Cuộc sống của Triệu Mặc Hàn, Vương Văn và nhiều người khác ngày hôm đó chính thức bước qua một trang mới.
Sau ngày đầu tiên, các bữa ăn còn lại đều ở tại tầng 1 của khu nhà ba lầu hướng tây nam.
Thời gian ăn uống mỗi ngày cũng được quy định sẵn.
Những đứa trẻ ngày hôm ấy đều được người làm đem thời khóa biểu, cả bộ sách mới tinh và văn phòng phẩm cùng mấy bộ đồng phục tới.
Triệu Mặc Hàn tuy đã 13 tuổi nhưng nhận được là bộ sách lớp 3 vì hắn đã nghỉ học từ năm 8 tuổi.
Những người lớn tuổi mắc bệnh ngày hôm sau cũng được đưa đến bệnh viện thăm khám bác sĩ.
Cuộc sống hình như không còn là một màu đen tối u ám mà còn có cả hy vọng về một ngày mai tốt hơn.
Ngày hôm sau, nhờ sự giúp sức của chiếc chuông báo thức, mặc trên người bộ đồng phục thơm tho, mang trên lưng chiếc cặp mới tinh cùng tâm trạng háo hức ngày quay lại trường, Triệu Mặc Hàn và những đứa trẻ khác đều dậy sớm, chuẩm bị đầy đủ để đi học.
Theo lời người làm dặn dò tối qua, mọi người đều nhanh chóng đến nhà ăn để dùng bữa sáng.
Bữa sáng được nấu theo phong cách phương Đông, có cơm, trứng ốp la, thịt vụn, 1 cốc đồ uống tự chọn và đồ tráng miệng là hoa quả được đóng thành túi nhỏ.
Trong ánh mắt của những đứa trẻ đều không kìm được ngạc nhiên và vui mừng.
Những đứa trẻ bình thường đều là nhịn đói đi học, khá hơn tý thì có một quả trứng luộc, đâu đều là con nhà giàu có giống Tạ Y Xuyên.
Đến Tết bọn chúng cũng không được ăn mấy món như này đâu!
Triệu Mặc Hàn cũng nghĩ tới Tạ Y Xuyên, có khi nào hắn bây giờ còn đang ở chỗ cũ đợi để giao bữa sáng không?
Nếu có thì coi như hắn đợi không được rồi...
Triệu Mặc Hàn không chút áy này nào mặc kệ Tạ Y Xuyên đợi mà tiếp tục thưởng thức bữa sáng cả, dù sao hắn cũng thay Tạ Y Xuyên ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết, Tạ Y Xuyên có đợi thêm thì cũng không sao cả đâu, đúng không...
Dùng xong bữa sáng, lũ trẻ ríu ra ríu rít cầm theo bữa trưa mà đã được mấy cô phụ bếp đóng sẵn, bắt đầu chuẩn bị đi bộ tới trường.
Trường cách biệt viện không xa nhưng để đi bộ tới đó cũng mất một khoảng thời gian không ngắn chút nào.
Nhưng lại có bất ngờ xảy ra, chính xác hơn chính là một món quà nữa.
Phía trước bọn họ là gia đình thầy Tô.
Tô Cẩn và Tô Anh đang ngồi trên cùng một chiếc xe đạp, trên tay Tô Anh còn cầm một gói kẹo dẻo vị nho ngọt ngào, liên tục nhai nhai lắc lắc cái miệng nhỏ nhìn rất đáng yêu. Đào Thư Hân cũng ngồi trên một chiếc xe đạp khác đang đợi bọn họ.
Mà bên cạnh gia đình họ Tô chính là cả chục chiếc xe đạp cỡ nhỏ.
Cũng là món quà mà vợ chồng thầy Tô dùng để tặng cho những đứa trẻ này làm phương tiện giao thông đi lại.
Vì tất cả những chiếc xe đạp đều là một màu đen duy nhất nên cũng không có ai tranh dành nhau cả.
Khuôn mặt bọn chúng tràn ngập niềm vui và sự tò mò chạy đến bên những chiếc xe mà vuốt ve, sờ mó bọn chúng.
Mà Tô Anh thì cũng rất tốt bụng mà gọi những đứa trẻ đang vui sướng kia, tặng cho bọn họ mỗi người một viên kẹo.
A, nếm được vị của viên kẹo, những đứa trẻ đều cảm thấy thật là vui vẻ.
Thật là ngọt ngào.
Nếu là giấc mơ, chúng không muốn tỉnh dậy nữa đâu!
Sau đó, từng đứa trẻ đều lên xe trong tiếng nhắc nhở của Tô Cẩn đạp xe mà đến trường.
Duy chỉ có hai đứa trẻ còn chưa biết đi xe đạp nên ngồi nhờ xe của bạn đến trường.
Triệu Mặc Hàn thì do đã biết đi xe đạp từ trước nên có thể tự đạp xe đi bình thường.
Sau khi đến trường, Tô Anh được Tô Cẩn dẫn vào lớp.
Dù chỉ là một học sinh mới tới nhưng Tô Anh đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của các bạn trong lớp nhờ ngoại hình xinh xắn đáng yêu, miệng ngọt, giàu có, nhiều đồ ăn vặt và là đặc biệt là con gái của thầy giáo mới chuyển đến.
Mà học sinh ấy à, đa số đều mang trong mình sự kính sợ đối với giáo viên đi, mọi người đều coi Tô Anh là công chúa nhỏ.
Triệu Mặc Hàn học lại từ chương trình của học sinh lớp 3. Tiết học đầu tiên là môn Toán, giáo viên trùng hợp chính là Tô Cẩn.
Mặc dù đêm qua đã mở sách ra ôn trước và xem lại nhưng do mấy năm rồi không được tới trường nên Triệu Mặc Hàn còn chưa nhớ lại hết được kiến thức đã học lúc trước.
Theo sự phân công của Tô Cẩn, vị trí của Triệu Mặc Hàn ở gần cuối lớp, bên cạnh trùng hợp thay lại chính là Tạ Y Xuyên.
Tạ Y Xuyên là con cái cán bộ, được cưng chiều quen thói, từ nhỏ đã là một tiểu bá vương, tính tình không tốt lắm, thành tích học tập thì không phải nói, không phải đội sổ từ dưới lên thì chính là áp chót.
Bởi vì sáng nay không gặp được Triệu Mặc Hàn nên Tạ Y Xuyên còn đang tức giận đây.
Tên này không đến lấy đồ ăn cũng không báo trước, làm hắn phải đợi thật lâu, đến tận giờ sắp muộn mới phóng xe đạp đi.
Ngoài bố ra, Tạ Y Xuyên đâu có ăn mệt (chịu thiệt) từ ai bao giờ?
Lần trước hắn đồng ý với Triệu Mặc Hàn còn không phải là đối phương đã chịu thay hắn một trận đòn sao?
Hắn chịu đủ rồi!
Tạ Y Xuyên thấy Triệu Mặc Hàn được thầy giáo mới tới phân ngồi đến bên cạnh thì khịt mũi tức giận.
Nếu là giáo viên bình thường thì hắn đã phát hoả (nổi giận) từ lâu rồi, nhưng nghe nói thầy giáo môn Toán mới đến gia thế không tầm thường, hắn trêu chọc không nổi, bố hắn đã nhắc qua rồi. Nếu như hắn dám ngỗ nghịch vị này, cộng với bài kiểm tra kém điểm gần đây, bố hắn sẽ cho hắn một trận no đòn.
Thôi, vẫn là chịu đựng một chút đi!
Nhưng không dám đối nghịch với thầy giáo không có nghĩa là không dám đối địch với Triệu Mặc Hàn!
Không cho Triệu Mặc Hàn một trận, tên này sẽ không biết điều đâu!
Như vậy nếu bị người khác biết thì uy tín của Xuyên ca lớp 3A này làm sao mà giữ nổi?
Cho nên, khi Triệu Mặc Hàn tiến đến, hắn cố ý dùng chai nước của mình đổ một ít lên ghế bên phía Triệu Mặc Hàn, để xem họ Triệu kia làm gì được hắn?
Nhưng khi Triệu Mặc Hàn đến, nhìn thấy nước đổ trên ghế, lập tức thưa lên:
“Thưa thầy, có người cố ý đổ nước lên ghế!”
Tạ Y Xuyên còn đang hả hê bỗng dưng sắc mặt cứng đờ.
Tô Cẩn nghe thấy Triệu Mặc Hàn nói xong, nhanh chóng bước xuống xem xét.
Thấy được ghế ngồi ướt sũng nước mà bên phía Tạ Y Xuyên không có việc gì, Tô cẩn quay sang hỏi Tạ Y Xuyên:
“Đây là ai làm?”
Tạ Y Xuyên đối diện với nét mặt tràn đầy nghi vấn của Tô Cẩn, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, đương nhiên nếu là giáo viên khác thì hắn đã cãi lại từ lâu rồi, nhưng đây là thầy Tô, bố hắn mà biết chuyện gì thì hắn xác định không yên ổn được.
Tạ Y Xuyên cố gắng dùng nét mặt mà hắn cho rằng thân thiện, ngoan ngoãn nhất, giải thích:
“Đây là do em vừa mới vô ý làm đổ, chưa kịp lau, tuyệt đối không phải cố ý.”
Tô Cẩn nghe thấy Tạ Y Xuyên nói như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ bổ lại câu “Nhanh chóng lau sạch sẽ đi!” rồi bước lên bảng.
Tạ Y Xuyên đối diện với ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo của Triệu Mặc Hàn, chỉ đành cắn răng lâu khô nước nhưng trong lòng thầm chửi Triệu Mặc Hàn 1 vạn lần.
Danh Sách Chương: