Xích Viêm nghe lời Bạch Lạc nói, cả người bỗng sững lại.
Chính mình đã vứt bỏ y?
Chính mình lúc nào vứt bỏ y?
Rõ ràng là y quá mức không biết tự kiểm điểm, mình mới đưa y qua chỗ Thẩm Vân Niệm dạy dỗ!
Hơn nữa, y không phải cũng chưa đi sao?
Xích Viêm nhìn Bạch Lạc, trong mắt toàn là châm chọc.
"Bạch Lạc! Ngươi đừng có tự tìm cớ cho sự phóng đãng của mình. Đây còn không phải là do ngươi tự tìm sao? Là ngươi quá không biết xấu hổ! Ta mới làm như vậy. Hơn nữa..."
Y còn không biết liêm sỉ mà chạy tới nhà Nhiếp Hoài Vũ, sau đó nhào vào vòng tay hắn ta.
Xích Viêm dùng sức nhéo nhéo ngón tay, ánh mắt một mảnh lãnh lệ.
"Cho dù ta đưa ngươi cho Vân Niệm, đó cũng là vì Vân Niệm nàng sẽ dạy dỗ ngươi tốt hơn.
Gia hỏa không biết liêm sỉ giống như ngươi, quả thực cần phải dạy dỗ cho thật tốt.
Ngươi nên cảm thấy cảm kích!"
Lúc Xích Viêm nói, vẫn luôn nắm chặt hai cánh tay Bạch Lạc.
Nhưng mà, ngay sau khi hắn nói xong, Bạch Lạc vốn còn xem là an tĩnh lại đột nhiên bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Y không ngừng muốn đẩy Xích Viêm ra.
Nước mắt vốn đã rơi lại càng rơi nhiều hơn!
Đã bị Bạch Lạc đẩy ra một lần, Xích Viêm sao có thể lại để y làm thế lần nữa?
Hắn dùng sức kiềm trụ cánh tay Bạch Lạc, ngón tay cơ hồ cắm sâu vào da thịt y.
Dùng giọng điệu ra lệnh hét:
"Bạch Lạc!"
Bạch Lạc cảm thấy trái tim mình đều đau đớn chết rồi.
Trong đầu toàn bộ đều là cảnh tượng chính mình bị hai tên đại hán kia ấn trên mặt đất.
Cái hôn tràn đầy ghê tởm kia, từng chút từng chút rơi xuống trên cơ thể y.
Điệu cười bẩn thỉu bất kham không ngừng hiện ra trước mắt y...
Những tên kia sợ y giãy giụa, dùng sức kiềm trụ hai tay y, sau đó dùng dây thừng trói chặt lại...
Còn dùng sức xé rách y phục y...
Cảnh tượng kia, chỉ cần vừa nghĩ rới, Bạch Lạc đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi!
Lúc ấy, cả người y tuyệt vọng không nói nên lời...
Y hận chính mình không thể ngay lập tức chết đi!
Nhưng mà bây giờ...
Xích Viêm lại nói y nên cảm kích!
Vậy nên, mạng của y chính là tiện như vậy sao?
Đều đã bị người ta đối đãi như vậy rồi, y còn phải chạy qua cảm kích?
"Xích Viêm!"
Bạch Lạc đột nhiên hét lên với Xích Viêm.
Trước đây y đối với Xích Viêm luôn là tôn kính, đây vẫn là lần đầu tiên y trực tiếp gọi tên húy của Xích Viêm.
Nếu như không phải bị ép tới bước đường như vậy, y cũng không có khả năng sẽ làm như vậy!
"Ngươi biết Thẩm Vân Niệm đã làm gì với ta không? Thẩm Vân Niệm tìm người cưỡng bức ta! Ngươi cư nhiên bảo ta cảm kích nàng ta! Trên thế gian này không có người nào ác độc hơn nàng ta..."
Vậy mà lời Bạch Lạc còn chưa nói xong.
"Bốp" một tiếng đột nhiên vang lên!
Bạch Lạc chỉ cảm thấy trên mặt mình bỏng rát đau đớn.
Thanh âm Xích Viêm mang theo phẫn nộ vang lên: "Bạch Lạc, ngươi đủ rồi! Ngươi còn có mặt mũi mà vu oan cho Vân Niệm như vậy!
Ngươi cho là ta không biết ngươi là hạng người gì sao? Người ác độc mà ngươi luôn miệng nói kia, nên là chính ngươi mới đúng!"
Bạch lạc dùng tay che lại gò má của mình, đều sắp tức tới mức bật cười rồi...
Mãi cho tới tận lúc này, y mới biết, hóa ra khi con người tuyệt vọng tới cực điểm, không phải là không ngừng khóc lóc, mà là bi thống tới mức muốn cười...
"Hahahahahahahahahaha..."
Bạch Lạc cười cực kỳ thống khổ, cả người y đều sắp sụp đổ.
"Ta vu oan nàng ta? Ta điên rồi, ta muốn vu oan nàng ta!"
Xích Viêm nhíu chặt mày lại.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng như vậy của Bạch Lạc.
Quả thực đã có chút điên cuồng!
Nhưng mà...
Vân Niệm lương thiện như vậy, nàng sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?
Xích Viêm đánh chết cũng sẽ không tin.
Rõ ràng là chính Bạch Lạc tiện, chạy đi tìm Nhiếp Hoài Vũ, nhưng mà y lại nói Vân Niệm tìm người cưỡng bức y.
Nếu như Vân Niệm thật sự đã làm như vậy, tên hỗn đản này còn có thể chạy tới trên giường Nhiếp Hoài Vũ?
Xích Viêm hai mắt lạnh lùng nhìn Bạch Lạc nói:
"Một người là tiểu thư khuê các lương thiện tới mức con kiến cũng không nỡ giẫm chết.
Một người là kẻ ti tiện đê hèn giường ai cũng trèo, ngươi nói ta nên tin ai?
Bạch Lạc, ngươi có biết không?
Ngươi như vậy chỉ sẽ khiến ta ghê tởm! Ta không cho phép ngươi lại nói ra những lời vu oan cho Vân Niệm như vậy nữa."
Bạch Lạc dùng sức nắm chặt nắm tay.
Y đều không biết trái tim mình còn có thể đau đớn như vậy.
Bỗng nhiên không muốn tiếp tục biện bạch gì với Xích Viêm nữa.
Dù sao cho dù y có nói, Xích Viêm cũng sẽ không tin...
Y vốn dĩ chỉ là một thị vệ thấp hèn mà thôi.
Sinh mạng cũng đã sắp tới hồi kết.
Bây giờ Xích Viêm muốn nói như nào thì nói như vậy đi...
Y đã không quan tâm nữa rồi.
Nhưng mà sự trầm mặc của Bạch Lạc trong mắt Xích Viêm, lại là y mặc nhận.
Xích Viêm cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên người này còn thật sự quá biết tận dụng mọi thứ.
Cư nhiên ngay cả Vân Niệm cũng dám vu oan.
Nếu không phải chính mình vạch trần y, còn không biết y muốn nói tiếp thế nào nữa!
Vậy mà, Xích Viêm mới vừa nghĩ như vậy, lại nghe thấy Bạch Lạc thanh âm lạnh lẽo của Bạch Lạc vang lên.
"Vương gia, ta hy vọng ngươi sau này sẽ ở bên Thẩm Vân Niệm của ngươi thật tốt!
Cả đời này cũng đừng có hối hận...
Ta chúc các ngươi bách niên hảo hợp, vĩnh viễn vĩnh viễn đều không tách rời!"
Rõ ràng là những lời chúc phúc, nhưng mà từ trong miệng Bạch Lạc nói ra, lại giống như là nguyền rủa.
Lần này Xích Viêm sắp bị tức tới cười rồi.
Vân Niệm của hắn tốt như vậy, ôn nhu như vậy, lại thiện lương như vậy, còn từng không quản thân mình mà cứu mạng hắn.
Có thể ở bên Vân Niệm cả đời, là chuyện mà hắn nằm mơ cũng muốn.
Hắn sao có thể hối hận!
Hắn có chút châm chọc trả lời Bạch Lạc:
"Ngươi yên tâm, ta cả đời này đều sẽ không hối hận!"
Tin tức Xích Viêm đem Bạch Lạc đi rất nhanh đã truyền tới tai Nhiếp Hoài Vũ.
Trong lòng Nhiếp Hoài Vũ tràn ngập lo lắng.
Tình trạng của Bạch Lạc vẫn rất không ổn định, đặc biệt là bây giờ sắc trời đã dần tối.
Tới lúc đó trời vừa tối, Bạch Lạc nếu như không nhìn thấy ánh sáng, sẽ lại bắt đầu tự làm hại mình.
Vì vậy sau khi hắn vừa trở về hầu phủ biết được tin tức này, liền ngựa không dừng vó đuổi tới Thụy vương phủ của Xích Viêm.
Nhưng mà Xích Viêm lúc này làm sao có thể lại gặp Nhiếp Hoài Vũ?
Lúc nghe thấy tin tức Nhiếp Hoài Vũ đến bái phỏng, sắc mặt hắn đều trở nên xanh xám!
Vốn dĩ Xích Viêm luôn cho rằng cái tên kỹ tử không biết liêm sỉ Bạch Lạc này đang câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ.
Lại không ngờ được Nhiếp Hoài Vũ cư nhiên ngay cả đắc tội hắn đều không sợ, cũng muốn đến gặp Bạch Lạc!
Rõ ràng Bạch Lạc chính là người của hắn, bây giờ lại làm như hắn đang chia rẽ hai bọn y không bằng!
Trong lòng Xích Viêm quả thực tràn ngập ghê tởm.
Hạ nhân quỳ trước mặt hắn còn nói với hắn:
"Tiểu hầu gia nói trạng thái Bạch Lạc rất không tốt, hắn không thể ở nơi tối tăm, cũng không thể chịu được bất kỳ kích thích nào!
Ngài ấy bảo ta nhất định phải đem lời này nói cho ngài!"
Hạ nhân nói lời này rất do dự, nhưng mà tiểu hầu gia vừa nãy phó thác hắn nhất định phải nói.
Vậy nên hắn mới mạo hiểm tính mạng tới đây bái kiến.
Xích Viêm vẫn là chưa từng cảm thấy nực cười như vậy!
Tên Nhiếp Hoài Vũ này coi chính mình là gì?
Hắn là gì của Bạch Lạc? Liền có thể vì Bạch Lạc nói ra những lời như vậy?
Thật giống như hắn hiểu rất rõ Bạch Lạc vậy!
Xích Viêm và Bạch Lạc ngủ cùng nhau 5 năm rồi!
Bạch Lạc ở trên giường là bộ dạng gì, không có ai biết rõ hơn hắn.
Hắn vẫn là chưa từng nghe nói qua Bạch Lạc sợ tối!
Trong lòng bỗng nhiên có một cơn tức giận bùng lên.
Xích Viêm không màng đến ngự y đang giúp hắn băng bó vết thương, đột nhiên đứng dậy, đi về phía phòng Bạch Lạc.
Cửa bị hắn dùng sức đạp mở ra.
Hai mắt Xích Viêm đều đã mị lên.
Bởi vì Bạch Lạc cư nhiên lại đeo chuỗi hạt kia của Nhiếp Hoài Vũ!
Từ vừa hãy cho tới lúc về, trên tay y vĩnh viễn đều là chuỗi hạt kia!
Xích Viêm nghiến răng bước đến trước mặt Bạch Lạc, đột nhiên kéo chuỗi hạt kia ra, sau đó ném lên trên mặt bàn.
Trong lòng đã bị lấp đầy bởi một cảm xúc gọi là đố kỵ.
Bạch Lạc rõ ràng chính là của hắn, bắt đầu từ 5 năm trước, vẫn luôn là của hắn.
Nhiếp Hoài Vũ kia dựa vào đâu?
Xích Viêm nhìn chuỗi hạt kia ở trên mặt bàn, nói với Bạch Lạc: "Vậy nên ngươi chính là câu dẫn hắn như vậy sao? Ở trước mặt hắn thể hiện yêu thích đồ của hắn như vậy, sau đó khiến hắn vui vẻ?
Giống như là lúc ngươi từng câu dẫn ta?"
Xích Viêm vẫn còn nhớ lúc chính mình ném cho Bạch Lạc một chuỗi hạt, bộ dáng vui vẻ vô cùng kia của Bạch Lạc.
Lúc ấy, y cũng là trân trọng chuỗi hạt hắn tặng y kia như vậy.
Chỉ chẳng qua chuỗi hạt kia cuối cùng bị chính Xích Viêm giẫm vỡ rồi...
Xích Viêm cắn răng nghĩ, nếu không thì trên tay Bạch Lạc đeo nên là đồ mà chình mình tặng cho y!
Vậy nên ngoại trừ cái này ra, Bạch Lạc còn dùng thủ đoạn nào câu dẫn mình, lại đi câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ?
"Ngươi cũng giống trước kia câu dẫn ta, cởi sạch y phục bò lên giường hắn để câu dẫn hắn đúng không?
Có phải cũng là bò lên giường cầu hắn thượng ngươi không?"
Rõ ràng đang nói những lời vũ nhục Bạch Lạc, nhưng trong lòng Xích Viêm lại là lửa giận thiêu đốt.
Giống như là Bạch Lạc thật sự làm như vậy!
Dù gì trong mắt hắn, Bạch Lạc này vừa đê hèn, vừa phóng đãng.
Y có thể làm ra những việc như vậy, một chút cũng không lạ!
"Nào, nói cho ta, các ngươi rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần? Là ta có thể thỏa mãn ngươi, hay là hắn ta?"
Bạch Lạc cả người đều đang run rẩy.
Y làm thế nào cũng không nghĩ tới Xích Viêm cư nhiên sẽ nói ra những lời như vậy với mình!
Nhất thời sắc mặt y đều trở nên trắng bệch, đôi môi cũng đang không ngừng phát run.
"Xích Viêm, ngươi quá đáng!"
Bạch Lạc dùng sức muốn đẩy Xích Viêm ra.
Nhưng mà lại căn bản không có sức lực đẩy hắn ra, ngược lại bị Xích Viêm túm chặt.
"Ta quá đáng? Rốt cuộc là ngươi quá phận hay là ta quá đáng!"
Xích Viêm đột nhiên bóp chặt vai Bạch Lạc, lại dùng sức hôn lên môi y.
Trong đầu là những lời phó thác mà trước đó Nhiếp Hoài Vũ nhờ người tới nói.
"Trạng thái của Bạch Lạc rất không tốt, hắn không thể ở nơi tối tăm, cũng không thể chịu bất kỳ kích thích nào!"
Xích Viêm cười lạnh một tiếng, trong đầu khinh thường nghĩ:
Có lẽ lại là tên kỹ tử Bạch Lạc này trong lúc câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ, dùng lý do thoái thác đi...
Sợ tối, cần người bồi...
Không phải chính là cái cớ thêu dệt lúc quấn lấy Nhiếp Hoài Vũ ở trên giường sao?
Thực sự quá mức ghê tởm rồi!
Cái gì mà không được để Bạch Lạc ở nơi tối tăm?
Cái gì mà không được kích thích y?
Xích Viêm nghiến răng nhìn Bạch Lạc.
Danh Sách Chương: