Vị trí nhà họ Vân cách trường học không phải quá xa, cũng không để Vân Nguyệt sợ hãi quá lâu đã đến nơi.
Vân Xu một tay xách cặp đi ở phía trước, Vân Nguyệt hơi cúi đầu đi ở phía sau.
Cửa là do mẹ của Vân Nguyệt Bạch Vi mở, bà rất giống Vân Nguyệt, mặt mũi thanh tú, bộ sườn xám xanh nhạt tôn lên những đường cong nhấp nhô của bà, uyển chuyển lại không mất đi vẻ phong tình.
Bà bước sang một bên để đón Vân Xu đi vào. Lúc này bà cười rất dịu dàng, trong mắt lại lộ ra chút khẩn trương không có cách nào che giấu: “Tiểu Xu về rồi… Có đói không? Có muốn ăn gì lót dạ trước không?”
“Ừm, con không đói.” Vân Xu nghiêm túc trả lời Bạch Vi, thay giày xong thì đi về phía cầu thang: “Con về phòng đây, lúc nào ăn cơm xong thì gọi con.”
“Được…” Bạch Vi nhìn bóng lưng của cô, khuôn mặt mờ mịt.
Vân Nguyệt một bên thay giày một bên nói: “Mẹ, con về rồi.”
Bạch Vi phản ứng kịp, giúp Vân Nguyệt cầm cặp, đồng thời không nhịn được hỏi dò Bạch Nguyệt: “Chị gái con hôm nay sao vậy?”
Bởi vì Vân Xu cực kỳ chán ghét Bạch Vi, cho nên mỗi lần về nhà, không nói việc ra oai phủ đầu và khó chịu, khinh bỉ bà ngay tại chỗ là không thể thiếu, Vân Xu hôm nay lại phá lệ “Hiền lạnh”, “Thân thiện”, thái độ đó khiến Bạch Vi cảm thấy không chân thực.
Vân Nguyệt không dám nhìn mắt Bạch Vi, thấp giọng đáp: “Con không biết.”
Cô ta cảm thấy bản thân đắc tội Vân Xu rất nghiêm trọng, sự bình tĩnh bây giờ của Vân Xu, rất có thể là sự yên lặng của đêm trước bão táp mà thôi. Trong lòng cô ta lo lắng, lại không dám để mẹ mình lo theo.
Bản thân Bạch Vi nghĩ không thông cũng không nghĩ nhiều nữa, trước tiên bà hỏi tình hình trên trường của Vân Nguyệt, sau đó hỏi Vân Nguyệt muốn ăn gì, hỏi xong thì vào phòng bếp nấu ăn.
Nhà họ Vân có tiền, trong nhà mặc kệ là bảo mẫu nấu cơm hay là quét dọn đều không thiếu, nhưng mà Bạch Vi lúc nào cũng thích tự thân vận động, nhất là về phương diện nấu cơm, bà bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Vân Xu về đến phòng bắt đầu lấy bài tập ra làm, cho đến khi có người gõ cửa.
Vân Xu đặt bút xuống, ra mở cửa, phát hiện là Bạch Vi.
Bạch Vi cười nói: “Tiểu Xu, ăn cơm thôi, dì có làm mấy món con thích ăn.”
Vân Xu không nói một lời quay đi, đặt bút trong tay xuống, sau đó đi đến trước mặt Bạch Vi đang đứng ở cửa, nói: “Đi thôi.”
Bạch Vi vội vàng gật đầu, cùng đi xuống tầng.
Lúc xuống tầng bà không nhịn được hỏi: “Sao nhìn có vẻ không vui vậy? Có phải ở trường gặp chuyện phiền phức gì không?”
Vân Nguyệt đang ngồi ăn cơm nghe thấy câu hỏi của Bạch Vi sợ hết hồn, căng thẳng nhìn Vân Xu.
Vân Xu nói: “Bị đánh, trong người hơi khó chịu.”
Bạch Vi ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Bị đánh… Á?”
Sắc mặt Vân Nguyệt trắng bệch, cô ta lo lắng Vân Xu sẽ nói mọi chuyện cho mẹ cô ta, với tích cách của mẹ cô ta nếu như biết chuyện này có liên quan đến cô ta, sợ là sẽ áy náy đến chết.
Vân Xu nói: “Mâu thuẫn nhỏ giữa các bạn học.”
Vân Xu để ý đến biểu cảm của hai người, dáng vẻ lo lắng của Bạch Vi không giống giả vờ, Vân Nguyệt cũng là thật sự khiếp đảm, những thứ này có phần chênh lệch với trí nhớ của nguyên thân.
Dưới góc nhìn của nguyên thân, hai mẹ con Bạch Vi và Vân Nguyệt là kiểu thích làm ra vẻ, lương thiện và yểu điệu đều là giả vờ, là thứ dùng để chuyên lừa gạt đàn ông, đầu óc toàn là thứ xấu xa. Ngoài mặt tuy rằng tốt với cô ta, nhưng đây đều là giả vờ cho bố cô ta nhìn, tranh thủ độ thiện cảm của bố cô ta.
Nguyên thân thậm chí còn nghi ngờ xuất thân của Vân Nguyệt. Ngoài mặt Vân Nguyệt là con của Bạch Vi và chồng cũ, nói không chừng đây là đứa con mà Bạch Vi giở thủ đoạn, tính kế bố cô ta, sau đó ngay sau khi mẹ cô ta qua đời, dựa vào Vân Nguyệt gả vào nhà cô ta.
Bởi vì có thành kiến cực lớn đối với bọn họ, cho nên sau đó bất luận bọn họ có làm gì cũng bị nguyên thân lý giải thành có ý đồ khác.
Ngược lại Vân Xu lấy tư cách là người đứng xem, cô phát hiện, nguyên thân đã nghĩ hai người họ quá phức tạp.
Bạch Vi vẫn còn muốn hỏi thêm một chút, nhưng mà dáng vẻ không muốn nói nhiều của Vân Xu, bà há miệng, vẫn nhịn xuống, bà sợ bà hỏi nhiều sẽ động đến lòng tự ái của Vân Xu, vô duyên vô cớ chọc cô tức giận.
Vân Nguyệt nghe thấy Vân Xu trả lời hời hợt cho có cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi vắt hết đầu óc nghĩ, rốt cuộc Vân Xu định sẽ trừng trị cô ta như thế nào?
Về phần Vân Xu sẽ tha thứ cho cô ta, bỏ qua cho cô ta, Vân Nguyệt vẫn không dám nghĩ đến.
Vân Xu liếc nhìn món ăn phong phú trên bàn, đi qua ngồi xuống ghế: “Con đói rồi, ăn cơm thôi.”
“À được!” Bạch Vi nối tiếp ngồi xuống.
Trong trí nhớ của nguyên thân, món ăn mà Bạch Vi làm không ra làm sao, so với dì chuyên nấu ăn thì kém xa. Vân Xu nhìn một bàn này cũng rất đẹp mắt, cô gắp một tiếng sườn hấp nếm thử.
Cách làm sườn hấp vẫn giữ nguyên mùi thơm của nó, thịt còn vô cùng mềm, còn được tô điểm bằng nước xốt, miếng đầu tiên đã khiến cho Vân Xu cảm thấy rất kinh ngạc. Ăn xong một miếng sườn, cô lại nếm thử một chút rau xanh, món nào cũng đều dụng tâm, làm rất tinh xảo, vị cũng vô cùng ổn, khiến cho người có ham muốn ăn uống nặng như cô cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Tay nghề này tuyệt đối là không kém, thậm chí có thể nói là rất tốt. Xem ra thành kiến của nguyên thân đối với Bạch Vi đã tràn ra tất cả các phương diện.
Bạch Vi và Vân Nguyệt vừa ăn vừa nhìn trộm biểu cảm của Vân Xu, thấy cô ăn rất vui vẻ, cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ theo, cuốn theo Vân Xu ăn nhiều một chút, lúc đặt bát xuống phát hiện dạ dày đều có hơi căng.
Vân Xu ăn xong, nhìn về phía Bạch Vi, nói: “Bố con lại đi công tác rồi hả?”
Bạch Vi gật đầu, có chút bối rối nói: “Nói là đi sát hạch một hạng mục, phải đi một thời gian mới có thể về được, không phải ông ấy không muốn về gặp con, nhưng mà lần công tác này rất quan trọng, ông ấy nhất định phải tự mình đi, cho nên…”
Vân Xu cũng không bất ngờ, thật ra Vân Thừa vẫn luôn như vậy, đừng nói cô chỉ là trở về trong kỳ nghỉ tháng, sợ là sinh nhật của cô, ông đều chưa chắc có thể quay về tổ chức với cô.
Vân Thừa chống đỡ sản nghiệp to lớn này của Vân gia vô cùng không dễ dàng, vì thế quanh năm ông đều bận rộn, thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, ngày ở nhà rất ít, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông cưới Bạch Vi về để chăm sóc cho Vân Xu.
Nguyên thân vốn không thể hiểu cho bố của mình, luôn thường xuyên vì thế mà tức giận, mỗi lần cô ta về nhà, nhất là lúc sinh nhật nếu Vân Thừa không trở về, cô ta sẽ vừa khóc vừa phát cáu.Đối tượng để phát cáu chính là Bạch Vi, cô ta luôn có thể tìm thấy vấn đề trên người Bạch Vi, chẳng hạn như Bạch Vi cố ý khiến Vân Thừa không gặp cô ta, Bạch Vi cười trên nỗi đau của cô vân vân.
Vân Xu nhìn thấy mối quan hệ sắp đến tình trạng báo động của hai người, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó trực tiếp lên tầng. Lúc đi đến đầu cầu thang, cô nhớ đến việc muốn đi làm kiểm tra.
Cô nhìn về phía Vân Nguyệt: “Vân Nguyệt ngày mai cô đi dạo phố cùng tôi.”
Nói xong Vân Xu đi lên tầng, để lại hai người không ngừng suy nghĩ.
Vân Nguyệt cúi thấp đầu, thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến.--Ngày hôm sau, Vân Xu đưa Vân Nguyệt ra khỏi nhà, đi đến một bệnh viện lớn nào đó trong thành phố.
Trước kia Vân Xu có một thời gian ở bệnh viện rất lâu, nhưng nỗi sợ của cô đối với bệnh viện vẫn không hề giảm bớt. Cô không muốn đến bệnh viện một mình, liền dứt khoát gọi Vân Nguyệt đi cùng.
Kiểm tra cả buổi, có một số phần là rất nhanh có thể lấy được kết quả kiểm tra, nhìn từ những kết quả kiểm tra này, vết thương trên người cô không có vấn đề gì lớn, sẽ cảm thấy rất đau, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do thể chất thân thể cô tương đối kém, cái cơ thể mỏng manh đắt tiền này sợ rằng nhỡ có bị rách chút da sợ rằng đều sẽ muốn khóc, càng đừng nói là bị đấm thẳng vào người.
Về phần những thứ trước kia thoạt nhìn đều rất đáng sợ, bây giờ vết bầm tím vẫn chưa tan hết, còn lại là bởi vì da dẻ cô quá mềm mại, cho nên sẽ có vẻ đáng sợ.
Sau khi xác định thân thể khỏe mạnh, Vân Xu lần nữa nuốt tim vào trong bụng.Đây là thân thể mới của cô, cô rất quan tâm, cô hy vọng đời này có thể mãi luôn khỏe mạnh, không muốn cả ngày phải sống trong bệnh viện nữa.
Vân Nguyệt càng thở phào nhẹ nhõm, nếu Vân Xu thực sự bị đánh cho bị làm sao… Vân Nguyệt phát hiện bản thân trước kia quá kích động rồi, cô ta không nên vì sự vui vẻ nhất thời nhìn Vân Xu bị đánh.
Sau khi Vân Xu xác định thân thể khỏe mạnh, giọng điệu cũng thoải mái không ít: “Tôi chuẩn bị đi dạo phố, không đi cùng cô đâu.”
Vân Nguyệt biết Vân Xu không thích mình đi theo, chỉ là cô ta không hiểu, Vân Xu gọi cô ta ra ngoài chỉ là vì đến bệnh viện một chuyến thôi sao?
Cô ta vốn nghĩ rằng Vân Xu sẽ tìm một đám người chờ cô ta ở bên ngoài. Mặc dù cô ta sợ hãi, nhưng lại ôm tâm lý khiến Vân Xu hết giận, không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của mẹ.
Không ngờ cô ta chuẩn bị tâm lý nhiều như vậy, lại phát hiện trời yên gió biển lặng, hình như Vân Xu căn bản không có ý tìm cô tính sổ.
Vân Xu nhìn Vân Nguyệt lại có ánh mắt tràn đầy phức tạp, vẻ mặt biến đổi, nhíu mày một cái.
Vẫn có một điểm nguyên thân nghĩ không sai, mẹ con Vân Nguyệt xác thực là có rất nhiều tâm tư, chẳng qua không phải ý nghĩ xấu, mà là đơn thuần nghĩ quá nhiều, gan quá nhỏ.
Vân Xu ân oán rõ ràng, Vân Nguyệt không có chủ động hại cô, Châu Dã cũng không phải cô ta gọi đến, thậm chí nói, Vân Nguyệt mới chính là người suýt bị cô hãm hại, cho nên, Vân Xu căn bản không định làm gì Vân Nguyệt.
“Người đánh tôi là Châu Dã, người gọi Châu Dã đến là Lăng Văn Huyên.” Vân Xu mở ô che nắng của mình ra, quay lưng về phía mặt trời nghiêng đầu nhìn Vân Nguyệt: “Cô cũng không bắt nạt tôi, đương nhiên tôi sẽ không tính toán với cô. Nhìn tôi giống như rất không nói lý lẽ sao?”
Vân Nguyệt vội vàng lắc đầu, trong mắt ngập tràn sự ngạc nhiên.
Vân Xu nói, sẽ không tính toán với cô?
“Cô về trước cũng được, tự mình đi dạo phố cũng được.” Vân Xu nhìn kỹ cô ta một cái, phát hiện quần áo Vân Nguyệt vô cùng rẻ và quê mùa, tất cả là nhờ có nền tảng tốt nên cô ta mới không quá xấu xí.
Lúc Bạch Vi gả qua đây Vân Nguyệt cũng không tính là lớn, vì để thuận tiện Vân Nguyệt cũng theo họ Vân, bây giờ cũng là người trên cùng một hộ khẩu với Vân Xu.Đều là tiểu thư nhà họ Vân, so sánh quần áo của Vân Nguyệt và cô, giống như bị quản rất khắt khe vậy đó.
Vân Xu hỏi: “Tôi nhớ là bố có đưa thẻ cho cô một cái?”
Vân Xu nói: “Tiền ông ấy đưa chắc cũng không quá ít, cô có thể đi mua quần áo mới cho bản thân.”
Vân Nguyệt lại lộ ra một biểu cảm ngơ ngác.
Không phải Vân Xu không chịu được nhất là việc cô ta tiêu tiền sao? Bất kể là mua quần áo mới, hay là mua cặp, đều sẽ khiến Vân Xu cực kỳ không vui, nghiêm trọng hơn một chút Vân Xu sẽ trực tiếp làm hỏng đồ của cô ta.
Vậy mà bây giờ Vân Xu chủ động bảo cô ta đi mua quần áo mới?
“Bây giờ cô họ Vân, là… Em gái của tôi, đừng có làm tôi mất mặt.” Vân Xu nói xong, trực tiếp quay người che ô đi mất.
Vân Nguyệt bị thái độ của Vân Xu làm cho rất mù mịt, cuối cùng cũng bắt được một trọng điểm – Vân Xu là vì không hy vọng cô ta làm mất mặt cô, cho nên mới chủ động để cho mình đi mua quần áo.
Miễn cưỡng như này có thể nói xuôi được.
Nhưng mà, Vân Xu hào phóng như vậy nói không tính toán với cô ta chuyện trước kia bị đánh, cô ta… Không tin lắm.
Lăng Văn Huyên vì cô ta nên mới nhờ Châu Dã, mà Vân Xu lại thích Lăng Văn Huyên như vậy..
Kiếp trước Vân Xu ở trong bệnh viện mấy năm liền, bệnh viện trở thành nhà của cô, bầu trời phía trên bệnh viện thành thế giới của cô, đã rất lâu cô không đi ra ngoài dạo.
Vân Xu tìm một trung tâm thương mại, đi vòng vòng khắp nơi, ngay lúc cô mệt mỏi muốn về nhà, đột nhiên nhìn thấy một nhà sách được trang trí với phong cách rất đẹp.
Cô không do dự nhiều mà đi vào nhà sách, không giống với việc đi loanh quanh lúc trước, bây giờ mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô muốn đi đến khi tài liệu giảng dạy.
Trong lòng cô đã có mục tiêu muốn mua, sau khi cô đã tìm thấy bộ tài liệu mình muốn mua, vừa đưa tay ra muốn lấy, lại phát hiện một cánh tay khác cũng đang giơ ra.
Bàn tay này rất đẹp, ngón tay thon dài có lực, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, móng tay hiện lên màu hồng nhạt. Vân Xu cảm thấy nhìn rất quen, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân cánh tay, đối diện với một đôi mắt phượng rất có thần.
Vân Xu nhận ra thân phận của đối phương: “Cố Diễm?”
Cố Diễm cũng nhìn về phía Vân Xu, ban nãy Vân Xu đi không ít đường, bây giờ trên má vẫn đang ửng hồng, dáng vẻ nhìn thấy cậu dường như có hơi kinh ngạc, con mắt trợn tròn.
“Ừm.” Cố Diễm đáp một tiếng.
Sau khi cố ý hạ thấp giọng, giọng nói của cậu trở nên từ tính hơn, đoạn kết khẽ run lên, rơi vào tai Vân Xu như thể bị một chiếc lông vũ cào nhẹ.
Vân Xu xoa xoa lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Đây hình như chỉ còn một bộ này thôi.”
Bộ cô nhìn trúng này tương đối “ít người xem”, nhưng người biết nhìn hàng xịn cũng không ít, có lẽ đây là bộ cuối cùng.
Cố Diễm nhìn lướt qua giá sách, gật đầu một cái.
Bộ sách hướng dẫn này tổng cộng sáu quyển, giá cả… Cực đắt. Vân Xu nhìn bảng giá, nói với Cố Diễm: “Là tôi nhìn thấy trước, cho nên tôi đến mua.”
Cố Diễm không tranh cãi với cô chuyện cô chậm tay hơn cậu một nhịp, cậu liếc nhìn Vân Xu một cái, sau khi tính tình tốt ừ một tiếng đồng ý thì đi xem sách hướng dẫn khác trên giá sách.
Vân Xu cũng không khách khí, cầm lấy sách đi đến quầy thu ngân tính tiền, thuận tiện hỏi một chút bộ tài liệu này còn có hàng tồn không, cuối cùng tra ra thực sự không còn.
Thanh toán xong, Vân Xu đứng ở trước cửa đợi Cố Diễm.
Kết quả chưa đợi được Cố Diễm, lại khiến cô gặp phải Châu Dã.
Là Châu Dã nhận ra Vân Xu trước, lúc Vân Xu không chú ý một phát nắm lấy cánh tay Vân Xu.
Dáng dấp Châu Dã cao, Vân Xu phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt cậu ta. Vân Xu còn chưa kịp mở miệng bảo Châu Dã buông tay, bạn gái bên cạnh cậu ta đã nổi giận trước.
Nữ sinh tướng mạo xinh đẹp, trên mặt còn trang điểm, trên chân đi đôi giày cao gót vừa hay ngang hàng với Vân Xu đi giày đế bằng, ánh mắt cô ta nhìn Vân Xu mang ý thù địch, cô ta nhìn về phía Châu Dã nói: “Châu Dã anh quen cô ấy sao?”
Châu Dã cười nói: “Quen chứ.” Cậu ta có thâm ý khác nhìn Vân Xu, mặc cho Vân Xu giãy giụa cũng không có ý định buông tay.
Nữ sinh đó nhìn dáng vẻ rất hứng thú với Vân Xu của Châu Dã, sự đố kỵ bốc lên, cô ta nhắc nhở Châu Dã: “Anh đừng có nắm tay con gái người ta, thế này rất không thân sĩ.”
Châu Dã miễn cưỡng cong khóe môi, giọng điệu tùy tính: “Đối với bạn gái của mình tôi cần thân sĩ làm gì?”
Một câu nói này của cậu ta rước lấy hai người nhìn chằm chằm.
Nữ sinh vừa tức vừa vội nói: “Châu Dã không phải anh đồng ý qua lại với em rồi sao? Anh có ý gì?”
“Ai đồng ý chuyện qua lại này thế?” Châu Dã liếc xéo nữ sinh, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng mang theo chút ý cười nhạo: “Đồng ý đi dạo phố với cô, chỉ là đúng lúc tôi nghĩ ra, để cô đi cùng thôi.”
Sau đó, cậu ta đột nhiên vươn nốt cái tay còn lại ra ngoắc vào cổ Vân Xu kéo cô vào trong ngực, vừa ngưng mắt nhìn Vân Xu, nói: “Mắt nhìn của tôi rất cao, không tùy tiện như vậy, nếu như muốn được tôi nhìn trúng, nói thế nào nhỉ… Ừm, cũng phải đến cấp bậc như bạn gái tôi bây giờ mới được.”
Nói xong cậu ta còn bổ thêm một đao: “Cô còn kém xa lắm.”
Từ góc độ của Vân Xu có thể nhìn thấy sự nguy hiểm và ác ý trong mắt của Châu Dã, nhưng nhìn từ góc độ của nữ sinh, lúc Châu Dã và Vân Xu đối mắt chính là một dáng vẻ thâm tình chân thành.
Sự thân mật của Châu Dã và Vân Xu khiến cô ta ghen tị, hai chữ đi cùng càng khiến cô ta có hơi khó chịu và xấu hổ, nhưng cô ta chú ý nhất vẫn là câu Châu Dã so sánh cô ta và Vân Xu.
Câu cô còn kém xa lắm thúc giục sự ghen ghét trong cô đến cực hạn, cô ta hung hăng liếc nhìn Vân Xu một cái, âm thầm ghi nhớ lại dáng vẻ của Vân Xu.
Châu Dã thành công khiến bạn gái tức rời đi, còn khiến Vân Xu nghênh đón một làn sóng hận thù, cười đến rất để rất đắc ý, hơn nữa ỷ vào sức lớn, cố ý chống lại Vân Xu không bỏ cô ra.
Tiếp đến cậu ta thu bớt ý cười phóng túng, trầm giọng nói với Vân Xu: “Lá gan không nhỏ ha, biết tôi là ai còn dám dùng bóng đập tôi?”
Cậu ta không biết Vân Xu là ai, vốn dĩ cho rằng gặp lại lần nữa rất khó, không ngờ mới cách có một ngày đã gặp được rồi, thật đúng là… Oan gia ngõ hẹp?
Châu Dã ôm cổ Vân Xu vốn chỉ đơn thuần uy hiếp và kéo một làn sóng hận thù, nữ sinh đó đi rồi cậu ta đang định buông tay. Chỉ là khi cậu ta cảm nhận được xúc cảm trơn mịn truyền đến, còn có mùi hương nhẹ nhàng xộc vào chóp mũi, trong lòng cậu khẽ run.Ôm rất thoải mái, đột nhiên không muốn buông ra.
Lúc Vân Xu phát hiện bản thân giãy giụa không được bắt đầu yên tĩnh lại, yên lặng đợi Châu Dã buông ra, không ngờ rằng cô đợi một lúc lâu Châu Dã vẫn ôm lấy cổ cô không buông.
“Cậu bỏ tôi ra.” Vân Xu không vui trừng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén.
Châu Dã hơi thả lỏng ra một chút, tay tùy ý khoác lên vai Vân Xu, nhưng lại có thể kịp thời ngăn cản ý đồ muốn tránh thoát của Vân Xu.
Cậu ta nói: “Cậu nói cho tôi trước, cậu tên là gì, ở lớp nào, tôi sẽ thả cậu ra. Nếu không, tôi sẽ treo cậu ở trên diễn đàn của trường, đến lúc đó cậu không nói, tôi cũng biết thông tin của cậu rồi.”
Cái tay còn lại của Châu Dã lấy điện thoại từ trong túi ra, chớp mắt nhìn Vân Xu, nói: “Cậu chọn cái nào?”
Vân Xu nghiêng đầu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc cô vừa định trả lời Châu Dã, nhìn thấy Cố Diễm vừa thanh toán xong đi ra.
Cố Diễm cũng nhìn thấy Vân Xu và Châu Dã, cậu không chú ý dáng vẻ thân mật của hai người, cậu vốn muốn thu hồi tầm mắt lập tức rời đi, nhưng ánh mắt sáng quắc của Vân Xu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu không có cách nào bỏ qua.
Cố Diễm và Vân Xu liếc nhau một cái, nhìn thấy trong mắt của Vân Xu có sự tủi thân và khẩn cầu.
Không nghi ngờ chút nào, cô lại một lần nữa nhờ cậu giúp đỡ.—Tối qua không biết sao đầu rất đau cũng không viết được gì hết.
Cuối cùng không chịu nổi lăn lên giường ngủ.
Cố gắng viết xong chương này, muốn kiểm tra lại một chút nhưng mà buồn ngủ quá rùi nên tui đi ngủ.Đợi lâu rùi.
Danh Sách Chương: