Trời vẫn mưa rất to.
Dù dạo gần đây cơ thể của Triệu Mặc Hàn có khá lên nhưng vẫn còn gầy lắm.
Tô Anh nằm trên vai Triệu Mặc Hàn, cảm giác cộm cộm, hơi khó chịu.
Chiếc áo mưa như tách biệt không gian của họ với thế giới bên ngoài.
Dù mặc áo mưa nhưng cơ thể Triệu Mặc Hàn đã ướt hết rồi.
Tô Anh hỏi Triệu Mặc Hàn:
"Em có nặng không?"
"Không có."
Đương nhiên rồi, Tô Anh dù nhỏ tuổi nhưng bất cứ một cô bé nào cũng thích đáng yêu, xinh đẹp, còn mập mạp dĩ nhiên không có trong từ điển.
Triệu Mặc Hàn vừa đi qua cổng thì gặp Tô Cẩn đang mặc áo mưa đi ra.
Trao Tô Anh cho Tô Cẩn xong, Triệu Mặc Hàn đi về dãy nhà ở.
Lúc ấy trời cũng đã sắp hết mùa thu, gió lạnh từ phương Bắc cũng bắt đầu thổi về.
Tô Anh sau khi về nhà thì đầu tiên là ngay lập tức thay đồ đi tắm nước nóng rồi uống một bát trà gừng, sau đó là đi sưởi lửa một lúc. Sưởi xong ngay lập tức có cảm giác cả người ấm ấp.
Ngày hôm sau thì Tô Anh đi học, nhưng không phải là Triệu Mặc Hàn chở mà là Tô Cẩn.
Vì trời mưa nên Tô Cẩn chở mọi người đi học bằng chiếc ô tô nhỏ.
Lúc trước thì cho dù Tô Cẩn có tiết buổi sáng hay không thì Triệu Mặc Hàn vẫn sẽ là người chở Tô Anh.
Nhưng hôm nay thì khác, Triệu Mặc Hàn vậy mà lại bị ốm.
Triệu Mặc Hàn mấy năm liền dù mùa đông có tắm nước lạnh cũng không sao mà lại bị một trận mưa làm cho li bì.
Triệu Mặc Hàn hôm qua sau khi về nhà cũng chỉ tắm rửa qua loa, đến lúc đi ăn tối vẫn bình thường mà nửa đêm lại sốt cao.
Đến tận giờ ăn buổi sáng, khi Vương Văn thấy Triệu Mặc Hàn không có mặt thì mới lên phòng gõ cửa.
Kêu một lúc không được nên Vương Văn đã nhờ người mở khóa phòng ra.
Lúc đó trong phòng, Triệu Mặc Hàn nằm trên giường, kêu mãi không tỉnh, cả người toát mồ hôi, mặt đỏ bừng.
Bác Tấn là người làm việc lâu năm của nhà họ Tô, chuyến này mới xuống trấn nhỏ cùng vợ chồng Tô Cẩn, cũng là người giúp Vương Văn mở cửa.
Bác Tấn trước kia cũng làm thầy thuốc trong quân đội, vậy nên đã giúp Triệu Mặc Hàn xem xét qua.
Khi xem xét cơ thể Triệu Mặc Hàn, ngoài gầy ra thì khi bác Tấn mới phát hiện là có nhiều vết sẹo cũ khi giơ ống tay áo.
Khuôn mặt Vương Văn và mọi người xung quanh đó đều bất ngờ và kinh sợ.
Sau khi xem xét, cũng một phần vì tình hình thời tiết nên giao thông đi lại không thuận lợi nên Triệu Mặc Hàn được chăm sóc tại nhà.
Dù không đến bệnh viện nhưng ở nhà cũng được trang bị rất nhiều các loại thuốc men.
Chú Tấn kê cho Triệu Mặc Hàn một liều thuốc hạ sốt để Vương Văn dùng rượu trắng lau người nhằm hạ nhiệt cơ thể, lại đút cho một ít nước ấm và dùng bông tẩm nước cho môi không khô nứt.
Triệu Mặc Hàn cũng có tỉnh dậy hai lần và ăn một bát cháo lỏng, uống thêm tý nước gừng pha mật ong nhưng cũng rất nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ.
Đến tận buổi chiều sau khi đi học về thì Tô Anh mới gặp Triệu Mặc Hàn.
Mà lúc ấy, Triệu Mặc Hàn lại đang ngủ li bì.
Khi ốm, con người ta trở nên yếu đuối.
Khuôn mặt đỏ bừng, cái mũi cũng ửng hồng như con tuần lộc của ông già Noel.
Tô Anh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay chọc chọc lên cái mũi đỏ ấy, lại có khi dùng đôi bàn tay sờ sờ lên khuôn mặt Triệu Mặc Hàn.
Có lúc Triệu Mặc Hàn tỉnh lại, Tô Anh lại cho bàn tay mềm mại như búp măng non của mình vào nắm lấy bàn tay thô rát đầy kén của Triệu Mặc Hàn.
Có lúc được người khác khuyên về, nhưng khi nhìn vào hàng mi dài rung rung vì khó chịu của Triệu Mặc Hàn, Tô Anh đều tự trách:
“Là do anh ấy cõng con về nên mới bị bệnh.”
Bên ngoài trời vẫn là những cơn mưa kéo dài mấy ngày liên tục và những cơn gió cuối thu.
Bên trong phòng cũng chỉ là một cô bé nắm lấy bàn tay của cậu bé.
Trận cảm ấy vậy mà kéo dài tận gần 10 ngày mới kết thúc.
Lúc bắt đầu khoẻ trở lại, Triệu Mặc Hàn lại như lột đi một lớp da mới, gầy yếu nhưng tự tin.
Lúc trước, ai gặp cậu ta cũng chỉ là cảm giác cậu bé này, gầy yếu, dẻo dai nhưng mà u buồn, cô độc.
Có lẽ, bánh xe vận mệnh dần thay đổi cuộc sống mỗi con người.
Và sự thay đổi của Triệu Mặc Hàn sau này cũng trở nên rõ ràng hơn.
Người ta sẽ thấy có đôi khi, trên khuôn mặt đã có chút da thịt ấy nở nụ cười thật dịu dàng và tràn đầy sức sống, như những mầm non mọc lại trên cây táo sau mùa đông giá rét.
Mùa đông cũng đến ngay sau khi con bệnh của Triệu Mặc Hàn vừa dứt.
Tuyết chưa rơi nhưng gió đông lạnh lẽo thổi. Cái lạnh như chạm đến tâm can mỗi người vậy.
Năm 90, máy sưởi chưa phổ biến như sau này, không phải gia đình nào cũng có. Đa số mọi người sẽ dùng bếp lửa để sưởi ấm.
Trong nhà Tô Anh có mấy cái lò sưởi ở phòng riêng nhưng các phòng khác thì không có.
Người ta thường sẽ dùng nung những viên gạch vào lửa nóng và đặt dưới giường vào buổi đêm để tăng nhiệt độ không khí lên.
Nhà thủ công năm ấy cũng nhập những lô len đầu tiên.
Những cuộn len với đủ màu sắc.
Mọi người đều biết và bắt đầu học đan len.
Ở gian phòng chính của nhà thủ công, người ta đốt một bếp lửa lớn và ngồi xung quanh để đan len, làm việc.
Vương Văn cũng học đan len, bà đan cho Triệu Mặc Hàn một cái áo len màu đỏ, đan cho Tô Anh một cái mũ len màu trắng muốt, cho chính mình một đôi găng tay, còn lại đều là để bán thủ công.
Triệu Mặc Hàn cũng bắt đầu học đan len.
Thứ mà cậu đan đầu tiên là một cái khăn choàng màu nâu ấm cho Vương Văn, sau đó mới là cái túi xách nhỏ cho Tô Anh.
Tô Anh thỉnh thoảng còn lải nhãi bên tay Triệu Mặc Hàm về chuyện này.
Danh Sách Chương: