Thanh Lam nhìn thấy Đế Long mang theo Khương Hoài Ưu thoát vây, nàng “Ha ha” mà ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Khương Hoài Ưu. Đây là Nhân tộc mà cô bảo vệ, đây là loài người mà cô tâm tâm niệm niệm, thậm chí trước khi phá Phong Thiên trận cũng không tiếc hao tâm tổn sức đánh một trận với tôi!”.
Chưởng môn Thạch Tùng Tử đang giằng co cùng với Tử Thiên Quân và Triệu Hiệp cũng không quay đầu lại mà cất cao giọng trả lời: “Yêu Thần, trời phân âm dương thì người cũng phân thiện ác, ngươi dám nói Yêu tộc sẽ không có yêu thú bụng dạ khó lường? Ngươi dám nói nếu một ngày ngươi gặp nạn, sẽ không có Yêu tộc dám xuống tay với ngươi?” Lời này của hắn giống như giáng một bạt tai vào trên mặt Tử Thiên Quân và Triệu Hiệp.
Cung chủ Bích Tiêu Cung Tử Thiên Quân quát: “Thạch Tùng Tử, ngươi nói rõ ràng xem, là ai bụng dạ khó lường với Nữ Đế? Ai xuống tay với Nữ Đế?”.
Chưởng môn Kiếm Tiên Thạch Tùng Tử nói: “Tử Thiên Quân, là ai trong lòng ngươi biết rõ nhất.”.
Thánh Chủ Thiên Nguyên Triệu Hiệp nói: “Thạch chưởng môn sợ là có điều hiểu lầm. Chúng ta ra tay ngăn chặn Chân Long bắt Nữ Đế đi là suy nghĩ vì Nữ Đế. Cho dù Chân Long đã từng là tiên, thì hiện tại nó nhập phàm trần thực lực vô dụng. Chúng ta sợ nó hộ không được Nữ Đế. Thạch chưởng môn, ngươi mặc kệ Đế Long mang đi Nữ Đế, nếu Nữ Đế có gì sơ xuất, ngươi không làm thất vọng Tu Tiên Giới, không làm thất vọng Nhân tộc sao? Ngươi không làm thất vọng Nữ Đế ban cho ngươi kiếm ‘Tru Tà’ sao?”.
Thạch Tùng Tử bị Triệu Hiệp đổi trắng thay đen hắt nước bẩn ngược lại, tức giận đến toàn thân phát run, hắn phẫn nộ quát: “Lão phu chỉ nhìn thấy Nữ Đế không muốn đi cùng các ngươi!”.
Triệu Hiệp nói: “Đó là do Yêu Thần sử dụng cấm thuật trói buộc Nữ Đế gây ra.”
Thanh Lam tay cầm Cung Thần đứng ở không trung tức giận hét to: “Triệu Hiệp, mẹ mày thằng chó này! Ai mới vừa xuống tay với Khương Hoài Ưu thì chính là đồ vô lại!”
Nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi tưởng Khương Hoài Ưu thật sự bị huỷ sao? Nàng lấy xác thịt phàm nhân hơn hai mươi tuổi mới bắt đầu tu đạo, lại chỉ tốn hai mươi năm đã đứng đầu Tu Tiên Giới, tư chất tài ba như nàng cộng thêm 5000 năm nay nàng lĩnh ngộ trời đất. Chỉ sợ không bao lâu nữa nàng lại đứng ở vị trí đỉnh cao, đến lúc đó —— hừ! Ta sẽ chống hai mắt ngồi xem nàng diệt các ngươi Bích Tiêu Cung và Thiên Nguyên Thánh! Nàng “A” một tiếng, tựa như nghĩ tới cái gì, kêu lên: “À, đừng quên, còn có một cái Đế Long, nó chính là chân tiên, có thể toàn thân mà lui từ Phong Thiên trận cứu Khương Hoài Ưu ra, các ngươi tưởng nó là phàm vật?” Nàng nói xong, nghênh ngang đi mất.
Hoàng đế Đại Diễn kêu lớn: “Yêu Thần vì sao nói như thế?”.
Thanh Lam âm thanh xa xa mà truyền đến: “Trung Hoàng, ngươi là con heo béo mỡ tràn lên mắt mắt mù, trở về vương triều Đại Diễn của ngươi đi!”
Hoàng đế Đại Diễn sắc mặt trầm xuống, hắn nhớ tới vừa rồi Tử Thiên Quân và Triệu Hiệp giương cung bạt kiếm với Thạch Tùng Tử, lại liếc mắt Tử Thiên Quân và Triệu Hiệp, lại nhớ tới lời nói của những người này, trong lòng tức khắc hiểu rõ, phất tay áo một cái, trở về trong loan kiệu của mình, nói: “Bãi giá, hồi cung!” Lại thấp tiếng la: “Diệp Tông.”.
Một người thân vệ tiến lên khom người, ôm quyền nói: “Có Thần!”
Hoàng đế Đại Diễn truyền âm, ra lệnh: “Ngươi dẫn người nhìn chằm chằm Thiên Nguyên Thánh và Bích Tiêu Cung, nếu có động tĩnh, tức khắc trở về bẩm báo.”
Tử Thiên Quân nhỏ giọng truyền âm cho Triệu Hiệp:
“Triệu huynh, tuyệt đối không thể buông tha Đế Long, Yêu Thần nói không phải không có căn cứ.”
Triệu Hiệp lặng lẽ truyền âm Tử Thiên Quân, đáp lại: “Ngươi và ta từng người trở về tróc nã đuổi giết Đế Long, nhất định phải đoạt lại Nguyên Thần Nữ Đế. Nếu không ngày mà Nữ Đế đông sơn thái khởi cũng chính là lúc ngươi và ta trở thành vong hồn.”
Chưởng môn Kiếm Tiên Thạch Tùng Tử trở xuống mặt đất, lập tức triệu tập đệ tử trong môn, truyền lệnh nói: “Đệ tử Kiếm Tiên môn nghe lệnh! Nếu sau này có đệ tử du lịch bên ngoài nhìn thấy Đế Long nhất định phải bảo vệ nàng ấy chu toàn. Nếu nhìn thấy người có ý muốn bắt Đế Long hại Nữ Đế, giết chết bất luận tội!” Nói xong, liếc mắt đầy thâm ý mà nhìn Tử Thiên Quân và Triệu Hiệp, làm trò trước mặt bọn họ phái ra mấy chục đệ tử tản ra đi tuần tra bốn phương tám hướng. Sau đó phất tay áo bỏ đi.
Đế Long nhảy vào trong tầng mây lập tức hoá thân thành mây, núp ở bên trong cùng mây xung quanh hoà thành một thể, cô nằm trong đám mây, mặc cho gió thổi mây mù kéo cô trôi dạt theo.
Thẳng đến giữa đêm, Đế Long mới tản ra sau đó tụ lại toàn bộ Nguyên Thần. Cô tìm kiếm trong cơ thể mình, chỉ thấy những giọt máu, thịt nát, xương vụn ban đầu bị từng khối linh thạch bao lấy giờ phút này đang hoà quyện với nhau. Tàn dư cơ thể Khương Hoài Ưu chỉ còn sót lại một huyết châu to bằng nắm tay, bên trong là xương cốt đang dung luyện ngưng kết với nhau, bao bên ngoài là một tầng thịt nát, huyết khí huyết cốt nhè nhẹ lưu chuyển không ngừng mà hấp thu linh khí trong cơ thể cô. Một đạo ánh sáng nhàn nhạt lượn lờ bên ngoài huyết châu, một bóng ảnh nhạt nhoà hoà trong huyết châu.
Cô lấy Nguyên Thần truyền âm nhỏ giọng mà kêu một tiếng: “Khương Hoài Ưu”, vận chuyển năng lượng trong cơ thể độ cho Khương Hoài Ưu.
“Ừm” giọng Khương Hoài Ưu yếu ớt vang lên, âm thanh kia cực kỳ nhỏ, nếu không phải nàng ở trong cơ thể Đế Long, chỉ sợ cho dù Nguyên Thần Đế Long mạnh mẽ đến đâu cũng không nghe được nàng đáp.
Đế Long lo lắng hỏi: “Cô ổn không?”
Khương Hoài Ưu nhỏ giọng mà hồi nàng một câu: “Còn sống.”.
Đế Long nói: “Linh khí trong cơ thể tôi phần lớn đều là cô tìm cho tôi, đừng khách khí á.”.
Khương Hoài Ưu lại “Ừm”, lại không không thấy động tĩnh gì nữa, chỉ có đoàn huyết châu nhỏ đang hấp thu linh khí trong cơ thể Đế Long.
Hiện giờ Nguyên Thần của nàng cực kỳ suy yếu, thoát ly thân xác khó có thể sống được. Nàng dùng sức mạnh còn sót lại lần nữa tôi luyện huyết nhục cốt cách dung nhập vào Nguyên Thần, lại không ngừng mà hấp thu linh trong cơ thể Đế Long mà trọng luyện cơ thể. Một giọt máu có thể nhân đôi, hai giọt có thể nhân thành bốn, thậm chí vô số giọt, nàng dùng máu tươi đúc lại cơ bắp, xương cốt. Cho nàng thời gian và đầy đủ linh khí, tương lai nàng có thể trùng tu cơ thể.
Nếu Đế Long không giúp nàng đoạt lại huyết châu này, dù cho nàng được Đế Long truyền thuật “Nguyên Thần Bất Diệt” cũng sợ không giữ được Nguyên Thần, sớm đã tan biến.
Nguyên Thần của người với người luôn bài xích lẫn nhau, nếu đổi lại là Nguyên Thần của người tu tiên khác căn bản cũng không chấp nhận được nàng ký sinh như vậy, không phải bài trừ nàng thì chính là cắn nuốt nàng. Đế Long sinh làm tiên, Tiên Nguyên Thần và người Nguyên Thần không giống nhau. Trước kia, nàng vẫn luôn tò mò vì sao Đế Long chứa nhiều linh thạch như vậy một chút phản ứng khác thường cũng không có. Nếu là người tu tiên, ngay cả tu hành đến cảnh giới của nàng, không nói lấy Nguyên Thần, chỉ lấy cơ thể hấp thu nhiều linh thạch như vậy chỉ sợ cũng đã no căng mà bạo nứt.
Giờ phút này ở trong cơ thể Đế Long, nàng mới biết được cho dù thêm gấp mười lần linh thạch như vậy Đế Long cũng sẽ ăn sạch, nơi này rộng lớn như một mảnh vũ trụ sao trời. Linh khí dày đặc đều hội tụ tại đây, có vô số lốm đốm nhỏ ẩn chứa linh khí như những viên hồng cầu cực nhỏ không ngừng chuyển động vận chuyển trong cơ thể Đế Long. Những lốm đốm nhỏ này chảy xuôi thành một thể rồi lại có hơi thở tương đồng, mỗi một viên Nguyên Thần lốm đốm đều tản ra ánh sáng mờ, chúng dính chặt chẽ vào bên nhau giống như có lực hút to lớn đang hút chúng lại với nhau. Loại ánh sáng thản nhiên nhàn nhạt này là Nguyên Thần Lực.
Nàng ngồi trong một đám Nguyên Thần lốm đốm lúc nha lúc nhúc, chúng nó không những không bài xích nàng, ngược lại còn không ngừng phun ra linh khí chảy vào trong cơ thể nàng, tẩm bổ huyết nhục, Nguyên Thần của nàng.
Khương Hoài Ưu ngồi xếp bằng bên trong cơ thể Đế Long, không chút khách khí mà hấp thu những linh khí này. Nhu cầu cấp bách của nàng bây giờ là giữ mạng, mà cho dù nàng ở thời kỳ đỉnh cao cũng hấp thu không được nhiều linh khí trong cơ thể Đế Long như vậy. Bởi vậy nàng hoàn toàn không cần lo lắng nàng sẽ hút sạch Đế Long hoặc tạo thành tổn hại đối với Đế Long.
Lo lắng duy nhất chính là Nguyên Thần lốm đốm này giống như bị bỏ đói không ăn no đã lâu, linh khí của chúng không nhiều lắm, phun cho nàng một ít linh khí ngẫu nhiên còn muốn đoạt lại một ít trở về. Nàng phải bảo vệ chặt chẽ mỗi một giọt linh khí hấp thu được, phòng ngừa Nguyên Thần lốm đốm đoạt lại. Đừng để nàng ngồi đây hấp thu linh khí lại bị Đế Long hút khô, làm Nguyên Thần nàng tan biến, chết ở chỗ này. Vậy thì việc vui lại thành chuyện lớn.
*****************************************
Đế Long biết rõ tình cảnh hiện tại chính mình rất nguy hiểm, cô cần phải nhanh chóng trưởng thành.
Cô theo tầng mây bay tới một đám mây đen đang trút cơn mưa phùn, hoá thành nước mưa từ trên trời giáng xuống nhân gian. Cô dừng bên ngoài một thôn nhỏ, dùng Nguyên Thần niệm lực tìm kiếm thấy xung quanh không có người tu tiên, cũng không có ai chú ý tới cô. Lúc này cô mới từ một bãi nước hoá thành người.
Giờ này đã là giữa đêm, đa số người trong thôn đều đã đi ngủ, chỉ có một căn chòi cách Đế Long không xa, có một đôi phu thê không ngại cực khổ mà tiến hành vận động tạo em bé. Nguyên thần niệm lực của Đế Long xuyên thấu qua căn phòng nhỏ, nhìn thấy tên nam tử đang nằm trên người nữ nhân mệt đến thở hồng hộc, đầy người mồ hôi không nhịn được thầm than: “Vất vả thật!” Cô lại thấy ánh mắt nữ nhân kia đầy mị hoặc vừa nghiến răng nghiến lợi, thỉnh thoảng còn thấp giọng kêu: “Em chết, em sắp chết, nhanh, nhanh, em muốn chết.” Nam nhân nằm ở trên giường càng ra sức tạo ra địa chấn, thở hổn hển giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở.
Đế Long cạn lời, thầm kêu một tiếng: “Rốt cuộc là ai muốn chết vậy!” Theo cô thấy là nam nhân kia sắp mệt chết mới đúng!
Tên nam nhân nằm trên người nữ nhân đột nhiên dùng sức mà hung hăng thúc eo vài cái, sau đó “ A a a a “ thảm thiết mà kêu vài tiếng, toàn thân đột nhiên co giật một trận, “Bịch” một tiếng nằm dài trên người nữ nhân, hít thở khó khăn, hiển thị đã mệt đến nằm liệt. Đế Long không khỏi đồng tình sâu sắc: Đáng thương quá, mệt đến nằm liệt!
Lúc sau, tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến cùng với âm thanh mưa phùn rơi trên chiếc ô, chậm rãi mà tới gần cô.
Đế Long xoay người lại, chỉ thấy trong màn mưa phùn có một mỹ nữ bung dù đi bộ đến. Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ chậm rãi đi đến, dẫm lên từng bãi nước bùn, nước bắn lên làm ướt làn váy của nàng. Nàng chậm rãi đi đến bên người Đế Long, dịu dàng nói: “Tiểu muội muội, tối khuya như vậy sao còn chưa trở về nhà?”.
Đế Long trả lời: “Tỷ cũng không về nhà sao?” Tuy nữ nhân này là hình người nhưng cô lại thấy nàng ta yêu khí đầy người, liền biết chắc chắn là yêu quái hoá thành, chăm chú nhìn một lúc, tức khắc thấy rõ đây là một con hồ ly toàn thân đỏ hồng. Phía sau nó kéo theo bảy cái đuôi thật dài, hai cái chân sau hoá thành chân người đứng thẳng, móng vuốt của chân trước xù lông nắm lấy cán dù, giả bộ thục nữ đoan trang mà đứng ở kia.
Nhưng đây là một con hồ ly a, học người đứng đến đoan trang thuỳ mị cũng làm cô cảm thấy buồn cười, Đế Long thật sự nhịn không được dùng tay che miệng lại mà cười hai tiếng, hỏi: “Đã trễ thế này, tỷ còn đi vòng vòng trong thôn, là muốn làm cái gì nha?”.
Hồ yêu kia nũng nịu mà đáp: “Nhà của ta ở căn phòng nhỏ ngoài thôn, thăm người thân nên về trễ.” Ánh mắt nàng ma mị mà nhìn Đế Long, nói: “Tiểu cô nương không phải người địa phương phải không? Tỷ chưa từng gặp qua muội?”.
“À, muội không phải người địa phương, đi trên đường bỏ lỡ thời gian tìm nơi ngủ trọ, đi qua nơi đây.”
Bỗng nhiên, “A— A” hai tiếng giống như bị người ta giữ chặt yếu hầu mà gào rống vang lên, Đế Long giật mình quay đầu nhìn về phía phòng nhỏ kia, lại thấy nữ nhân trên giường đang cầm mặt nam nhân kia, miệng đối miệng mà hấp thụ tinh khí của hắn, chỉ trong chớp mắt đã hút tên nam nhân cường tráng kia thành bộ xương khô da bọc xương. Đế Long giật mình đôi mắt đều trợn tròn, thầm kêu: “Chẳng lẽ nữ tử này không phải người?” Cô vội vàng dùng Đế Long Thiên Nhãn nhìn lại, thấy nữ tử kia vẫn là hình người chỉ có trên người nàng nổi một tầng yêu khí cực nhạt.
Hồ yêu kia nhìn thấy giữa trán Đế Long phát sáng, lập tức biết con nhóc này không phải phàm nhân, nàng liên tiếp lùi về sau mấy bước, kêu lên: "Ngươi là người tu tiên?".
Danh Sách Chương: