Người phụ nữ xinh đẹp khoanh tay trước ngực quan sát Chúc Vi Tinh đầy hứng thú: "Sao trước đây tôi không biết trong ngõ chúng ta có cậu trai đẹp trai như vậy? Em trai này, em ở tòa nhà mấy thế?"
Miêu Hương Tuyết trừng cô ấy một cái, nhắc nhở Chúc Vi Tinh: "Đừng để ý tới cô ta, đồ hoa si này."
Thực ra Chúc Vi Tinh biết người phụ nữ trước mặt đây là ai, cô chính là bà chủ Tiền của quán mạt chược tòa số 2, người trong ngõ đều gọi cô là A Châu.
Chúc Vi Tinh không để lời của bà Tống ở trong lòng, chỉ cười lịch sự với hai người, thái độ rất thiện cảm. Cậu hỏi lại Miêu Hương Tuyết: "Dì, Khương Dực có ở nhà không ạ?"
Miêu Hương Tuyết chần chừ, tựa như không biết, bị vị A Châu kia trách móc: "Có, đang ngủ đó."
Miêu Hương Tuyết cau mày: "Tôi còn không biết con trai mình có ở hay không, này là sao, làm sao cô biết hả?"
A Châu cây ngay không sợ chết đứng nói: "Hơn sáu giờ sáng, tôi thấy nó đạp xe ngoài sảnh mạt chược về tòa nhà 6. Giờ còn chưa tới mười giờ, chắc chắn là đang ngủ chứ gì nữa. Cô trầm mê chỗ này chỗ kia thì quan tâm gì đến con trai hả."
"Vậy cũng không tới lượt cô theo dõi nó nhá, tuổi của cô cũng sắp bằng tôi rồi đấy, còn dám mon men ý đồ với con trai tôi à, đồ hoa si này!"
"Tôi mới 37 thôi nha, có tiền còn có sắc, bên ngoài còn hàng dài người si mê tôi đấy, con trai cô muốn đi theo tôi á hả, phú bà này còn phải suy nghĩ một chút à!"
"Nó mà mắt mù đi coi trọng cô thì tôi đánh gãy chân nó luôn!"
"Mụ la sát cô sao lại lạc hậu vậy hả! Uổng công tôi mỗi lần cô tới quán mạt chược chơi cả đêm còn miễn phí thuê cho cô!"
Chúc Vi Tinh nắm chặt bánh trong tay chờ các cô chí chóe với nhau xong mới nhìn sang nói: "Đây là bữa sáng của Khương Dực, sẵn tiện dì mang về cho anh ấy được không?"
"Ầy cháu ngoan, cháu mua bữa sáng cho nó sao?" Miêu Hương Tuyết kinh ngạc, thế là quay sang liếc người phụ nữ bên cạnh, "Tôi tìm Vi Tinh làm con dâu còn tốt hơn đồ hoa si cô nhiều!"
"Cô muốn nhưng cậu trai xinh đẹp này thì chưa chắc đâu, cô thật sự coi con trai mình là hàng tốt chắc? Mơ đẹp quá!"
Có thể nghe ra hai người không phải thật sự cãi nhau, chỉ là trêu chọc qua lại mà thôi, Chúc Vi Tinh dở khóc dở cười, giải thích: "Quầy sữa của bọn cháu gần đây bắt đầu bán bánh rán ốc quế, mùi vị rất ngon, cháu đã nói sẽ cho anh ấy nếm thử."
Miêu Hương Tuyết lại nói: "Nhưng dì không về nhà, đồn công an mới vừa gọi điện thoại cho dì, tuần sau dì còn phải đi thành phố A, bọn họ chắc chắn là nghe được tiếng gió gì rồi, muốn dì nhanh chóng đi qua một chuyến, phiền chết mất."
A Châu vội vàng nói: "Đưa chìa khóa cho tôi, bánh cũng đưa tôi đi, tôi mang đi cho!"
"Cô muốn chết à!" Miêu Hương Tuyết rít gào, kín đáo đưa chìa khóa cho Chúc Vi Tinh, "Vi Tinh tự cháu đi nha, không sao đâu, cứ mở cửa vào đi, đồ ăn với chìa khóa thả trên bàn là được rồi."
Chúc Vi Tinh còn đang chần chờ, Miêu Hương Tuyết đã cất bước, vừa đi vừa căn dặn: "Chìa khóa giữ cẩn thận, đừng tùy tiện đưa cho mấy người lung ta lung tung đó nha! Dì trễ mất, quá nửa tiếng rồi, hai tên cảnh sát này phiền chết mà."
Nói xong không đợi Chúc Vi Tinh kịp từ chối, Miêu Hương Tuyết đã hấp tấp đi xa, chỉ còn A Châu ở phía sau mắng người.
"Bà già này! Ai là người lung ta lung tung hả!?"
Rống xong một câu thì lại biến trở về gương mặt hòa nhã với nụ cười quyến rũ ngay, chìa tay ra trước mặt Chúc Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh còn tưởng cô ấy thật sự muốn lấy chìa khóa, cậu cảnh giác ưỡn thẳng sống lưng, thế mà lại thấy đối phương lườm mình một cái cười nói: "Sợ cái rắm, nhóc con thật sự coi chị đây là người như vậy sao. Là em mới vừa nói bữa sáng ở quầy hàng đó không phải sao, có thực đơn để quảng cáo gì không? Đưa đây chị đem đến quán mạt chược, có thể giúp em quảng cáo một chút, không lấy tiền đâu. Việc kinh doanh ở quán mạt chược của bọn chị nói không phải khoe khoang chứ, ai, ai haiz, ai biểu chị thích trai đẹp làm chi, nào nào,..."
Chúc Vi Tinh: "..."
...
Lúc bước vào tòa nhà số 6, Chúc Vi Tinh hãy còn giãy giụa trong lòng, cậu không quên lần trước chứng kiến Trịnh Chiếu Văn không mời tự đến mà đi vào thì bị Khương Dực gắt gỏng đến thế nào, người ta là bạn bè nhiều năm như vậy, có lòng tốt mang bữa sáng đến mà như mang cho thú dữ xơi, còn cậu đây mới được bỏ qua cái thù cũ thôi thì có đãi ngộ tốt thế nào được? E là cả người lẫn bánh sẽ bị quẳng ra ngoài mất.
Nghĩ thì nghĩ thế, cơ mà chìa khóa nhà họ Khương cũng đã nắm trong tay rồi, không đi cũng phải đi thôi. Chúc Vi Tinh quyết định nghe lời mẹ Khương, định đặt bánh lên bàn xong thì lặng lẽ rời đi.
Lầm bầm lầu bầu đi lên lầu, đứng trước cửa nhà Khương rồi, cậu còn do dự một giây, rốt cục cũng lấy chìa khóa mở cửa ra.
Bố cục bên trong thoạt nhìn cũng giống với nhà Chúc Vi Tinh, chỉ là đồ đạc rất ít, nên nhìn rất sạch sẽ thoáng đãng. Trong không khí còn có hương thơm nhàn nhạt, là mùi nước hoa bình thường thôi, vừa ngửi đã biết chủ nhân là ai.
Hai căn phòng ngủ đều không khóa cửa, gian lớn mở ra, gian nhỏ thì khép hờ, có chút tối tăm, mơ hồ có thể nhận ra có người đang nằm trên giường, bất động một khúc, hẳn là đang ngủ say.
Chúc Vi Tinh lịch sự không nhìn lung tung, cậu cẩn thận từng li từng tí đặt chìa khóa và bánh lên bàn. Để tránh đánh thức chủ nhà, cậu còn cố ý cởi giày, đi chân trần bước vào phòng khách.
Vốn định đi, lại lo bánh nguội thì ăn không ngon, nếu đã đem tận cửa mà hương vị còn không ngon thì uổng công cậu đi chuyến này rồi. Thế là Chúc Vi Tinh tìm vào nhà bếp rồi lấy hai cái chén, đặt bánh vào trong rồi úp hai cái chén vào nhau, miễn cưỡng giữ ấm.
Sau khi quay vòng đủ rồi, cậu mới hài lòng rời đi, nhưng vừa ngước mắt lên lại đối diện ngay một đôi mắt sâu hút trong bóng tối!
Chúc Vi Tinh giật cả mình, trong chớp mắt còn ngỡ mình bị con mãnh thú to lớn nào đó tóm được, run lên mấy giây mới nhận ra đó là vị đại ca trên giường kia đã mở mắt tự bao giờ, không nói lời nào cũng không nhúc nhích gì, cứ như vậy mà nằm tại chỗ lẳng lặng nhìn cậu.
Biết tỏng tính tình của người nọ, Chúc Vi Tinh vội vàng giải thích ý định mình đến đây, bao gồm cả việc nhận chìa khóa từ Miêu Hương Tuyết.
Nói xong lại không nghe tên nhóc du côn kia ừ hử gì, mí mắt hắn còn không nhấc lên chút nào.
Là chưa tỉnh ngủ hay là đang nghĩ sẽ mắng cậu thế nào? Dù là gì đi nữa, chạy ngay cho lành.
Chúc Vi Tinh thầm nghĩ rồi đi ra ngoài, nhưng mới tới cửa, người sau lưng lại bỗng mở miệng.
"Đi đâu?" Giọng hắn còn chưa tỉnh ngủ, trầm thấp khàn khàn, "Có cho cậu đi à?"
Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao, lại nghe Khương Dực bắt chuyện: "Lại đây!"
Cậu hẳn nhiên không muốn, này không khác gì bước vào hang ổ của thú dữ hết, đầy rẫy hiểm nguy không lường trước được.
Nhưng cậu có thành ý tới cửa thế này, đã quyết định ở chung hòa thuận với người ta rồi, trốn trốn tránh tránh ngược lại không hay cho lắm.
Vì vậy, Chúc Vi Tinh vẫn chần chừ bước tới.
Lúc cậu vào phòng, tên du côn duỗi tay, chậm rãi chống người ngồi dậy. Chiếc chăn mỏng từ bả vai hắn trượt xuống lộ ra da dẻ màu mật khỏe mạnh, đường nét vai, eo, cơ bụng, từng cái từng cái mịn mượt, lại rõ khối.
Chúc Vi Tinh sớm biết vóc người Khương Dực rất đẹp, dù sao người này cũng chả khi nào ăn mặc chỉnh tề, ngày nào đó mà có tin hắn khỏa thân chạy trên phố thì cũng chẳng có gì lạ. Khương Dực nghiêm chỉnh mặc được cái áo ba lỗ suốt mùa hè đã là tôn trọng lớn nhất dành cho văn minh nhân loại này rồi, trở về phòng nóng quá thì trực tiếp lột trần, ngồi xuống chơi game tốt xấu gì cũng còn mặc được cái quần đùi, lúc trần như nhộng nằm trên giường nghe nhạc ngủ thì miếng chăn cơ bản là bị đá xuống gầm giường, rõ ràng tối tăm như vậy, nhưng Chúc Vi Tinh cũng không chắc đã nhìn thấy được bao nhiêu da thịt của hắn rồi.
Đương nhiên cậu sẽ không nhìn kỹ, chỉ là vô ý quét mắt đến mà thôi, cùng là nam với nhau, Chúc Vi Tinh cũng phải khen một câu công bằng, điều kiện của hắn quả thật rất tốt, không quản là trên hay dưới. Cũng khó trách [Không có tiền mua mặt nạ] kia nhắn muốn thuê phòng cậu một đêm để ngắm, vị trí cửa sổ phòng cậu quả thật là góc nhìn trộm hoàn hảo mà, quá thuận tiện cho những kẻ có ý đồ bất chính.
Nhưng, Chúc Vi Tinh dường như chỉ đặt mình ở góc độ của Khương Dực để suy nghĩ, lo đối phương chịu thiệt, mà không ý thức được, góc nhìn thực ra là đối diện nhau, cậu có thể nhìn rõ bên Khương Dực thì sao hắn không thể nhìn rõ bên cậu được?
Lúc này cái quần đùi kia đang bị treo ở chân giường, nhìn từ tuyến nhân ngư dưới bụng Khương Dực mà nói, bên dưới tấm chăn mỏng hiển nhiên là trống trơn một mảnh. Nếu người đứng đây mà là Chúc Tịnh Tịnh, máu mũi cũng phải phun thành đường parabol rồi, nhưng không may, Chúc Vi Tinh là một tên thẳng nam bê tông cốt thép không cảm thấy bất tiện chỗ nào, miễn cưỡng mà nói thì cũng có lúng túng một chút, nhưng là do đối diện với khách tới nhà mà quần áo của chủ nhà không được chỉnh tề, e là có chút thất lễ.
Vậy nên Chúc Vi Tinh lui lại một bước, để không gian cho Khương Dực mặc quần áo. Ai mà ngờ đối phương không có chút ý tứ nào, trái lại còn chống một chân lên, gác tay, chống cằm nhàn nhã nhìn sang, cái tư thế kia mà được chụp lại, có thể trực tiếp treo ở cung điện Louvre được rồi.
"Cậu tới đây làm gì?" Khương Dực vừa hỏi vừa vò bộ tóc thành một đống rơm dựng trên đầu, lộ ra vầng trán rộng, có vài sợi tóc lòa xòa xuống giữa hai hàng mày, ánh mắt hắn thêm phần chăm chú.
Chúc Vi Tinh cũng kiên nhẫn nói lại lần nữa: "Mang bữa sáng đến, hôm qua tôi đã hứa sẽ trả ơn."
"Ha!" Khương Dực cười khẩy, "Chẳng lẽ không phải chưa lấy được số điện thoại của người bạn cùng lớp cấp ba của Phó Uy kia sao? Bánh lấy lòng xoàng xĩnh như vậy, tôi thèm chắc?"
Chúc Vi Tinh chỉ là đến đưa cái bánh, cũng không phải đưa cống phẩm, còn phải thành kính nữa sao? Bánh này đã được tính là cao cấp rồi, tên nhóc du côn này nếu không chịu cho cậu số điện thoại thì hôm qua đòi số người ta làm gì?
Trong lòng Chúc Vi Tinh oán thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nho nhã lễ độ: "Đáng ra phải đưa bánh cho anh từ lâu, bị hoãn hai ngày rồi, hôm nay tôi cố ý nhờ chú Thẩm bỏ thêm nguyên liệu. Nếu anh không thích, tôi đi mua lại bữa sáng khác cho anh cũng được. Còn số điện thoại, nếu tiện anh cho tôi thì tốt quá, còn không thì, tôi sẽ nghĩ cách khác vậy."
Giọng cậu không chút hoảng sợ, mà có một loại thái độ thờ ơ chẳng hề gì.
Khương Dực ngứa răng nhất chính là loại khí chất kiêu ngạo này của cậu, ngoại trừ đêm bão ngày đó bị một trận cú sốc ngắn ngủi mà lộ chút yếu ớt ra ngoài thì, thường ngày vẫn luôn là dáng vẻ xa cách dửng dưng như vậy.
Khác với bộ dạng hoang dại thời đồ đá của Khương Dực lúc bấy giờ, Chúc Vi Tinh mặc một chiếc áo len vàng nhạt mỏng cổ nhọn, bên trong là áo sơ mi trắng. Nhãn hiệu thì cơ bản là hàng nhái, nhưng được khí chất của Chúc Vi Tinh độ, dĩ nhiên trở nên tao nhã cao cấp ngay, không nhìn kĩ chất liệu thì căn bản không rõ thật giả. Áo sơ mi được ủi phẳng phiu, đường viền cổ áo lại càng phẳng, vênh dưới cằm, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn, trông hết sức ngoan ngoãn kín đáo mà thu hút. Nếu vốn từ của Khương Dực phong phú hơn một tí, dùng một câu "Phong tình ngọc nhuận, hà tư nguyệt vận" * để hình dung vẻ ngoài cùng khí chất kia cũng không phải nói quá.
*Xin lỗi mình bất lực, đại khái chắc là em đẹp tuyệt vời, đẹp đến sao hờn nguyệt thẹn, đẹp đẹp đẹp dữ lắm:)
Nhưng Khương Dực hẳn nhiên không được văn vẻ thế kia, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đoạn cổ lộ ra của Chúc Vi Tinh. Mấy tia nắng bên ngoài cửa sổ rơi xuống người trước mắt đây, từ sau tai lướt qua cổ, để lại trên da một màn sáng lung, cảm giác trong suốt tinh xảo, cứ như một món đồ mỹ nghệ 4D vậy.
Chúc Vi Tinh còn đang chờ Khương Dực phản bác, thế mà lại thấy đối phương khẽ liếm môi dưới, mi mắt buông xuống, không biết đang nhìn cái gì, cứ thế mà ngẩn người.
"Cũng không phải... không thể cho cậu," ánh mắt Khương Dực lóe lên, ngước mắt, "Số có trong điện thoại, cậu tự lấy mà xem." Nói xong thì cười một cái, hất cằm sang bên cạnh.
Chúc Vi Tinh theo động tác của hắn nhìn theo, kết quả là sững cả người.
Đích đến chính là dưới lớp chăn mỏng của Khương Dực.
Gương mặt bình tĩnh của cậu rốt cục cũng bắt đầu nứt ra.
Danh Sách Chương: