Cô còn chưa đau đến mức bất tỉnh nhân sự, tất nhiên biết Úc Thiếu Mạc muốn làm gì.
Nhưng sao có thể, mặc dù bọn họ đã có quan hệ thân mật như vậy, nhưng để Úc Thiếu Mạc thay quần áo giúp cô..
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều tái nhợt không còn chút máu, cô cắn răng chịu đựng đau đớn kéo chăn sang một bên.
"Cô thành thật một chút cho tôi!"
Úc Thiếu Mạc quát.
Anh cau mày vỗ cánh tay Ninh Kiều Kiều một cái.
Tay anh rất mạnh, Ninh Kiều Kiều kêu đau một tiếng, trên cánh tay lập tức xuất hiện vài dấu ngón tay.
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc thâm thúy nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, bàn tay đang vỗ về cô siết chặt rồi lại buông ra, đúng lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Úc Thiếu Mạc liếc mắt một cái, cúi đầu nhìn Ninh Kiều Kiều hung dữ nói: "Còn dám động một chút nữa thì tôi sẽ đánh cô, có nghe thấy không!"
Hung ác lại bá đạo.
Trong mắt Ninh Kiều Kiều tràn đầy nước mắt, cũng không biết là bị đau dạ dày hay là bị anh đánh.
Nhìn thẳng về phía Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều xấu hổ tức giận gật đầu.
Úc Thiếu Mạc ảm đạm liếc Ninh Kiều Kiều một cái, hít sâu một hơi, cau mày mặc quần áo cho cô.
Cô xấu hổ và tức giận chỉ muốn tìm một khe hở chui vào, Úc Thiếu Mạc cũng không khá hơn, mặc dù cô nàng trên giường tuổi không lớn, nhưng quả thật thân thể là tỷ lệ vàng, quá nóng bỏng khiến người ta muốn phun máu.
Nếu như không phải bây giờ cô xảy ra chuyện, bên ngoài còn có một bác sĩ đang chờ vào khám bệnh cho cô thì sao anh có thể mặc quần áo cho cô!
Mặc quần áo cho cô, trán Úc Thiếu Mạc cũng lấm tấm mồ hôi, anh ủ rũ liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, kéo chăn sang một bên đắp lại cho cô, hung dữ uy hiếp nói: "Không được đá văng ra một chút, nếu không tôi sẽ giết cô! Hiểu chưa?"
"..."
Cơn đau dữ dội trong bụng đã khiến Ninh Kiều Kiều đau đến mức cái gì cũng không quan tâm, cô nhắm mắt lại có chút bối rối gật đầu.
Lúc này Úc Thiếu Mạc mới gật đầu hài lòng, đứng lên sải bước đi về phía cửa.
Người phụ nữ của anh, tất nhiên, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy!
Lục Nghiêu dẫn theo bác sĩ Vương đứng ngoài cửa, có chút lo lắng đứng chờ.
Mạc thiếu chậm chạp không mở cửa, nhưng anh ta lại không dám liên tục bấm chuông cửa, đành phải mỗi lần cách nhau hai phút, một lần.
"Trợ lý Lục, Mạc thiếu này sẽ không.. Nếu không chúng ta tìm bảo vệ để phá cửa?" Bác sĩ Vương không dám nói những lời không may mắn như "Có thể Mạc thiếu đã xảy ra chuyện".
Lục Nghiêu suy nghĩ một chút, nhíu mày gật đầu, nói: "Ông ở đây chờ, tôi xuống tìm bảo vệ."
Dù sao thì cái gì cũng không thể so sánh với sức khỏe của Mạc thiếu.
"Được." Bác sĩ Vương cũng nghiêm túc.
Lục Nghiêu gật đầu, vừa định xoay người đi xuống dưới lầu thì đột nhiên của bên cạnh mở ra.
Lục Nghiêu quay đầu lại: "Mạc thiếu! Anh không sao chứ?"
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc liếc Lục Nghiêu một cái, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bác sĩ Vương, nói: "Đi vào!"
Bác sĩ Vương mang theo hòm thuốc lập tức làm việc theo phân phó, Úc Thiếu Mạc cũng xoay người đi vào trong phòng, Lục Nghiêu đi theo phía sau lo lắng hỏi: "Mạc thiếu, Anh không thoải mái sao? Anh lại bị đau đầu nữa à?"
Lục Nghiêu nhìn thấy một lớp mồ hôi trên trán Úc Thiếu Mạc, cho rằng bệnh đau đầu của Úc Thiếu Mạc lại tái phát.
Úc Thiếu Mạc nhíu mày, bình tĩnh nói: "Không phải tôi, là cô ấy!"
Là cô ấy sao?
Lục Nghiêu sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhất thời có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, hỏi: "Ninh tiểu thư?"
Không phải Úc Thiếu Mạc bị bệnh, Lục Nghiêu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Ninh tiểu thư thì sao? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?
Danh Sách Chương: