• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Cốc..cốc...''

Thư ký Lưu bưng cà phê lên đứng ở trước phòng tổng giám đốc, đã gõ cửa mấy lần vẫn không nghe thấy bên trong có chút động tĩnh gì.

''Thiếu gia,anh có trong đó không ?''

Thư ký Lưu cảm thấy là lạ, chẳng phải lúc nãy là Mộ Trác Khải đã sai anh ta đi pha cà phê sau đó đem lên phòng cho anh hay sao.Bây giờ thì lại không thấy động tĩnh gì, có lẽ nào là có việc gì quan trọng nên đã rời đi trước.

Thư ký Lưu lấy tay đẩy nhẹ,xem thử rốt cuộc là người đã đi hay là chưa.Nhưng cửa lại không khóa trong, mà thứ thư ký Lưu vừa nhìn thấy cũng liền bị dọa cho chết khiếp.

Cúp điện sao ? Theo anh ta thấy thì là không phải.

Vậy chẳng lẽ là có ''Ma ''!

Nhưng có con ''Ma'' nào lại dám đến rằng Mộ Trác Khải cơ chứ,trong suy nghĩ của thư ký Lưu có lẽ thiếu gia anh ta còn đáng sợ hơn cả Ma.

Vậy thì rốt cuộc là tại sao căn phòng này lại không có ánh sáng?

Cả cái tập đoàn lớn như vậy vẫn còn đang sáng trưng,duy nhất mỗi căn phòng này là tối đen như mực.

Thư ký Lưu vội lấy điện thoại của mình ra mở đèn flash lên, muốn đi kiểm tra tình hình.Anh ta đi một vòng mọi thứ dường như đều rất ổn,cho đến khi đi đến bàn giám đốc ngồi, xuýt nữa thì bị dọa cho đái ra quần.

Một lúc sau Thư ký Lưu mới có thể đèn nén được cơn hoảng sợ trong lòng, lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên nơi lòng ngực như đang có thứ gì đó sắp chuẩn bị nhảy ra.Ấp a ấp úng hỏi ,

'' Thiếu... thiếu gia,anh đang làm gì ở đây vậy ''

Mộ Trác Khải đang ngồi dựa lưng vào cạnh bàn, một chân dài duỗi thẳng, chân còn lại cong lên đỡ lấy đôi tay dài cứng rắn . Ánh mắt u ám lại như phủ một tầng mây mờ, đang nhìn ra hướng ngoài cửa kính của căn phòng.

Ở đây là tầng 53 của tập đoàn S', vì vậy họ hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố Hạ.

''Thiếu gia có cần tôi mở đèn lên ''

Thư ký Lưu một lần nữa vẫn không nghe Mộ Trác Khải trả lời, thì càng thêm nghi ngờ. Vừa rồi chẳng phải mọi thứ vẫn còn đang rất tốt, tại sao anh ta chỉ vừa mới đi pha có một tách cà phê ,khi trở lại thiếu gia anh ta đã như biến thành một người khác.

Chẳng lẽ là vì cảm thấy áp lực khi phải tiếp quản một tập đoàn lớn như là S'.

Thiếu gia anh ta liệu có khả năng này hay sao ?

Ánh mắt thư ký Lưu thoáng duy chuyển, nhìn theo ánh đèn lờ mờ từ điện thoại chiếu qua.Lại nhìn thấy nơi các khớp xương trên các đầu ngón tay của Mộ Trác Khải ,dường như đều đang chảy máu.

'' Thiếu gia anh có sao không ? Có cần tôi gọi người đến băng bó vết thương giúp anh không ?''

Thư ký Lưu không biết phải làm sao, Mộ Trác Khải dường như đều không có phản ứng với những câu hỏi của anh ta.

Nhưng nếu như cứ để tay thiếu gia chảy máu như vậy, nếu để các bậc trưởng bối của nhà họ Mộ biết được, sợ là sẽ trách phạt lên đầu của người làm thuộc hạ như là anh ta.

Thư ký Lưu quyết định sẽ gọi người đến để băng bó vết thương cho Mộ Trác Khải.Liền đặt ly cà phê xuống bàn, quay người đi tìm người đến lại nghe Mộ Trác Khải lên tiếng.

''Thư ký Lưu ''

'' Dạ thưa thiếu gia ''

Thư ký Lưu liền xoay người trở lại, cũng may cuối cùng thì thiếu gia cũng đã chịu mở miệng lên tiếng rồi.

''Nếu như cậu mượn của người khác một thứ gì đó, nếu như một ngày người đó muốn đến để đòi lại, vậy thì cậu sẽ làm sao ?''

Thư ký Lưu càng nghe càng không hiểu gì, rốt cuộc thì Mộ Trác Khải hỏi câu hỏi này là có ý gì.Với nhiều năm kinh nghiệm đi theo Mộ Trác Khải, đây là lần đầu tiên thư ký Lưu mới thấy Mộ Trác Khải hỏi một câu hỏi kỳ lạ đến như vậy, trừ khi người đang thiếu nợ người khác kia chính là thiếu gia anh ta.

'' Là có người muốn đến để đòi tiền thiếu gia sao ạ ?''

Lời vừa thoát ra khỏi miệng thư ký Lưu đã cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng sửa lại.

'' Tôi xin lỗi là tôi đã nói sai rồi, thiếu gia sao có thể mượn tiền của người khác được chứ.''

Thư ký Lưu vắt óc ra suy nghĩ, rốt cuộc thì thiếu gia anh ta còn thiếu thứ gì mà phải đi mượn người khác cơ chứ.

'' Là trái tim '' Mộ Trác Khải hờ hững nói ra ba chữ này.

''Sao ạ? Là trái tim sao?''

Thư ký Lưu tưởng mình đã nghe nhầm nên muốn hỏi lại . Nếu như thật sự là trái tim, vậy thì khi trả lại rồi chẳng phải là thiếu gia anh ta sẽ chết hay sao ?

Mộ Trác Khải cũng lười để ý đến biểu hiện ngạc nhiên này của thư ký Lưu,anh lòm còm đứng lên sau đó thì ngồi vào bàn làm việc của giám đốc.

''Lý Tự chẳng phải ngoài cty chính của nhà họ Lý ra ,vẫn còn mấy cty chi nhánh khác hay sao ?''

Mộ Trác Khải bắt đầu mở máy tính lên, tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím, lại nói ra mấy lời không đầu không đuôi.

''Dạ vâng,theo người của chúng ta điều tra được, thì những cty con này đều là do ông ta dùng các khoảng tiền bất chính của mình để giành lấy. Sau khi lấy được điểm yếu của các ông chủ cty con kia thì ép họ phải sang tên lại cho mình với một cái giá vô cùng rẻ mạt.'' thư ký Lưu nói sơ qua về những gì mà thuộc hạ của mình điều tra ra được.

'' Tôi muốn một trong số đó phải đứng nhất các trang mặt báo ra sáng mai ''

Mộ Trác Khải không muốn dài dòng, nếu Lý Tự đã chạm đến giới hạn của anh trước vậy thì xem như đây chỉ là món quà đáp lễ của anh giành cho ông ta, như vậy xem ra cũng còn rất nhẹ nhàng.

''Sao? Không làm được ?''

Mộ Trác Khải không nghe thấy thư ký Lưu trả lời thì nhíu mày, liếc nhìn thư ký Lưu muốn xác nhận.

''Nhưng mà thiếu gia...''

Thư ký Lưu không biết rốt cuộc Mộ Trác Khải muốn làm gì, chỉ mới ngày đầu tiên đã muốn tuyên chiến.Càng về lâu về dài anh ta chỉ sợ rằng bọn người kia sẽ càng tìm thêm nhiều cách để trả thù,vậy S' chẳng phải sẽ trở thành một bãi chiến trường hay sao?

'' Nếu không thể làm được, vậy mai viết đơn từ chức đi '' `

Mộ Trác Khải không quan tâm đến sắc mặt khổ sở của thư ký Lưu, lại tiếp tục làm công việc của mình.Thứ anh muốn nhìn thấy chính là kết quả, còn chuyện phải làm nó như thế nào anh cũng không muốn nghe thư ký Lưu tiếp tục đứng đây lải nhải.

'' Dạ vâng, tôi sẽ đi làm ngay đây ''

Thư ký Lưu sau cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tuân theo mệnh lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK