Ngủ được một lúc, Trần Mạnh Quân thấy dưới chăn ướt đẫm, cậu giật mình tỉnh dậy, quay sang liền thấy Lê Minh cắn môi bật cả máu.
Đã biết chuyện gì xảy ra, cậu liền đỡ Lê Minh dậy tránh đụng đến vết thương của hắn, sau đó tìm một bộ quần áo mới, chuẩn bị nước bắt đầu thay cho hắn.
Cậu dùng tay ấn nhẹ môi Lê Minh ý bắt hắn nhả răng ra, nếu không sẽ đứt thật đó, cảm nhận được xúc cảm trên môi Lê Minh thật sự đã nhả răng ra, máu từ vết thương vẫn không ngừng chảy.
Trần Mạnh Quân nhẹ nhàng dùng khăn lau sơ qua, lúc này cậu mới thật sự hiểu ra lý do vì sao Lê Minh ăn uống cũng chẳng thèm
Cháo có thuốc cùng lắm là chết sớm hơn, đây cũng là điều Lê Minh muốn, nhưng nếu ăn cháo uống thuốc thì sẽ bài tiết ra, thứ khiến hắn thà chết đói cũng không muốn bản thân mất mặt trước mặt người khác chính là việc đại tiểu tiện.
Những việc như thế này đúng là làm con người ta khổ sở, Trần Mạnh Quân đoán sai ý Lê Minh, nhưng giờ cũng đã sáng tỏ, sai một câu trong đề thi nhưng còn cả một bài thi phía sau, cậu không nản lòng, cái đề thi kia cũng không được nản lòng
Trong lúc Trần Mạnh Quân lau chùi và thay y phục cho Lê Minh, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trúng cánh tay cậu.
Tim cậu nhói đau, người đàn ông này vẫn không nên thế này, đỡ Lê Minh đã sạch sẽ qua một bên, quần áo trên người cậu cũng đã cởi lúc thay áo cho Lê Minh, trên người chỉ còn lại bộ đồ trắng lót phía trong, cậu dọn chăn nệm lại, thay một bộ mới, đặt Lê Minh lại sau đó gọi tên hắn “Lê Minh”
Hắn không trả lời, năm phần mười là lại nản lòng rồi chứ gì, cái đề thi này đúng là hóng hách, người thi chưa giải xong mà giữa đường còn làm khó làm dễ, bắt cậu đi động viên tinh thần như cơm ba bữa một ngày, thật là quá đáng
“Lê Minh, mở mắt ra nhìn tôi” hắn không trả lời cậu sẽ gọi đến khi hắn trả lời thì thôi. Gọi đến lần thứ ba cuối cùng hắn cũng chịu mở mắt ra, vừa chạm vào ánh mắt cậu hắn liền trốn tránh
Cậu nắm cằm hắn, ép hắn đối mặt với mình, vừa răn đe vừa dụ dỗ “Lê Minh, đại tiểu tiện là nhu cầu của con người, anh cũng có mà tôi cũng có, không cần ngại, tôi không ngại giúp đỡ anh đâu”
Lê Minh cứ nhìn cậu mà không nói gì, khiến cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại nói tiếp
“Chăn đệm rất nặng, người tôi có khi thấp hơn anh cả một cái đầu, nếu lần sau anh muốn đi, có thể kêu tôi không?”
Mãi một lúc lâu sau, lâu đến khi Trần Mạnh Quân bắt đầu mất kiên nhẫn, mới nghe một tiếng “được” của Lê Minh
Cậu vui vẻ liền khen hắn “Ngoan quá” Sau đó đem đống chăn nệm và quần áo ra giặt. Cậu biết Lê Minh ngại mặt mũi nên cậu tự tay giặt hết đống đồ đó không cho ai chạm vào
Sau khi xử lý xong đống chăn, Trần Mạnh Quân trở về phòng chuẩn bị nước tắm. Trong phòng Lê Minh có một gian cách bức bình phong là nơi tắm rửa, từ khi xuyên qua đến giờ cậu vẫn chưa được tắm táp đàng hoàng liền xúng xa xúng xính chuẩn bị nước tắm, bồn tắm khá rộng thoải mái cho cậu ngâm mình.
Lê Minh không có nha hoàn, người duy nhất bị đuổi đi là tiểu Hoa đó, nên sau khi hắn bệnh một người thân cận cũng không có, toàn là những bà thím được cài cắm vào
Nên hiện tại Trần Mạnh Quân đều tự mình làm mọi việc, cậu cũng không có thói quen sai bảo người khác, chỉ nhờ mấy hạ nhân dưới bếp đun giúp ít nước. Cậu cởi sạch quần áo sau đó chui vào bồn, nước nóng bao vây cơ thể khiến tinh thần cậu thả lỏng không ít.
Cậu bắt đầu kỳ cọ thân thể, lúc mặc quần áo thì không để ý kỹ lắm, hiện tại cậu thấy cơ thể tuy là hơi thiếu ăn nhưng kỳ lạ là ngực lại có vẻ hơi nhiều thịt, tuy không to nhưng nhìn vào vẫn thấy có nhô lên, tay chạm vào còn khá mềm.
Thân là một gay chính hiệu Trần Mạnh Quân chỉ tiếp xúc với hai người phụ nữ là mẹ và em gái, kiến thức về phái nữ gần như mù tịt, ngoài việc thấy ngực hơi nhiều thịt cậu chẳng có suy nghĩ gì khác
Cho đến khi bắt đầu tẩy rửa nửa thân dưới, tay cậu lần mò cọ rửa, vừa rửa vừa đánh giá, bé cò nhà cậu đúng là cò ma, nhưng cậu tin rằng bẩn thân đang tuổi ăn tuổi lớn còn có thể cải thiện nên chả có gì phải lo, có khi sau này còn lớn hơn của Lê Minh không chừng
Đưa tay thấp xuống chút nữa cậu sờ trúng một khe hẹp dài, giật mình rụt tay lại, sau đó sờ thêm lần nữa, lần này không lẫn vào đâu.
Như không tin vào phán đoán của mình cậu đứng dậy một chân gác trên thành bồn nghiên đầu xuống quan sát nửa người dưới, phía dưới bé cò non của cậu, hai viên ngọc rồng không thấy đâu lại thừa ra một bé bướm non.
Mắt cậu như sắp lọt ra ngoài, dù mù tịt về phụ nữ đến bao nhiêu thì cậu cũng đủ biết bé bướm non này là gì, sau đó lại không tin nổi mà nhìn lại ngực mình. Ha ha ha thì ra không phải dư thịt, ha ha ha cứu vớiiiiiii
Trần Mạnh Quân gào thét trong im lặng, nhận mệnh mà ngồi lại vào bồn tắm, suy nghĩ về nhân sinh một vòng, là gay còn đỡ, là gay mà còn có bướm, là gái mà có cò, phải giải thích sao đây? Mười sáu năm qua đây là cú sốc lớn nhất đời cậu, còn sốc hơn bị đụng xe nữa
Sau khi tắm táp một lúc lâu, cậu đã thay bộ đồ mới, thẫn thờ mà bước ra.
Cậu thề sẽ giữ kín bí mật này, tốt nhất là không cho ai biết, đây là xã hội phong kiến đó, có khi họ sẽ làm thịt cậu hoặc quăng lên núi tế thần, hay bỏ lồng heo thả trôi sông. Tốt nhất là im cái miệng mà sống
Lê Minh đã nằm được gần cả tiếng đồng hồ, tiếng nước bên kia cứ như có như không chọc ghẹo màng tai hắn, hắn có võ, đương nhiên thính hơn người thường nhiều.
Nhưng âm thanh cách bức bình phong đó như tra tấn mà truyền đến hắn không sót một chút nào đúng là quá vất vả, đột nhiên tiếng nước bên đó im lại rất lâu, hắn sợ cậu ngất trong bồn, định gọi một tiếng thì âm thanh lại vang lên sau đó cậu bước ra, gương mặt trắng bệch, bộ dạng hoảng sợ tột cùng.
“Cậu bị làm sao vậy? khó chịu chỗ nào sao?” Hắn không nhịn được đã hỏi ra miệng
Trần Mạnh Quân bị hỏi nên hoàng hồn, thấy vẻ mặt ân cần của Lê Minh thì dần ổn định lại đáp “Không sao, chỉ là có con chuột chạy qua tôi sợ quá thôi”
Thấy cậu sợ như vậy, Lê Minh cũng không hỏi thêm, biết tỏng là cậu nhóc này nói dối nhưng cũng không bắt bẻ
Danh Sách Chương: