• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng nửa tiếng sau Trần Mạnh Quân quay lại phòng, trên tay bê một mâm cơm nóng, cậu đặt thức ăn lên bàn, sau đó đến bên giường đỡ Lê Minh dậy, dùng gối đỡ sau lưng hắn để hắn tựa vào đầu giường mà ngồi, cậu bưng chén cháo nghi ngút khói đến ngồi bên chân hắn.

Hạt cháo nở đều, thơm nức mùi gạo, xen lẫn là màu đỏ của cà rốt cùng màu xanh xanh của rau củ cắt nhỏ, một lớp dầu thật mỏng phía trên, điểm thêm một chút bột tiêu, ngửi mùi liền muốn ăn.

Lê Minh khó hiểu nhìn cậu, nãy giờ giận dỗi là đi vào bếp nấu ăn hả? Học ở đâu cái tính tình này thế không biết

"Nhìn gì mà nhìn, anh không đói sao? Thịt thì chắc anh chưa ăn được rồi, chịu khó ăn chút cháo đi, vài hôm nữa tôi sẽ thêm chút thịt cho anh" Cậu vừa cầm thìa khuấy cho cháo nguội bớt vừa không khỏi giải thích

Do thường xuyên chăm em gái vào những khi ba mẹ vắng nhà nên nấu nướng chăm sóc gì đó cậu cũng học được một ít

Người bệnh lâu năm khẩu vị thường sẽ không tốt, thịt cá gì đó sẽ khó tiêu, nấu cháo rồi thêm chút rau củ sẽ dễ tiêu hơn cũng không nhạt như cháo trắng.

Trần Mạnh Quân múc một thìa cháo đã thổi nguội đưa bến bên môi Lê Minh "Nếm thử xem hương vị thế nào? Không quá ngon đâu nhưng tốt hơn cháo trắng nhiều đó" Trong câu nói không giấu diếm một chút khoe khoang

Đã quá lâu, lâu đến mức hắn đã quên mất mùi vị của thức ăn, quên luôn cảm giác đói cồn cào, mà giờ đây lại có người khiến hắn biết được một chén cháo cũng có thể khiến hắn như trở về lúc còn nhỏ chạy tới chạy lui đòi ăn.

Lời chưa nói được câu nào nhưng cháo cũng đã ăn được nửa bát, thấy Lê Minh không nói gì nhưng cháo cậu đút sẽ ăn, cậu liền mang tâm lý gà mẹ mà một muỗng lại một muỗng mà đút, còn vui vẻ mà cười cười khen hắn ăn ngoan

Trần Mạnh Quân chợt nhớ lại sự việc khi nãy mà tay ngưng đút cháo, nắm cằm Lê Minh, bắt hắn nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu chất vấn

"Dù cháo họ nấu có tệ đến mức nào, nhưng thay vì ăn vài miếng cháo, anh lại để cho họ đánh, có thể giải thích vì sao không?"

Lê Mình bị ép nhìn thẳng cậu, vốn dĩ chẳng muốn nói nhưng nửa bát cháo người ta nấu đã vô bụng rồi, lời không muốn nói cũng chậm rì rì nói ra "Cháo không ngon, họ còn bỏ thuốc vào nữa, khó ăn"

Trần Mạnh Quân không ngờ Lê Minh còn nhận biết được trong cháo có thuốc, thuốc đó khỏi phải hỏi cũng biết là không phải dạng thuốc bổ gì cho cam, nếu không hắn cũng không cự tuyệt đến vậy, máu giận trong người Trần Mạnh Quân vốn dĩ không còn bao nhiêu liền tan biến hết.

Nhưng đâu vì thế mà bỏ qua cho cái đề thi nói tiếng người này được, phải giáo dục lại

Gom đủ lý do Trần Mạnh Quân liền dõng dạc bắt lỗi hắn "Vậy anh cũng có miệng mà, sao không bảo tôi ở lại?"

"Cậu ở lại làm gì? Để họ bắt nạt hai người một lúc cho tiện à? Bọn họ cũng chưa muốn động đến cậu, chạy được thì chạy đi chứ" Lê Minh vậy mà nói gần hết thứ hắn suy nghĩ trong lòng ra, đúng là ăn nửa bát cháo đầu óc cũng bị mụ mị theo

Trần Mạnh Quân không biết rối rắm trong lòng hắn, chỉ biết cậu đang khó chịu, một bước không lui mà cãi

"Lê Minh, sáng nay tôi đã nói rõ ràng vậy mà, giờ tôi không còn đường lui nữa, anh cũng vậy, hoặc là nhận sự giúp đỡ của tôi, sau đó trả thù, hoặc là bị hành hạ, rồi ôm cục tức chết chọn rõ ràng ra cho tôi"

Nhìn cậu nhóc quật cường này, Lê Minh nhớ lại hắn khi còn oai phong lẫm liệt, hắn cũng như vậy, thấy khó không lui, thứ càng kích thích càng khiến hắn hứng thú.

Để rồi thời gian trôi qua, những người hắn đã giúp đỡ, những người khen ngợi hắn dần dần bỏ hắn ở lại, người nghĩ hắn sẽ làm được cũng dần dần thất vọng về hắn, người từng kính trọng hắn trở nên coi thường và giẫm đạp hắn. Hắn liệu có còn hy vọng không?

Nhưng khi nhìn vào Trần Mạnh Quân, hắn không muốn người này sẽ lại giống hắn, chết chìm trong âm mưu, quỷ kế, dằn vặt, hận bản thân mình đến chết. Hắn muốn nhìn thấy cậu cười, tức giận, hay khóc vì hắn

Thấy Lê Minh mãi không trả lời, Trần Mạnh Quân tiếp tục nói "Vậy thêm một cái cam kết nữa, trước khi anh khỏi, tôi sẽ không rời khỏi anh. Sau khi anh khỏe anh liền từ tôi, đường ai nấy đi, không cần phải mang nợ nhau, anh có thể cưới vợ, sinh con tôi về nhà chăm em gái, thế nào?"

Người như Lê Minh thứ khiến hắn khó chịu hơn cả cái chết là sống dựa vào người khác, chi bằng thỏa thuận công bằng với hắn, đặt hắn và cậu ngang hàng, hắn liền thông suốt

Lê Minh nghe đến sau khi khỏi bệnh thì từ cậu liền hừ một tiếng chẳng biết muốn gì

Sau đó nhìn Trần Mạnh Quân như muốn khoét một cái lỗ trên người cậu, ngữ khí mười phần chắc nịt đáp "Được, nếu cậu lựa chọn ngu ngốc vậy thì cứ thử xem sao"

Nhận được lời khẳng định của Lê Minh, Trần Mạnh Quân vẫn chưa vui vội, bài học hôm nay là phải giáo dục lại tư tưởng cho Lê Minh, cậu tằng hắng một tiếng liền hỏi ngược lại "Vậy nếu trường hợp hôm nay xảy ra thêm một lần nữa thì anh sẽ làm gì?

Lê Minh nhìn cậu đang cố ra dáng thầy giáo cũng che giấu nội tâm của mình, nhợt nhạt đáp "Tôi sẽ gọi cậu lại"

"Còn phải kể tôi nghe mọi chuyện" Trần Mạnh Quân nhấn mạnh, ý tứ yêu cầu Lê Minh lặp lại

Lê Minh ngoan ngoãn lặp lại theo ý cậu. Sau đó cậu liền vui vẻ đút hết bát cháo cho Lê Minh, đúng là đứa trẻ dễ dạy mà

Sau khi hầu hạ Lê Minh ăn xong, Trần Mạnh Quân cũng hai ba cái ăn hết phần cơm của mình, sau đó đỡ Lê Minh nằm lại giường. Hai người bắt đầu ngủ trưa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK