Trương Vinh Phương đến gần, thấp giọng nói.
"Ngươi hoài nghi là hắn ta?" Tiêu Dung ánh mắt bình tĩnh, trầm lặng.
Trương Vinh Phương không đáp, chỉ gật đầu.
Còn phải nói chắc?
Lần đạp thanh là do Trần Vô Ưu sắp xếp. Trên đường đi, hắn ta cũng là kẻ đầu tiên mất hút, lại thêm giọng nói lúc trước Trương Vinh Phương nghe được rất giống của Trần Vô Ưu
Mấy lý do này gộp lại cũng đủ rồi.
"Việc này ta biết rồi." Tiêu Dung nặng nề gật đầu: "Cũng may là tiểu Anh không xảy ra chuyện gì." Ánh mắt ông ta lóe lên vẻ tức giận.
"Trước tiên cứ chờ ở đây một lát đã, khi nào người trong môn phái tới thì sẽ kiểm tra hết ngóc ngách chung quanh đây một lượt. Thật ra ta lại muốn nhìn thử xem là ai to gan lớn mật như thế? Dám ra tay hành hung ở khu vực ngay gần Thanh Hòa Cung của chúng ta!”
Sau đó thì chẳng còn chuyện gì liên quan đến Trương Vinh Phương nữa rồi. Lại có một ống trúc truyền tin lập tức được phóng lên trời.
Tiếp theo liền có một đạo nhân trung niên dẫn theo mười mấy đệ tử võ tu của Thanh Hòa Cung bắt đầu chia nhau tìm kiếm khắp nơi.
Còn Trương Vinh Phương thì cùng Tiêu Thanh Anh, Trần Vô Ưu trở về Thanh Hòa Cung.
Quay lại trong cung, Trương Vinh Phương mệt mỏi muốn chết, vừa gục đầu xuống giường đã ngủ mê man.
Mãi đến tận khi chuông sáng ngày hôm sau vang lên, Trương Vinh Phương mới bị đánh thức khỏi cơn ngủ mê.
Đời trước hắn chỉ là người vô cùng bình thường. Trải qua chuyện lần này, dù có chuẩn bị đầy đủ nhưng lúc thật sự chạm mặt với đám hắc y nhân kia, Trương Vinh Phương mà xông lên thì đừng nói một hiệp, chỉ cần một quyền thôi là đã gục luôn rồi.
Nhìn tình hình lúc Tiêu Dung và Triệu Đại Thông giao thủ với đám hắc y nhân, bọn họ chỉ dùng tay không mà một quyền đã đánh tróc cả một mảng vỏ cây.
Nếu như đánh lên người hắn, chỉ sợ chả khác gì dùng chùy sắt mà chà xuống một đống máu thịt.
“Chẳng qua, nghe nói sư phụ Tiêu Dung đã là cao thủ Tam Phẩm. Nhưng sao đánh đấm với mấy tên hắc y nhân tuỳ tiện chạy đến lại khó khăn như thế nhỉ? Đã thế còn để một tên chạy thoát?”
Trương Vinh Phương cảm thấy có hơi không hiểu.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ.
"Trương sư huynh, ngươi đã thức chưa?" giọng nói của Tôn Nguyên Phong từ ngoài cửa truyền vào.
Tôn Nguyên Phong là đệ tử hầu hạ thân cận bên người Tiêu Dung, dù chỉ là đệ tử tạp dịch nếu nhưng hắn đã đến đây thì chính là đại biểu cho việc Tiêu Dung có chuyện tìm Trương Vinh Phương.
"Đến ngay đây!" Trương Vinh Phương lập tức bật dậy. Hắn biết có thể là chuyện lần này ra ngoài bị tập kích đã có kết quả rồi.
Mặc áo bào cẩn thận xong, Trương Vinh Phương vội vàng múc nước trong vại ra để rửa tay, lau mặt. Sau đó mới mở cửa, đi theo Tôn Nguyên Phong đến tiểu lâu mà Tiêu Dung ở.
Nửa đường, Trương Vinh Phương vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi:
"Tôn sư đệ, ta có chút nghi hoặc muốn thỉnh giáo đệ vài câu."
Tôn Nguyên Phong mỉm cười: "Trương sư huynh nói thử xem sao, sư đệ ta nhất định sẽ biết gì nói đấy.”
"Thế thì tốt quá." Trương Vinh Phương cũng không che giấu, trực tiếp đem những nghi vấn về việc chênh lệch giữa các cấp bậc của mình ra hỏi đối phương.
"Mạnh yếu giữa các phẩm cấp của võ tu thế nào à?" Tôn Nguyên Phong nở nụ cười:
"Cái này thì đúng là ta có biết."
Hắn thường xuyên hầu hạ bên cạnh Tiêu Dung nên hiểu biết về võ tu tất nhiên sẽ hơn xa Trương Vinh Phương.
"Cấp bậc chỉ đại biểu cho thực lực lúc mạnh nhất của một người, là vinh quang đã từng có. Nhưng con người sẽ suy yếu, sẽ già đi, sẽ bị bệnh…thế nên biểu hiện khác nhau cũng là điều rất bình thường.
Hơn nữa phẩm cấp phần lớn là đại biểu cho kinh nghiệm thực chiến phong phú, chẳng qua hai quyền khó địch lại bốn tay. Quyền cước sợ người trẻ tuổi, có rất nhiều cao thủ giang hồ có phẩm cấp cao nhưng đến khi lớn tuổi rồi, thực lực đều sẽ suy yếu.
Trước đây ta đã từng nghe pháp sư nhắc qua, có một vị đại cao thủ được triều đình định ra đẳng cấp là Bát Phẩm, vì tính tình quái gở nên không hòa hợp với mọi người nên lúc tuổi già cũng không có đệ tử nối dòng để dựa vào. Sau đó thực lực suy yếu ghê lắm, vào năm 70 tuổi bị một vị Ngũ Phẩm khiêu chiến rồi đánh chết tươi.”
"Thế này thì..." Trương Vinh Phương không có gì để nói. Suy giảm lớn quá rồi ha?
"Tất nhiên là cao thủ có phẩm cấp cao, ở thời kỳ đỉnh phong, cơ thể khỏe mạnh thì chắc chắn sẽ cực kỳ hung hãn. Thế nhưng nếu đã về già hay đổ bệnh thì lại không xong rồi.
Hơn nữa giang hồ hiểm ác mà con người lại quá yếu ớt, ngoại trừ võ công thì còn có rất nhiều cách khác để đưa người vào chỗ chết." Tôn Nguyên Phong giải thích.
"Ví dụ như cung nỏ hay như kịch độc, súng đạn."
"Vậy khổ tu võ công, về sau có nghĩa lý gì chứ?" Trương Vinh Phương hỏi.