Mục lục
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, Từ Phóng Tình trực tiếp tìm Tiểu Trương mang điều hòa đi đổi. Tiêu Ái Nguyệt giặt sạch nội y, lúc đang dọn dẹp quần áo ngoài liền trông thấy Tiểu Trương đứng chờ ở cửa, cô tò mò hỏi, "Anh đang đợi tôi sao?"

"Bà chủ kêu tôi nghe cô chỉ huy."

"Ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt bị chọc cười, "Vậy hôm nay anh làm vệ sĩ của tôi đấy hả?"

Tiểu Trương không trả lời, xem chừng tính tình giống Từ Phóng Tình y như đúc, bộ dạng lạnh lùng, kiêu ngạo ấy khiến Tiêu Ái Nguyệt nổi ý muốn trêu đùa, "Tiểu Trương, anh đi theo Tình Tình nhà tôi từ bao giờ vậy?"

"Năm 2006."

"Sớm như vậy hả?" Tiêu Ái Nguyệt bấm ngón tay tính toán, "Bảy năm, gần tám năm, vậy là anh biết mọi bí mật của Tình Tình nhà tôi đúng không?"

Tiểu Trương mang kính râm, vô cảm mở miệng, "Tôi chỉ là vệ sĩ."

"Trước kia chị ấy đã từng yêu đương ai chưa?"

"Tôi chỉ là vệ sĩ."

Không có ý nghĩa! Tiêu Ái Nguyệt thở dài, "Thật nhàm chán."

Công việc thì không có, người yêu thì bận bịu, điều này khiến Tiêu Ái Nguyệt chán nản tới cực điểm. Tiểu Trương gọi thì đến, đuổi thì đi, đại khái Từ Phóng Tình vốn không yên lòng về cuộc sống của cô ở Thượng Hải nên mới phái tài xế đưa cô đi chơi khắp nơi, khổ nỗi là Tiêu Ái Nguyệt quá lười nên đã cô phụ ý tốt của Từ Phóng Tình.

Cô tùy tiện ăn bừa một bữa cơm trưa, về đến nhà liền quét dọn vệ sinh nhà cửa, tắm xong rồi ngủ đến trưa.

Lúc tỉnh lại đã hơn năm giờ chiều, Tiêu Ái Nguyệt ngủ quá nhiều, đầu óc càng thêm lú lẫn. Cô xuống lầu tìm Tiểu Trương và nhờ gã đưa đến tiệm giặt ủi, thuận tiện ăn bữa tối, dù sao Từ Phóng Tình cũng chẳng có thời gian nên Tiêu Ái Nguyệt hết sức tự giác. Cô ăn ở quán cơm đối diện tiệm giặt ủi, hỏi Tiểu Trương có muốn ăn chung không thì gã vẫn mang nắm chặt tay lái, cẩn thận từ chối Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi không ăn."

Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, xuất thần nhìn chiếc Mercedes-Benz bên dưới. Tiểu Trương đang di chuyển xe, bãi đỗ của nhà hàng này không lớn, phía trước lại có quá nhiều xe, muốn đỗ lại chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, cũng may Tiểu Trương là tài xế lão luyện nên có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này.

Gã lái ra khỏi vòng vây đầy xe đang chen chúc, đằng sau đuôi xe là con đường lớn, gã đang chậm rãi quay đầu lùi vào bên trong bãi. Tiêu Ái Nguyệt vừa nhai xương sườn, vừa nhìn kỹ thuật lái xe của gã, nhưng kỹ thuật mới show được một nửa thì bỗng nhiên có một chiếc Maserati lao ra từ bên trái, bay thẳng vào đuôi chiếc Mercedes.

Tiêu Ái Nguyệt bị hù nuốt hết cọng sườn vào trong bụng, cô lo lắng nhảy dựng lên rồi nhanh chóng thanh toán, sau khi chạy xuống lầu liền nhìn thấy Tiểu Trương đang nắm lấy quần áo của một người đàn ông trung niên, hình như đang tranh luận gì đó.

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng chạy tới hỏi gã, "Anh không bị thương chứ?"

Người không sao nhưng xe bị đụng hư một cái đèn. Tiểu Trương móc điện thoại ra, không cho gã trung niên kia rời đi, trông sắc mặt rất khó coi.

Gã đàn ông trung niên cầm một chồng tiền mặt trong tay, không kiên nhẫn nói, "Đừng gọi điện thoại, chúng tôi sẽ bồi thường tiền. Tổng giám đốc Quý của chúng tôi đang gấp, không có thời gian ở lại đây đôi co với mấy người."

Thái độ như thế nên khó trách Tiểu Trương không cho gã đi, ngay cả người tốt tính như Tiêu Ái Nguyệt cũng cau mày, "Anh đang gấp sao? Tổng giám đốc Quý là người bận rộn, còn chúng tôi đều là cá ướp muối đúng không? Tôi thực sự không muốn tiền của anh." Cô dừng lại một chút, mắt liếc nhìn xấp nhân dân tệ trong tay gã, "Vả lại có nhận thì nhiêu đó cũng quá ít rồi."

Tiểu Trương nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, bất thình lình nhìn cô một cái, "Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng không cần, chờ cảnh sát giao thông tới đi."

"Đúng!" Được gã nhắc nhở, Tiêu Ái Nguyệt lập tức nhảy ra khỏi cám dỗ, "Không sai."

"Các người muốn bao nhiêu thì cứ ra giá đi." Tài xế kia có vẻ thật sự gấp, xe của mình bị đụng hư cũng không quan tâm truy cứu, gã nhét mạnh tiền vào tay Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu thư, chúng tôi thật sự đang gấp lắm, nhờ cô giúp đỡ chút."

Tiểu Trương nhanh tay lẹ mắt lấy tiền trong tay Tiêu Ái Nguyệt ném lại vào ngực gã kia, "Giải quyết việc chung, đừng dùng tiền làm nhục người khác."

Không ngờ Từ Phóng Tình mời được vệ sĩ có nguyên tắc đến thế. Tiêu Ái Nguyệt không có quyền lên tiếng nên đành ôm hai cánh tay đứng ở một bên làm quần chúng ăn hạt dưa hóng chuyện, hoàn toàn đẩy việc cho Tiểu Trương.

Người đàn ông trung niên kia không thể làm gì nên bèn co cẳng chạy về gõ cửa sổ sau xe, tay chỉ về hướng Tiêu Ái Nguyệt, giọng nói rất nhỏ, không biết đang nói gì với người trong xe.

Mười mấy giây qua đi, tài xế kia bỗng nhiên quay người, chậm rãi mở cửa xe sau.

Sau khi cửa xe bị kéo ra, đập vào mắt Tiêu Ái Nguyệt đầu tiên là một đôi giày màu đen cao năm centimet. Nếu trang phục công sở của Từ Phóng Tình mang đến cảm giác 'ngàn dặm xa cách', thì trang phụ OL của người này lại mang đến cho Tiêu Ái Nguyệt một cảm giác hoà hợp vô cùng mãnh liệt. Người kia đeo kính râm màu trà, áo khoác màu nâu hờ hững khoác trên người cũng không thể che giấu dáng người cao gầy vô cùng tinh tế. Có vẻ cô ta là mỹ nhân chính cống, dù có mang kính gì cũng không thể che giấu được khí chất và dung mạo xinh đẹp.

Cô hướng mặt về phía Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt không thấy rõ biểu cảm của cô, chỉ nghe được giọng nói khàn khàn, "Hai người tìm cảnh sát giao thông sao?"

Âm thanh khàn khàn mang lại cảm giác như hút thuốc quá độ, Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện liếc nhìn ngón tay của đối phương một cái, đầu ngón tay thon dài, móng được cắt tỉa rất sạch sẽ, không những không phải là bàn tay dơ bẩn do hút thuốc quá độ mà ngón tay xinh xắn ấy càng khiến người ta có cảm giác giống như nhạc trưởng, nếu được sờ vào đó ắt hẳn sẽ rất dễ chịu?

"Không có." Tiểu Trương trả lời, "Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại."

"Lui xe trên đường lớn rồi đụng phải đuôi xe, trách nhiệm này thuộc về ai?" Người phụ nữ quay đầu nhìn mặt Tiểu Trương chằm chằm, "Tài xế của tôi có lỗi nên đã nguyện ý nhận trách nhiệm, hơn nữa cũng không phải lỗi hoàn toàn chỉ thuộc về bên tôi. Bây giờ tôi đang rất gấp, tiên sinh khoan dung độ lượng, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người được không?"

Tiểu Trương nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu tiểu thư, cô nghĩ sao?"

Lúc này mới ném nan đề cho cô, có hơi quá đáng không vậy soái ca? Tiêu Ái Nguyệt nhún nhún vai, "Đừng quan tâm đến tôi, tôi chỉ đứng xem thôi."

Tiểu Trương, "..."

Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, "Hay là vầy, tôi sẽ trả chi phí sửa xe, bây giờ tôi không có nhiều tiền mặt, hai người cầm đỡ trước đi nhé." Cô nhẹ bước đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi kín đáo đưa đồ cho đối phương, "Đây là danh thiếp của tôi, nếu có vấn đề gì thì gọi ngay cho tôi, hôm nay giúp tôi một việc này được không?"

Cô nói cũng không sai, là do Tiểu Trương lui xe nên mới gặp chuyện. Lúc đầu, Tiêu Ái Nguyệt định lấy tiền để dàn xếp ổn thỏa nhưng lại bị Tiểu Trương ngăn cản, bây giờ người ta đã nói như vậy rồi nên cô cũng không muốn làm khó, hào sảng nói, "Được thôi."

Người phụ nữ mỉm cười, "Cảm ơn."

Maserati đã lái đi, người phụ nữ kia để lại tiền không nhiều, Tiểu Trương rõ ràng rất tức giận, gã mang theo gương mặt buồn bực đi lấy quần áo giặt ủi với Tiêu Ái Nguyệt, cô an ủi gã, "Không sao đâu, chúng ta cũng có lỗi mà."

"Tôi chỉ là một vệ sĩ."

Tiêu Ái Nguyệt, "..."

Được rồi người anh em, anh thắng.

Từ Phóng Tình đã dặn chín giờ tới đón chị ấy tan tầm, nếu bây giờ mang xe đi sửa liệu có kịp không? Tiêu Ái Nguyệt đứng sau đuôi xe suy nghĩ, nếu để chị ấy trực tiếp lên xe sẽ không nhìn thấy được chỗ bị đụng, còn có thể cứu vãn?

Từ Phóng Tình tan sở đúng chín giờ, từ xa đã nhìn thấy Mercedes-Benz nhà mình ngừng ven đường, cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì Tiêu Ái Nguyệt đã ôm một con mèo đen lao ra khỏi xe, đứng trước mặt cô. Mèo con còn rất nhỏ, yếu ớt kêu vài tiếng, phờ phạc rúc vào trong ngực Tiêu Ái Nguyệt.

"Em nhặt được nó trên đường." Vừa thấy Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt lập tức chột dạ giải thích, "Bỏ mặc nó giữa mùa đông sẽ bị chết cóng."

Từ Phóng Tình không ngốc, cô tỉnh táo nhìn mặt đối phương chăm chú, "Tiêu Ái Nguyệt, nói thật đi."

"Con mèo cái của bà chủ ở tiệm giặt ủi mới sinh được mấy con mèo con, còn bảo không ai muốn nuôi nên có lẽ sẽ bị vứt đi."

"Bà chủ ở tiệm giặt ủi?" Từ Phóng Tình quả nhiên không đặt trọng điểm ở trên thân xe như Tiêu Ái Nguyệt đã suy đoán, "Em đã đến nhà ai? Tiêu Ái Nguyệt, ở đó không có bà chủ nào hết, ngay cả tiệm giặt ủi mà em cũng tìm nhầm, em còn có thể làm gì?"

Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc nói, "Là bà dì dọn vệ sinh của chị nói cho em biết địa chỉ."

Vậy rốt cuộc là Tiêu Ái Nguyệt ngốc hay là bà dì dọn vệ sinh do Từ Phóng Tình thuê đang 'lừa trên gạt dưới', không làm việc theo quy tắc đây?

Chính Từ Phóng Tình cũng không có đáp án, dù sao cả hai cũng chẳng phải người rảnh rỗi. Cô im lặng suốt dọc đường, sau khi về đến nhà mới lên tiếng, "Tôi không nuôi mèo."

"Nhưng cũng không thể vứt bỏ nó đi." Tiêu Ái Nguyệt để mèo vào ổ mà cô đã sớm thu dọn, "Chị nhìn đi, nó là con ngoan nhất bầy đó, chắc chắn chị sẽ thích."

"Tiêu Ái Nguyệt, tôi không nuôi mèo." Từ Phóng Tình nghiêm túc lặp lại một lần nữa, "Em nghe không hiểu tiếng người sao? Chưa thương lượng với tôi mà đã mang mèo về nhà, em có bản lĩnh lớn như vậy, sao không trực tiếp mang người phụ nữ khác về đây luôn? Mau mang nó về lại chỗ cũ đi, tôi không muốn nói đến lần thứ ba."

Tiêu Ái Nguyệt cầm lấy tay của đối phương đặt trên mặt mình, nũng nịu nói, "Nếu chị đuổi nó đi, vậy em cũng đi! Nhưng mà em không muốn, Ngốc Meo, Tình Tình, chị gái..."

"Ầm" một tiếng, cửa đóng lại, Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo, chân mang dép, mặt mũi mờ mịt đứng ở cửa ra vào, miệng cô mở to, thậm chí có thể nhét vừa một quả xoài. Cô đá đá vào cửa phòng, hổn hển ý thức được Từ Phóng Tình thật sự đã đuổi cô ra ngoài.

Tiêu Ái Nguyệt ôm con mèo nằm yên trong lồng ngực, cô sợ nó bị lạnh nên đành phải giơ tay gõ lên cửa ba tiếng, "Mở cửa ra đi Tình Tình, Tình Tình, chị mở cửa ra đi mà."

Gõ không quá mười giây thì cửa mở ra được một chút, Từ Phóng Tình âm trầm hỏi cô, "Có phải em chán sống rồi đúng không? Ở đây đâu chỉ có một nhà? Tiêu Ái Nguyệt, đừng nên tùy tiện quấy rầy người khác."

Tiêu Ái Nguyệt mặt dạn mày dày chen vào trong nhà, "Nó sẽ bị đông lạnh đó, bên ngoài lạnh lắm."

Mèo con còn rất nhỏ, Tiêu Ái Nguyệt đã sớm lấy sữa dê cho vào ống tiêm định cho nó bú, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn đợi Từ Phóng Tình gật đầu đồng ý nữa thôi, "Nó rất ngoan, Tình Tình, chị sờ nó thử xem, nó không có kêu bậy, nó thật sự ngoan lắm, trông thật là đáng yêu. Chị sờ nó thử đi, qua đây nào, em thích nó lắm, em muốn thu dưỡng nó làm con gái."

Từ Phóng Tình không muốn làm mẹ nhanh như vậy, cô đứng ở cửa ra vào nhìn chằm chằm 'người và mèo' đang đứng cách đó vào mét, "Nó sẽ rụng lông, sẽ cắn đồ vật lung tung, nếu em thích thì dẫn nó về khách sạn đi, đừng ở chỗ này của tôi, tôi sẽ không nuôi nó."

"Em thích mèo, Tình Tình, chị để em nuôi nha, xin chị đó." Tiêu Ái Nguyệt mặt dày mày dạn cầu xin, "Nếu chúng ta đã hứa hẹn sẽ ở bên cạnh nhau cả đời thì chị cũng nên cho em có thêm một thứ mình thích chứ."

Ánh mắt của Từ Phóng Tình rất kiên định, "Không được."

"Năn nỉ chị mà." Tiêu Ái Nguyệt hận không thể quỳ xuống dập đầu, "Chị nói gì em cũng nghe hết, chị giữ nó lại đi mà."

Từ Phóng Tình xem thường dáng vẻ giả vờ dễ thương của đối phương, lãnh đạm nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em đã là một chuyện ngoài kế hoạch của tôi rồi, tôi không muốn lại có thêm một chuyện nữa ngoài ý muốn."

"Chị cứ xem như mua một tặng một." Tiêu Ái Nguyệt cò kè mặc cả, "Chị cứ coi như là em sinh nó ra cũng được."

"Đi tắm đi, ngày mai mang nó trả về chỗ cũ." Từ Phóng Tình vẫn không chịu thoả hiệp, "Em nghĩ hứng thú nhất thời có thể chăm sóc tốt được ai sao? Tiêu Ái Nguyệt, em không có điều kiện để nuôi nó, có thể em sẽ yêu nó hơn cả chủ nhân tương lai của nó, nhưng như vậy thì thế nào? Em không có thời gian, không có sức lực, lại còn đang bị thương một cái tay, ngay cả bản thân em cũng không thể tự chăm sóc tốt thì làm sao nuôi thú cưng? Trưởng thành một chút có được không? Đừng cứ mãi ngây thơ như vậy."

Từ Phóng Tình nói không sai, Tiêu Ái Nguyệt á khẩu không trả lời được, cô cúi đầu nhìn con mèo trong tay, giọng nói tràn đầy uất ức, "Em ngây thơ như vậy đó, tại sao chị lại thích em?"

Từ Phóng Tình im lặng ngoảnh mặt qua một bên, trầm mặc nhìn bức tranh trên tường, không trả lời câu hỏi của Tiêu Ái Nguyệt.

"Ngay cả em mà chị còn có thể tiếp nhận, vì sao lại không thể tiếp nhận nó?" Tiêu Ái Nguyệt đạt được tiên cơ, từng bước ép sát đối phương, "Chẳng lẽ chị cũng là nhất thời cảm thấy hứng thú với em?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK