Mục lục
Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ý nghĩa à?" Tôn Nguyên Phong lắc đầu, "Triều đình quản lý rất nghiêm, cung nỏ chỉ quân đội mới có. Súng ống lại càng nghiêm ngặt hơn, còn kịch độc thì đúng là bí mật tự do nhưng người thường không ai dám đụng vào. Trong tình huống như vậy, các môn phái đều dựa vào võ công để đảm bảo có thể hành tẩu thiên hạ. Chính vì thế nên tác dụng của võ công là rất lớn."

Trương Vinh Phương nghe xong thì im lặng suy nghĩ.

"Ta vẫn còn có chút nghi hoặc, chênh lệch giữa các cấp hình như nhỏ hơn so với tưởng tượng của ta."

Tôn Nguyên Phong nghe vậy thì lại nở nụ cười.

"Trương sư huynh tiếp xúc võ tu chưa lâu nên không biết đạo lý trong này. Ta từng nghe Tiêu Dung pháp sư nói, chuyện mạnh yếu thắng bại này chỉ có ai thật sự đánh rồi mới biết được. Chiến tích càng nhiều thì càng mạnh, người tất nhiên sẽ càng lợi hại hơn.

Hơn nữa lúc giao thủ, thường thì võ tu đều sẽ xuất thủ toàn lực.

Bởi vì ngươi không thể biết rốt cuộc thì thực lực của đối thủ là thế nào, sẽ xuất ra bao nhiêu sức? Cho nên ngươi chỉ có thể dốc hết sức mình, đánh đổ đối phương trước rồi mới nói.

Nếu không, ngươi ra 8 phần lực mà đối phương lại ra 10 phần, kẻ bị thương hay tàn phế sẽ chính là bản thân ngươi." Tôn Nguyên Phong giải thích.

"Thế nên khi võ tu có tranh chấp sẽ không tuỳ tiện ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì không chết cũng tàn phế.

Hơn nữa thời gian phân thắng bại đa phần đều rất nhanh. Tất nhiên đây chỉ là trong tình huống đôi bên đều tay không."

Trương Vinh Phương lập tức hiểu ra.

Đúng là như vậy. Mọi người đều toàn lực ra tay, chỉ lo bản thân dùng ít sức hơn thì sẽ trúng chiêu, bị thương.

Cứ như vậy, trong tình huống không có nội lực, một khi trúng chiêu thì chắc chắn là không chết cũng tàn phế.

Suốt dọc đường đi hai người không ngừng nói chuyện phiếm, bọn họ rất nhanh đã đến tiểu lâu của Tiêu Dung.

Lúc sắp bước qua cửa lớn, Trương Vinh Phương bỗng thấy Tiêu Thanh Anh cùng một người khác đang từ từ đi ra khỏi lầu các.

Người kia lại chính là Trần Vô Ưu!

Trương Vinh Phương thầm giật mình. Từ những phán đoán lúc trước, hắn gần như đã có thể xác định tên Trần Vô Ưu có vấn đề.

Khi đó hắn cũng đã nói với Tiêu Dung suy đoán của mình, thế mà bây giờ lão ta còn cho phép hai người này đi cùng nhau à?

Nhìn bộ dạng cười nói vui vẻ của bọn họ, rõ ràng là đã tốt đẹp lại như xưa.

Đáy lòng Trương Vinh Phương chợt phát lạnh.

Ở trong lòng hắn Tiêu Thanh Anh vốn đã ngốc nghếch, bây giờ nhìn lại, chuyện này đúng là bị người ta bán còn vui vẻ đếm tiền hộ.

Hai người vội vàng ôm quyền hành lễ.

Tiêu Thanh Anh cùng Trần Vô Ưu lại không để ý đến bọn họ, thản nhiên theo hành lang đường tắt rời đi.

Trương Vinh Phương và Tôn Nguyên Phong cùng nhau tiến vào lầu các.

Vừa bước chân vào đã thấy Tiêu Dung đứng chắp tay, đưa lưng về phía cửa lớn. Lão ta đang thưởng thức những bức tranh chữ của danh gia được treo trên tường.

"Ta đã biết rõ toàn bộ những chuyện đã xảy ra." Tiêu Dung xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương.

"Trương Vinh Phương, lần này tuy là ngươi đã kịp thời thông báo cho chúng ta, nhưng nói thế nào thì sư tỷ của ngươi vẫn bị thương nhẹ và kinh hãi. Còn làm trễ nải việc Trần Vô Ưu tìm kiếm sư tỷ ngươi."

Ông ta dừng lại một chút, thở dài.

"Nếu không phải là ngươi để tiểu Anh trốn đi, Trần Vô Ưu đã tìm tới từ lâu rồi, cũng đã sớm tụ hợp với chúng ta.

Ngoài ra, ngươi có thể nghĩ đến việc giấu tiểu Anh đi, bản thân thì chạy về phía Thanh Hòa Cung ẩn nấp. Vậy thì tại sao không mang theo tiểu Anh chạy cùng? Như vậy không phải là sẽ tụ hợp với chúng ta nhanh hơn hay sao?

Ý tứ của Tiêu Dung đã quá rõ ràng.

Trần Vô Ưu vẫn luôn tìm kiếm Tiêu Thanh Anh. Sở dĩ hắn ta không tìm được là do Trương Vinh Phương đã giấu nàng đi.

Chính vì vậy mà hai người đã bỏ qua thời gian chạy trốn tốt nhất, nên mới bị thương, bị kinh hãi.

Trong lời nói của ông ta còn phán định Trương Vinh Phương vì sợ chết nên mới mượn cớ truyền tin để chạy trốn một mình.

Trương Vinh Phương nghe xong mà nghẹn họng trân trối. Hắn hoàn toàn không ngờ được mạch suy nghĩ của Tiêu Dung lại như này.

"Đệ tử..."

"Thôi, những thứ này đều không quan trọng. Cũng may là tiểu Anh không việc gì. Chuyện lần này coi như xong, phạt ngươi hai tháng tiền tiêu vặt. Sau này làm việc cho tốt vào." Tiêu Dung hờ hững nói. Bất mãn trong lời nói muốn tràn ra ngoài luôn rồi.

Nếu không phải là tính tình ông ta khá nhẹ nhàng thì lần này không chỉ đơn giản là phạt hai tháng tiền tiêu vặt thôi đâu.

Trương Vinh Phương không còn lời nào để nói. Nếu không nhờ hắn quyết định chớp nhoáng thì bây giờ không biết Tiêu Thanh Anh đã bị người ta bắt đến phương trời nào rồi đâu.

Thế mà kết quả lại đổ ngược thành hắn để Tiêu Thanh Anh suýt chút nữa thì bị thương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK