• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giả Văn Bân và đám người anh ta mang đến đều sững sờ trước lời nói của Vân Xu, ghi âm? Báo cảnh sát?"

Bây giờ các người có hai lựa chọn. Một là thả tôi đi, mọi người đều không có việc gì, hai là chờ giáo viên và cảnh sát tới, đến lúc đó muốn nói đạo lý thì nói đạo lý, muốn nói pháp luật thì nói pháp luật."

Vân Xu lại nhìn về phía Giả Văn Bân nói: "

Có lẽ anh không biết gì về pháp luật, không biết hành vi của mình đã là phạm pháp.""

Tôi nói thẳng cho anh biết, hiện giờ anh vây tôi ở đây, hơn nữa với những lời anh nói vừa rồi, tôi đã có thể tố cáo anh tội quấy rối tình đục, hoặc là… cưỡng hiếp chưa thành, mức án nhẹ nhất cũng là năm năm."

Vân Xu nói không sai, Giả Văn Bân không hiểu pháp luật, cũng không biết lời Vân Xu nói là thật hay giả. Nhưng Vân Xu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như đã tính trước mọi việc, khí thế nắm chắc phần thắng làm trái tim bọn họ đập thình thịch.

Vân Xu quan sát biểu tình của bọn họ, thấy họ do dự thì nói tiếp: "

Nhà tôi có tiền, rồi sẽ mời luật sư giỏi nhất, tôi tin rằng không chỉ năm năm mà mười năm cũng có thể."

Vân Xu càng nói càng dọa người, vẻ mặt của Giả Văn Bân càng thêm ngưng trọng, đâu còn dáng vẻ cợt nhã như vừa rồi.

Lương Manh nhỏ giọng hỏi một câu: "

Ngồi tù? Nhưng Giả Văn Bân còn chưa thành niên.""

Biết 'Cơ sở cải huấn vị thành niên' không? Anh ta sẽ bị đưa đến đó, chờ khi anh ta thành niên sẽ bị đưa vào tù."

Sau đó, Vân Xu mày cũng không nhăn chút nào tiếp tục nói bừa: "

Từng nghe 'Liệu pháp sốc điện' chưa? Nếu cậu không nghe lời thì giáo viên quản giáo trong trung tâm cải huấn sẽ làm giật cậu bằng côn điện, cái này rất đau nhưng cậu còn không thể khóc, nếu khóc xong tiếp tục sốc điện, bị điện giật chết cũng tính là do cậu xui xẻo."

Lương Manh cái hiểu cái không nhưng miêu tả của Vân Xu khiến cô ta cảm thấy bất an và sợ hãi, nhịn không được hỏi: "

Vậy tôi thì sao?"

Vân Xu nói: "

Cậu là đồng phạm, sẽ xử nhẹ hơn."

Sắc mặt Lương Manh biến đổi lúc đỏ lúc trắng: "

Tôi không muốn đi cơ sở cải huấn… Tôi chỉ là rủ cô đi chơi, cũng không phải muốn làm vậy với cô, vừa rồi anh ta nói như thế tôi cũng chưa có đồng ý."

Cô ta nghĩ đây chỉ là lời nói dối, Vân Xu nhất định là đang gạt người nhưng Vẫn Xu trông rất trấn định tự nhiên, lời nói còn rất chi tiết và chân thật, trong tiềm thức cô ta cảm thấy đây là sự thật.

Giả Văn Bân không dễ bị lừa như Lương Manh, anh ta nghĩ ngờ nói: "

Sao tôi chưa từng nghe nói bị kết án vì điều này? Hơn nữa chúng tôi còn chưa chạm vào cô."

Nói xong, anh ta lại nghĩ tới gì đó, nói: "

Tôi cũng chưa thấy qua□□ sẽ bị kết tội.""Đó là bởi vì bọn họ không có chứng cứ mà tôi có." Vân Xu quơ quơ di động lại cười nói: "

Bọn họ bị khi dễ cũng không dám nói nhưng tôi dám. Tôi còn có tiền, có thể mời luật sư giỏi, luật sư giỏi có thể nói trắng thành đen, nói đen thành trắng, huống chi tôi còn có chứng cứ, không tính là oan uổng các người."

Nói xong, Vân Xu vẫn bình tĩnh như cũ nói: "

Anh có thể thử xem sao, tôi có thể chờ."

Những người anh em do Giả Văn Bân mang đến có hơi sợ hãi, nói với Giả Văn Bân: "

Anh Bân, nếu cảnh sát tới thật thì chúng ta phải làm sao?"

Lúc trước bọn họ đánh người, trên cơ bản sau khi bị bọn họ uy hiếp qua thì ngay cả đi tìm giáo viên cũng không dám chứ càng đừng nói đến tìm cảnh sát.

Cảnh sát, cơ sở cải huấn, ngồi tù, những từ ngữ này ghép lại với nhau đủ để khiến bọn họ hoảng hốt đến mức mất đi năng lực tự hỏi.

Giả Văn Bân mặt ngoài thì trầm mặt tự hỏi, trên thực tế trong lòng đã loạn thành một đống.Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như vậy.

Một mặt anh ta cho rằng sẽ không nghiêm trọng như vậy, mặt khác lại sợ hãi kết quả mà Vân Xu miêu tả.

Cuối cùng, trong lòng anh ta cảm thấy sợ, để được an toàn, anh ta đưa ra một lựa chọn ổn thỏa.

Anh ta cũng không nhìn Vân Xu, nói với những người khác: "

Chúng ta đi."

Mấy nam sinh sớm đã sợ hãi nghe vậy trong lòng buông lỏng, nhanh chóng đuổi theo Giả Văn Bân.Đám người vội vàng rời đi, hơn nữa càng đi càng nhanh, đến rừng cây nhỏ gần như là bỏ chạy, giống như chậm một chút sẽ bị người bắt lại.

Lương Manh chỉ là một cô gái mỏng manh, ngay cả Giả Văn Bân và mấy nam sinh kia còn sợ, cô ta lại càng sợ hơn, mà mấy người Giả Văn Bân chạy trối chết cũng chứng minh lời của Vân Xu nói là thật.

Toàn bộ sự hoảng hốt đều hiện trên mặt cô ta, cô ta đã quên mục đích ban đầu tìm Vân Xu.

Vân Xu thấy cô ta còn chưa đi, lại nhìn cô ta một cái: "

Cậu muốn tự mình trút giận à?"

Lương Manh nghe vậy, vội vàng lắc đầu."

Chắc hẳn cô có dùng số penguin, đưa số của cậu cho tôi."

Lương Manh do dự không muốn đưa: "

Cậu muốn số của tôi làm gì?""

Tôi sẽ gửi đoạn ghi âm qua cho cậu." Vân Xu nói: "

Cậu nhận đoạn ghi âm này thù sẽ cùng một đám với tôi, Giả Văn Bân làm việc gì cũng không có quan hệ với cậu. Đương nhiên, nếu cậu muốn tiếp tục đi theo Giả Văn Bân cũng được thôi."

Lương Manh đang hoảng hốt lại bị Vân Xu nhìn chằm chằm, theo bản năng theo tiết tấu của Vân Xu, chọn một trong hai phương án mà Vân Xu đưa ra: "

Tôi, tôi với cậu."

Cô ta choáng váng mới cùng một đám với Giả Văn Bân, đặc biệt là Giả Văn Bân còn đối xử với cô ta như vậy.

Lương Manh đưa số cho Vân Xu, sau đó vội vàng rời đi, để lại Vân Xu đứng một mình ở sâu trong rừng cây, cúi đầu nhìn không rõ biểu tình, cả người như dung nhập vào bóng tối vô tận, rất giống cảnh tượng trong phim kinh dị, khiến cho Lương Manh đang quay đầu lại nhìn sợ tới mức chạy đi.

Thấy người đều đã đi hết, Vân Xu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cô có ghi âm nhưng kỳ thật chưa kịp gửi đi.

Nếu những người này thông minh hơn một chút, lá gan cũng lớn hơn, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.

Vân Xu vừa về ký túc xá thì lập tức đi tắm. Ba người Ngô Tuyết, Lý Đồng, Trần Lệ liếc nhau, đáy mắt đều ẩn chứa một tầng kiêng kị nồng đậm.

Gần đây bọn họ tương đối chú ý đến Vân Xu, đêm nay bọn họ lén lút nhìn cô bị mấy nữ sinh lớp khác mang đi, lúc đó Lương Manh cũng đi theo với vẻ mặt đắc ý, không cần nghĩ nhiều cũng biết Vân Xu bị mang đi là bút tích của Lương Manh. Lúc trước bị làm mất mặt, bây giờ chắc chắn là đến kiếm chuyện.

Nhưng hiện giờ Vân Xu lông tóc vô thương trở về, các cô cũng không ngu ngốc nghĩ rằng Lương Manh sẽ có lòng tốt mà không làm gì Vân Xu.

Vân Xu tắm rửa xong lên giường, sau đó lấy di động ra.

Ban đầu trường trung học số ba cấm học sinh mang di động tới trường học nhưng không thành công, cuối cùng chỉ có thể thu hẹp yêu cầu không cho phép mang điện thoại vào phòng học.

Này cũng có nghĩa là một số lớp kém tương đối buông lỏng, một số học sinh không nhịn được sẽ lấy ra chơi nhưng ví dụ như lớp Tên Lửa lại rất có ý thức, không ai dùng di động trong giờ học, di động chỉ có tác dụng tra cứu thông tin và liên lạc về nhà.

Ngày thường Vân Xu cũng không lấy ra nhưng bây giờ cô muốn liên lạc với Lương Manh.

Cô nghĩ ra một cách có thể nhanh chóng trả thù Châu Dã.

Vân Xu:【 Lương Manh, cậu có phương thức liên hệ của Châu Dã không? 】Lương Manh nhanh chóng trả lời:【 Tôi có, cậu cần tới làm gì? 】Vân Xu: 【 Biết càng nhiều bí mật thì sẽ càng nhiều phiền toái, đối với cậu mà nói không phải chuyện tốt. 】Nếu Lương Manh biết kế hoạch của cô, vậy sẽ cột chung một thuyền với cô, Lương Manh muốn xuống cũng xuống không được.

Theo trực giác Lương Manh cảm thấy có bẫy, nhưng không dám hỏi lại, trực tiếp gửi số của Giả Văn Bân qua.

Giả Văn Bân không biết đây là số của Vân Xu, thấy là một nữ sinh, thông tin xác minh là bạn học, ảnh đại diện cũng rất đáng yêu liền run tay đồng ý. Anh ta cho rằng có nữ sinh nào đó định tỏ tình với anh ta giống như Lương Manh.

Không nghĩ tới anh ta vừa đồng ý, đầu bên kia đã gửi tới một file ghi âm, anh ta vừa xem trong lòng đã có dự cảm không tốt.

Anh ta thử thăm dò click mở, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, anh ta lập tức tắt đi không dám nghe tiếp.

Vân Xu: 【Tôi là Vân Xu, tôi gửi đoạn ghi âm này cho anh nghe để chứng minh trước đó tôi không lừa anh. 】Giả Văn Bân: 【 Cô muốn làm gì? 】Vân Xu: 【 Tôi có thể xóa hết đoạn ghi âm, đảm bảo sau này sẽ không truyền ra ngoài nhưng với điều kiện là anh giúp tôi làm một chuyện. 】Giả Văn Bân: 【 Tôi nghĩ rằng tôi thả cô đi rồi, cô nên tự giác xóa ghi âm đi. 】Vân Xu: 【 Là do anh quá ngốc, hay anh nghĩ rằng tôi ngốc? 】Giả Văn Bân đột nhiên cảm thấy mình có cả hai.

Bất quá lúc này anh cũng không lo lắng như vậy. Nhưng anh ta rất muốn xem, một nữ sinh như vân Xu có thể nói ra điều kiện gì.

Tốt nhất là nhờ anh ta dạy cho ai đó một bài học, chẳng hạn như người ban đầu muốn tìm cô gây phiền toái Lương Manh.

Lương Manh muốn thông qua anh ta dạy dỗ cô, hiện tại cô bảo anh ta đi dạy dỗ Lương Manh, hung hăng đánh vào mặt cô ta, có vẻ sẽ rất sảng khoái?

Giả Văn Bân chỉ đoán trúng nửa phần.

Vân Xu: 【 Giúp tôi đi đánh người, không đánh mặt chỉ đánh người, dùng bảy phần sức lực, đừng để đến mức nhập viện. Còn có, không được để lộ ra là tôi bảo anh đi. 】Giả Văn Bân hỏi: 【Ai? Lớp nào? 】Vân Xu: 【 Châu Dã. 】Giả Văn Bân cho rằng mình nhìn nhầm, xoa xoa đôi mắt nhìn lại lần nữa, phát hiện là không nhìn nhầm, chính là hai chữ này.※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※Vân Xu: Anh ta là trùm trường, anh cũng là trùm trường, không cần sợ, cứ làm đi.

Giả Văn Bân: Không! Tôi không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
S
Selina01 Tháng năm, 2023 01:33
7/5 mình mới thi xong nên sau đấy mới ra chương đều được nhé ạ. Cảm ơn mn đã ủng hộ
LDT
Luan Dieu Thi26 Tháng tư, 2023 00:38
Dịch giả cố gắng ra đều chương nha bão chương càng tốt
LDT
Luan Dieu Thi23 Tháng tư, 2023 07:14
Ra đều chương nha dịch giả ơi hóng
LDT
Luan Dieu Thi22 Tháng tư, 2023 14:55
Truyện hay quá dịch giả ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK