Thời kỳ động dục của mèo đến tương đối sớm, Từ Phóng Tình ghét bỏ Mặt Trời vì mới vào đêm đã bắt đầu kêu rên thảm thiết trong phòng khách. Tiêu Ái Nguyệt làm việc trong phòng sách cũng bị nó làm cho tâm phiền ý loạn, chẳng lẽ nó ở nhà Bì Lợi nhiều ngày cũng như vậy sao? Cô gọi điện thoại hỏi Bì Lợi thì đối phương chỉ âm trầm cười nói 'mèo giống chủ', còn đề nghị cô mang Mặt Trời đi tuyệt dục.
Từ Phóng Tình nhíu mày, nghe xong liền đồng ý, "Tiêu Ái Nguyệt, em không thể tưởng tượng ra được nếu bọn chúng mang thai sẽ mang đến cho em phiền phức bao lớn."
Tiêu Ái Nguyệt thoáng buồn, nhưng cô không có cách nào phản bác lại Từ Phóng Tình. Quả thực nếu hai con mèo đều mang thai, cho người ta mèo con thì không ổn lắm, không cho thì nuôi không nổi. Cô mấp máy bờ môi, miễn cưỡng nói, "Được rồi, ngày mai em sẽ đưa nó đi bệnh viện thử."
Mặt Trời mảy may không biết bản thân sắp gặp vận rủi, cả đêm bất an nhảy tới nhảy lui trong phòng. Buổi sáng, lúc Tiêu Ái Nguyệt cho nó ăn, nó cũng phờ phạc như không đói bụng. Từ Phóng Tình ung dung xem báo hơn nửa ngày mới ngẩng đầu nói, "Em biết Khang Thụy Lệ đã từ nhiệm vị trí chủ tịch trong tập đoàn chưa?"
"Trong báo nói là bà ta chủ động từ chức." Tiêu Ái Nguyệt oán thầm Khang Thụy Lệ một câu nhưng không nói ra ở trước mặt mọi người, cô chỉ vui vẻ nói, "Bà ta được về Mỹ là quá dễ dãi rồi."
Từ Phóng Tình không lên tiếng, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi cau mày, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi có hẹn, hôm nay tôi sẽ lấy xe."
Không khó nghe ra sự nghi hoặc trong giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt, "Hẹn với ai?"
"Không phải người ấy của em." Từ Phóng Tình nói một câu đánh trúng tâm tư của đối phương, cô nheo con ngươi không vui lại, hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ tôi ra ngoài cũng phải báo cáo cho em biết sao? Tiêu Ái Nguyệt, em là bản ghi nhớ sao? Hả? Tôi phải ghi hết lên người em tất cả hành trình hay sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không khỏi đỏ mặt, lúng túng nói, "Ghi hết lên người thì hơi khó." Cuối cùng tăng thêm một câu, "Không phải, em lo lắng cho chị mà."
Từ Phóng Tình nháy đôi mắt đẹp, "Em nên lo cho bản thân và con gái ngốc của em thì hơn, nhớ đưa nó đi bệnh viện."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn cặp mắt thâm thúy kia, thấy bên trong đồng tử có bóng dáng của mình thì lập tức bừng tỉnh, lẩm bẩm nói, "Dạ."
Từ Phóng Tình mím đôi môi mỏng, trông thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của đối phương liền đưa một tay ôm chặt eo của Tiêu Ái Nguyệt, một tay khác chậm rãi trượt xuống cặp mông lớn, cố ý vuốt ve thân thể mẫn cảm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, em ngoan một chút đi."
Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt, hai tay không biết nâng lên hay thả xuống, "Dạ, em sẽ ngoan."
Trước tiên cần phải tuyệt dục cho Mặt Trời, cơ mà tuyệt dục cho nó quan trọng hay tuyệt dục cho Tiêu Ái Nguyệt quan trọng? Lúc Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo đi, trong đầu đều là thần sắc 'nghiện mà còn ngại' của Từ Phóng Tình, chính cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại động tình với chị ấy dễ như vậy. Cô tự hỏi bản thân vốn không phải là người háo sắc, nhưng mỗi lần đụng phải Từ Phóng Tình, cô đều không thể khống chế nổi chính mình.
Cam Ninh Ninh vẫn chưa trở về, bác sĩ trong bệnh viện thú y rất lạ lẫm, nghe Tiêu Ái Nguyệt nói muốn tuyệt dục cho mèo, gã cũng chỉ gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Trên bàn phẫu thuật màu quả quýt, có một con mèo bị trói tứ chi hệt như cá thịt trên thớt gỗ mặc người chém giết. Cách một tấm kính pha lê, Tiêu Ái Nguyệt không nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phòng, có một cô gái mập mạp đứng bên cạnh nó, mặt lộ vẻ đau thương cùng kích động, chắc là chủ nhân của nó? Tiêu Ái Nguyệt giấu trong lòng tâm tình khó hiểu, cô cẩn thận xem hết toàn bộ quá trình tuyệt dục rồi quay đầu lại, mặt không thay đổi ôm Mặt Trời đang chơi trên đất rời khỏi bệnh viện.
Không có ai được quyền tước đoạt quyền sinh dục của nó, Từ Phóng Tình cũng không ngoại lệ. Bì Lợi thấy Tiêu Ái Nguyệt ôm Mặt Trời bước vào văn phòng, muốn nói lại thôi, đi theo vào, "Tổng giám đốc Tiêu, Mạnh tiểu thư đang chờ chị ở phòng khách."
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, lúc đang phân vân thì Mặt Trời đã nhảy ra khỏi ngực, cô cũng không có tinh lực quan tâm mà vội vàng đi vào phòng khách, quả thật gặp được Mạnh Niệm Sanh đã lâu không thấy.
Xa nhau mấy tháng, khí sắc của Mạnh Niệm Sanh đã tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận không ít, cả người đều toát ra sức sống. Tiêu Ái Nguyệt không ngờ đối phương sẽ trở về, lắp bắp nói, "A, Ninh Ninh đâu? Em về một mình sao?"
Nhắc đến Cam Ninh Ninh, ánh mắt Mạnh Niệm Sanh không khỏi ảm đạm, "Cậu ấy ở lại Bắc Kinh với bạn trai."
Tiêu Ái Nguyệt hận không thể tự tát hai bạt tay, cô đã sớm biết Mạnh Niệm Sanh thích Cam Ninh Ninh, thật không ngờ Cam Ninh Ninh sẽ tìm bạn trai, cô bèn nói lảng sang chuyện khác, "Vậy là em về đây một mình rồi?"
Mạnh Niệm Sanh đứng lên, cô mang đôi cao gót tám phân nên cao hơn Tiêu Ái Nguyệt nửa cái đầu, dung mạo xinh đẹp, thanh thuần, cách ăn mặc lại yêu diễm, khí chất hơn rất nhiều, "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ở Bắc Kinh nên trở về."
Lúc trước, Từ Phóng Tình phái em ấy đến Bắc Kinh lưu thủ, nhất định không hề đơn giản như vậy, bây giờ em ấy lại trực tiếp tới tìm mình, Tiêu Ái Nguyệt chần chừ một lúc mới hỏi, "Nhiệm vụ gì?"
Mạnh Niệm Sanh mở túi xách mang theo bên người rồi lấy ra một xấp tài liệu, "Tổng giám đốc Từ nói muốn đánh rắn phải đánh bảy tấc, tôi đã ở Bắc Kinh rất lâu mới lấy được mấy thứ này, chắc hẳn sẽ hữu dụng với các chị, chị xem thử đi."
Tiêu Ái Nguyệt tiếp nhận rồi tùy ý lật vài trang, sắc mặt lập tức biến đổi. Cái này... cái gì mà hữu dụng, đây là chứng cứ! Chứng cứ phạm tội! Lịch sử bệnh án của bệnh viện, là chứng cứ được nhân chứng tự thuật trong truyền thuyết, còn có bản di ngôn của người chết nữa. Chân tướng về cái chết của chồng Tần Thất Tuyệt gần ngay trước mắt, thần sắc Tiêu Ái Nguyệt càng ngưng trọng thêm, cô nuốt một ngụm nước bọt, "Em lấy mấy thứ này ở đâu ra?"
Giống như ném khoai lang nóng bỏng tay ra ngoài, Mạnh Niệm Sanh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Hung thủ không nhất định là chị ta, nhưng chứng cứ này nhất định có thể dồn mọi nghi vấn về phía chị ta. Tôi muốn xem chị sẽ hành động thế nào."
Quả thực là những chứng cứ này không nhất định có thể lập án, nhưng tuyệt đối có thể nói rõ chồng trước của Tần Thất Tuyệt không tự dưng mà chết! Một người Mỹ tên Tom đã chính miệng nói chồng trước của Tần Thất Tuyệt là chủ tịch Mạc đã hẹn gặp mặt gã vào cuối tháng, trước một ngày xảy ra chuyện. Người có kế hoạch dài hạn như vậy, làm sao lại có thể tự sát? Nói là bệnh chết thì càng không có khả năng vì mấy chữ rồng bay phượng múa trên lịch sử bệnh án đã viết 'Không có gì đáng ngại, có thể ra viện', chứng cứ rành rành như thế, tại sao cảnh sát lại xem nhẹ?
Tiêu Ái Nguyệt còn đang trầm tư, Mạnh Niệm Sanh lại nói, "Lúc trước, bệnh viện có phối hợp với cảnh sát để điều tra bác sĩ Lâm Tư Bạch, người này có quan hệ rất sâu với Tần Thất Tuyệt, cô ta đã di dân đến Mỹ từ mấy năm trước, tôi đã điều tra nhưng tra không được chỗ ở của cô ta, chỉ biết cô ta đang làm công cho Vệ Đông Nghệ."
"Vệ Đông Nghệ?"
"Công ty nữ tộc duy nhất trong Top 10 của Châu Á."
Tiêu Ái Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, "Đường dây này vẫn chưa ngừng hoạt động sao?"
Có thể ngụy tạp chứng cứ đến mức không có khe hở, Tần Thất Tuyệt nhất định đã chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, nói không chừng có liên quan đến việc nữ bác sĩ Lâm Tư Bạch di dân, không phải vậy thì dựa trên tính cách của Tần Thất Tuyệt, người hữu tâm có muốn điều tra cũng chẳng tra được gì. Dường như mọi thứ đều đã được định sẵn, một khi những doanh nghiệp nhỏ dây vào 'Top 10 Châu Á' kia, thử hỏi ai có thể kiên trì?
Tiêu Ái Nguyệt không phải kẻ đần, ở trung quốc có thể quật khởi phú hào, thử hỏi có ai không liên quan đến chính khách? Cho nên đường dây Lâm Tư Bạch này chắc chắn đã bị chặt đứt, dù cho có thể lập án cô ta ngụy tạo chứng cứ cũng không đủ năng lực tranh đấu với họ. Tiêu Ái Nguyệt uể oải thở dài, "Tôi không biết nên nói gì? Nhưng thế giới đều là như thế đó."
Mạnh Niệm Sanh không nói gì, biểu cảm cũng đồng ý với thuyết pháp của Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt cất tài liệu, sau đó miễn cưỡng nở ra một nụ cười, "Em ở nhà tôi không? Dù sao thì Mập Mạp cũng không về."
Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, "Sáu giờ chiều mai tôi phải lên máy bay đi Mỹ rồi, muốn một mình ra ngoài giải sầu một chút."
"Cũng được." Tiêu Ái Nguyệt cũng không ép buộc, "Vậy ngày mai tôi tiễn em."
Mạnh Niệm Sanh suy tư một lúc mới đồng ý, "Được, cám ơn."
Sau khi Mạnh Niệm Sanh rời đi, phần chứng cứ này giống như tảng đá đập vào lòng Tiêu Ái Nguyệt. Cô thậm chí muốn gọi điện cho Tần Thất Tuyệt hỏi chị ta có giết người hay không, nhưng cô không đủ lập trường khi đối mặt với chị ta. Tiêu Ái Nguyệt không nói rõ được thái độ của mình, cô luôn xem chị ta như đối thủ để cạnh tranh, đấu trí, đấu dũng, mà bây giờ, Tần Thất Tuyệt lại biến thành hung thủ giết người, Tiêu Ái Nguyệt khó mà chấp nhận được.
Mặt Trời nhảy lên bàn làm việc của cô, trong miệng gặm con chuột nhỏ. Tiêu Ái Nguyệt sờ lên đầu nó, trong lòng trìu mến, "Mẹ yêu con."
Từ Phóng Tình vừa về đến nhà liền gọi điện thoại bảo Tiêu Ái Nguyệt lái xe về nhà, thuận tiện về nấu cơm trưa. Mấy ngày nay, Tiêu Ái Nguyệt không bận gì, sẵn ôm Mặt Trời về luôn.
Ngốc Nguyệt nằm ngủ trong ổ mèo tới trưa, tư thế giống Tiêu Ái Nguyệt y như đúc. Tiêu Ái Nguyệt đem Mặt Trời trở về, quan sát kỹ nó một hồi cũng cảm thấy nó béo lên rất khó nhìn.
Có lẽ vì Cam Ninh Ninh đã rời đi rồi chăng, nghĩ như vậy, Tiêu Ái Nguyệt lập tức nghĩ đến Mạnh Niệm Sanh, cô nhìn thấy Từ Phóng Tình đang ở ban công bày ra rất nhiều thịt bèn lật đật đi qua nói, "Tình Tình, Mạnh Niệm Sanh đã về rồi."
Từ Phóng Tình cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm biết. Cô cất quyển 'cẩm nang nuôi dạy con' trên ghế mây, sau đó hững hờ nói, "Có thích quà của em ấy tặng không?"
Tiêu Ái Nguyệt không thừa nhận, cũng không phủ nhận, "Quá ngoài ý muốn."
Từ Phóng Tình cười nhạt một tiếng, cô bình tĩnh nhìn mặt đối phương, trong ánh mắt có chút mỉa mai, "Không thể tin được? Tiêu Ái Nguyệt, xem ra địa vị của Tần Thất Tuyệt ở trong lòng em đúng là không thấp."
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng khoát tay, "Làm gì có."
Từ Phóng Tình lạnh lùng hừ một tiếng, "Em nghĩ tôi tin? Ánh mắt của em mỗi khi nhìn cô ta đều giống như con ruồi gặp được đống phân vậy."
Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn phỉ nhổ, "Chị hình dung em như vậy sao? Chị có từng đứng trên lập trường của em để suy nghĩ không?"
Từ Phóng Tình dừng một chút, nói phách mà không biết hổ, "Tôi là bánh gatô, cô ta có thể so sánh với tôi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nghẹn lời nhưng lại không dám trực tiếp nói 'chị là đồ không biết xấu hổ', "Chị làm gì mà cứ nhắm vào chị ta thế?" Chiến thuật kinh doanh là một chuyện, nhưng đưa người vào chỗ chết với án giết người lại là một chuyện khác.
Từ Phóng Tình không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn đối phương, dáng vẻ giống như cười mà không phải cười làm người ta kinh ngạc, run sợ.
Tiêu Ái Nguyệt tự hỏi bản thân không làm gì có lỗi, nhưng ánh mắt công kích kia đúng là làm cô có chút ảo não. Cô sờ lên mũi, "Nhìn em như vậy làm gì?"
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình sâu kín hô tên của người kia, dù không nói nặng lời nhưng mỗi chữ mỗi câu lại khiến người ta sợ hãi không thôi, "Bất luận là kẻ nào, kể cả Tần Thất Tuyệt, nếu ai dám nhớ thương người của tôi thì tôi sẽ chờ thời cơ đến để tiến hành trả thù."
Tiêu Ái Nguyệt giật một cái, run rẩy trả lời, "Chị ta chỉ là gặp dịp thì chơi thôi."
Ánh mắt thâm thúy của Từ Phóng Tình lộ ra hơi lạnh không giận tự uy, "Em xác định cô ta không câu dẫn em? Bây giờ em đang giúp cô ta giải vây?"
Tiêu Ái Nguyệt chột dạ liếc qua một bên, "Được rồi, em sai rồi, dù sao thì chị sẽ không khi dễ em."
Từ Phóng Tình quay người cười một tiếng, sau đó lấy bao tay màu trắng ra rồi sờ lên đầu của người yêu, "Good girl."
Danh Sách Chương: