• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lạc thật sự rất cảm kích Nhiếp Hoài Vũ.

Lúc trước y ngất xỉu bên vệ đường, nếu như không có Nhiếp Hoài Vũ, bây giờ y e là đã chết rồi.

Bạch Lạc ở trên thế giới này cũng không phải là không có vướng bận gì.

Lúc từ Thần Y Cốc đi ra, y mang theo rất nhiều những đứa trẻ lưu lạc khắp nơi giống như y.

Lúc ấy, bản thân y cũng là một đứa trẻ mới lớn, lại mang theo một đám nhóc nhỏ hơn, cùng nhau kiếm sống.

Bạch Lạc những năm này, những thù lao nhận được từ chỗ Xích Viêm đều dùng để nuôi sống đám nhóc này.

Có lúc, chỉ có sống cùng đám đệ muội thiên chân vô tà này, y mới có thể cảm thấy sự tồn tại của chính mình không phải là không có giá trị gì...

Bạch Lạc cảm tạ Nhiếp Hoài Vũ xong, nhìn theo xe ngựa của hắn rời đi, lại không có ngay lập tức quay đầu quay về vương phủ.

Trước kia y luôn là gấp không chờ nổi xuất hiện trước mặt Xích Viêm.

Y quá thích người kia, quả thực hận không thể thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy hắn.

Nhưng mà bây giờ, lại bỗng mất đi động lực muốn trở lại vương phủ.

Rõ ràng vẫn còn thích như vậy, nhưng mà lại đã không còn muốn nhìn thấy nữa...

Bước chân đi về nơi y an trí những đứa trẻ kia.

Nếu như có thể.

Quãng đời còn lại, y muốn trải qua ở nơi kia...

Nhưng mà điều khiến Bạch Lạc không ngờ tới là, mới vừa bước được hai bước.

Y lại đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn vô cùng từ chỗ bả vai truyền tới.

Không biết là tay của ai, dùng sức bóp chặt bả vai y.

Cỗ sức lực to lớn kia, tựa hồ muốn bóp nát bả vai y.

Bạch Lạc đau đớn quay đầu lại, lại nhìn thấy Xích Viêm cả người âm trầm đứng trước mặt y.

"Vương gia."

Bạch Lạc nhìn sắc mặt Xích Viêm, tức khắc trong lòng nhảy dựng.

Y vô thức nói: "Sao ngài lại ở đây?"

"Sao ta lại ở đây?"

Ánh mắt Xích Viêm quả thực hận không thể giết chết Bạch Lạc.

"Nơi đây là trước cửa vương phủ của bổn vương, ngươi nói xem tại sao bổn vương lại ở đây?

Ngược lại là ngươi, như thế nào lại ở cùng Nhiếp Hoài Vũ!"

Xích Viêm dùng sức túm cổ áo Bạch Lạc, dứt khoát quăng y ngã xuống đất.

Trong lòng nói không nên lời ghê tởm!

Xích Viêm cảm thấy chính mình chính là tên ngu ngốc nhất toàn thiên hạ!

Bạch Lạc biến mất hai ngày, hắn thế nhưng lại tâm thần không yên như vậy.

Còn lo lắng y xảy ra chuyện?

Nhưng mà Bạch Lạc thì sao?

Y thế nhưng không biết liêm sỉ câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ!

E là cũng không chỉ một mình Nhiếp Hoài Vũ, vừa nãy y không phải cũng không muốn trở về vương phủ sao?

Lần này y lại muốn đi câu dẫn ai?

"Bạch Lạc! Ngươi sao có thể hạ tiện như vậy! Ngươi cái thứ ti tiện không biết xấu hổ, rốt cuộc còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện khiến người khác buồn nôn nữa?"

Xích Viêm dùng sức giẫm lên người Bạch Lạc, một đôi mắt sớm đã bởi vì ghen ghét mà trở nên đỏ ngầu.

Hai ngày hai đêm!

Thời gian dài như vậy, e là chuyện gì cũng đều xảy ra rồi đi.

Nghĩ đến vừa nãy Bạch Lạc lộ ra vẻ tươi cười với Nhiếp Hoài Vũ, Xích Viêm lại cảm thấy chướng mắt vô cùng.

"Ngươi bồi hắn ngủ mấy lần? Cơ thể hạ tiện giống như ngươi, chỉ một mình Nhiếp Hoài Vũ có thể thỏa mãn được sao?

Có phải là còn có người khác nữa?"

Xích Viêm chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia, hắn đều sắp phát điên rồi. Ngay cả lời nói ra đều tràn ngập ác độc.

Nhưng mà, hắn lại không biết, lời hắn nói giống như là một lưỡi đao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Bạch Lạc...

Lúc Bạch Lạc ở hầu phủ, toàn là mê mê man man ngủ hết cả một ngày... cổ độc trong người y quá mức nghiêm trọng... Thiếu chút nữa là không cứu được, cứ thế triệt để rời khỏi thế giới này...

Thế mà Xích Viêm lại dùng những lời lẽ ác độc như vậy vu oan cho y.

Bạch Lạc quả thực ủy khuất tới cực điểm.

"Ta không có... Ta không phải loại người như vậy..."

"Không có! Ngươi coi ta là tên ngốc sao? Bạch Lạc, ngươi còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện khiến ta ghê tởm nữa?"

Bạch Lạc thật sự cảm thấy bản thân rất mệt rất rất mệt rồi, bây giờ y ngay cả mong muốn giải thích cũng đều không có.

Dù sao bất kể chính mình nói gì, Xích Viêm cũng vẫn sẽ áp đặt những suy nghĩ ác độc nhất lên người mình.

"Nếu như vương gia đã ghê tởm thuộc hạ như vậy, vậy thì đuổi thuộc hạ ra khỏi vương phủ đi."

Bạch Lạc hai mắt phiếm hồng nhìn Xích Viêm.

Ngay cả ngón tay đều đã nắm lại thật chặt.

Trước đây y ước gì có thể ở gần người này một chút. Y luôn cảm thấy có thể phát sinh quan hệ thân mật với người mà mình yêu nhất, chính là may mắn lớn nhất đời này của y.

Nhưng mà bây giờ, y lại muốn trốn thoát như vậy.

Bạch Lạc vĩnh viễn đều không quên được, Xích Viêm vì Thẩm Vân Niệm mà bỏ rơi chính mình...

Y mặc dù thấp kém giống như một hạt bụi đất nhỏ bé. Nhưng mà cũng có tình cảm a...

Y hiện tại thật sự không dám tiếp tục đi yêu người này nữa.

Y không có cách nào khiến cho cỗ thân thể rách nát bất kham này của mình, tiếp tục chịu đựng những đau khổ chùy tâm thực cốt.

Sau này Xích Viêm cùng Thẩm Vân Niệm như thế nào, đều không liên quan gì tới y nữa.

"Cầu xin ngài, cầu ngài thả thuộc hạ đi đi. Ngài đã có Thẩm tiểu thư rồi. Ngài yêu nàng ta như vậy... rất nhanh ngài liền có thể cưới nàng làm thê rồi.

Ngài là vương gia cao cao tại thượng, nàng là thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng. Hai người chính là một đôi thiên địa tác hợp.

Sau này cũng sẽ có những hài tử đáng yêu quấn quanh dưới gối, trở thành đối tượng được rất nhiều người hâm mộ...

Vương gia, cho dù là vì Thẩm tiểu thư, ngài cũng nên để thuộc hạ rời đi!"

Những lời Bạch Lạc nói là chuyện mà Xích Viêm trước nay vẫn luôn hy vọng sẽ xảy ra.

Từng có khi, Xích Viêm luôn hy vọng có thể tìm thấy cô nương mà chính mình yêu.

Cưới nàng làm thê, cùng nàng sinh một đám hài tử.

Nhưng mà bây giờ Xích Viêm nghe cảnh tượng mà Bạch Lạc miêu tả, trong đầu hắn nghĩ đến lại không phải là niềm hạnh phúc sau khi đại hôn.

Mà là Bạch Lạc cư nhiên vẫn muốn thoát khỏi chính mình!

Tên kỹ tử này, cuối cùng trèo được lên cành cao của hầu phủ, ngay cả ngữ khí lời nói đều trở nên khí phách như vậy.

Nhưng mà Xích Viêm sao có thể để cho việc như vậy xảy ra?

Hắn tựa hồ điên cuồng nhìn Bạch Lạc.

Sau đó đê tiện nói với y:

"Bạch Lạc, theo như ta biết, ngươi có một đám đệ muội cần phải nuôi nhỉ. Ngươi có từng nghĩ tới, nếu như bọn chúng biết được, ca ca của chúng là dùng cách bán thân thể của mình, để nuôi sống chúng, chúng sẽ nghĩ như thế nào?

Bạn bè chúng nếu như cũng biết được... Bọn chúng sẽ làm thế nào ngẩng được đầu trước mặt bạn bè đây?

Bạch Lạc căn bản không ngờ tới Xích Viêm sẽ nói ra những lời như vậy. Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn Xích Viêm.

Chỉ cảm thấy trong đầu mình "ong" một tiếng, trái tim hung hăng co rút.

Đây là việc mà trong lòng Bạch Lạc sợ hãi nhất.

Y trước giờ đều không có nói cho đệ đệ muội muội biết y ở vương phủ làm những gì...

Những đứa trẻ kia coi y là niềm tự hào.

Lời mà tiểu đệ thích treo bên miệng nhất là:

"Đại ca của ta, là anh hùng vĩ đại nhất thế giới này...

Y làm việc ở vương phủ, là người vô cùng vô cùng lợi hại...

Sau này ta cũng muốn trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa giống như đại ca."

Trong lòng Bạch Lạc quả thực tràn ngập sợ hãi.

Y sao có thể để những đứa trẻ ấy biết, chính mình là dựa vào việc bồi ngủ để nuôi sống chúng?

Y sao có thể khiến chúng bởi vì chính mình mà bị người khác nhạo báng?

"Đừng mà, vương gia, ta cầu xin ngươi. Cầu xin ngươi đừng nói."

Bạch Lạc liều mạng nắm chặt tay Xích Viêm, khổ sở cầu xin.

"Sau này ngài nói cái gì, thuộc hạ sẽ làm cái đó. Thuộc hạ sẽ không bao giờ làm những chuyện trái với mệnh lệnh của ngài!"

Sự phẫn nộ trong lòng Xích Viêm, lại không có bởi vì lời Bạch Lạc nói mà giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Chỉ bởi vì Bạch Lạc lại không phải tự nguyện lưu lại bên cạnh hắn...

Mà là bởi vì những uy hiếp đáng chết này!

Xích Viêm muốn đánh nát tất cả sự phản nghịch của Bạch Lạc, khiến y biết kết cục khi làm trái mình!

Hắn muốn đánh gãy chỗ dựa của y, khiến y sau này chỉ có thể sống dựa vào mình mà thôi.

"Nếu đã nói như vậy..."

Mắt Xích Viêm mị lên, ngón tay chỉ về một nơi phồn hoa cách đó không xa.

Nơi đó có rất nhiều người vây quanh.

Xích Viêm có chút tàn nhẫn nói với Bạch Lạc: "Vậy thì, ngươi liền đi nơi đó, hét lên cho mọi người cùng nghe. Ngươi đã câu dẫn người không nên câu dẫn. Ngươi là một tên kỹ tử thối tha, là một thứ ti tiện không biết xấu hổ. Sau đó khẩn cầu ta tha thứ cho ngươi.

Như vậy ta liền không cho bọn chúng biết những chuyện này."

Thân thể Bạch Lạc đều đang run rẩy.

Y thật sự khó có thể tưởng tượng, chính mình nhiều năm như vậy, thế nhưng khổ tâm đi yêu một người như vậy...

Xích Viêm căn bản chưa từng coi y là một con người.

Hắn hung ác mà giẫm đạp lên tôn nghiêm ít ỏi, đáng thương kia của y.

Chỉ là.

Người giống như y, ngay cả mạng cũng sắp không còn rồi.

Nơi nào còn cái gì mà tôn nghiêm đáng để nói?

Chỉ cần những đệ đệ muội muội của y sẽ không bởi vì y mà không thể ngảng cao đầu, là được rồi.

Căn bản không có chút nào do dự.

Bạch Lạc đi đến nơi tập trung đông người kia, lập tức quỳ xuống đất.

Y dập mạnh đầu xuống đất, lớn tiếng hét:

"Ta đã câu dẫn người không nên câu dẫn. Ta là một tên kỹ tử thối tha, là thứ ti tiện không biết xấu hổ... Vương gia, xin lỗi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK