Hóa ra hai năm trước từng có một nữ sinh của học viện Nghệ thuật U thất tình muốn tự tử, chọn địa điểm ở tầng cao nhất trên tòa nhà hành chính học viện Thể thao của bạn trai.
Sự việc lúc đó kinh động đến toàn bộ giảng viên sinh viên trong trường, đám đông bóng đen ồ ạt xúm lại ở dưới lầu để tìm cách các loại. Người thì đề nghị giữ cô nàng lại từ phía sau, người thì cho rằng nên đưa tên đầu sỏ đến để hắn đi khuyên, cũng có người nói chờ người có chuyên môn đến hiện trường để người ta quyết định. Tất cả mồm năm miệng mười sôi sùng sục, chưa thấy ai hành động gì mà chỉ ở đó sốt ruột, sợ tùy tiện ra tay sẽ hỏng chuyện thêm nên không ai dám chân chính tiến lên cả. Việc này còn khó hơn so với bắt trộm cướp trên đường, bởi cứu mạng người là khó nhất, mà cứu người muốn tự tử lại càng khó hơn. Vì vậy ai nấy cũng loanh quanh do do dự dự, ngay cả giảng viên cũng chỉ dám đứng ở tòa nhà xa xa mà khuyên bảo, sợ gây thêm kích thích đối với người trong cuộc.
Cô gái chỉ còn nửa bước là đã chệch ra khỏi mép lầu, có nguy cơ ngã xuống bất cứ lúc nào. Ngay lúc cục diện đang giằng co bế tắc, bỗng có một người hiên ngang không sợ chết gánh vác trọng trách xuất hiện.
Chỉ thấy một bóng người mạnh mẽ đi ra từ đám đông, đạp lên bệ cửa sổ lầu một hướng lên trên, thay vì đi cầu thang, hắn đã leo lên dọc theo tường tòa nhà hành chính bằng cả tay lẫn chân, động tác nước chảy mây trôi nhanh như chớp, trước khi mọi người kịp phản ứng thì đã thấy hắn leo lên đến lầu bốn.
"Nhìn xem, Dực ca có lí do để chọn leo đường này, hắn sớm đã tính kĩ đường đi, mỗi một lầu bò lên được đều đã chuẩn bị trước." Mông Huy cho Chúc Vi Tinh xem đoạn video được quay lại lúc đó trong điện thoại mình.
Cảnh tượng khi ấy hồi hộp chấn động đến mức không thể diễn tả thành lời, chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể hiểu được. Mông Huy nói Khương Dực có sự chuẩn bị trước, lúc đầu Chúc Vi Tinh còn không hiểu, mãi đến khi nhìn thấy nữ sinh tự tử đột nhiên từ trên lầu nhảy xuống thì cậu mới hiểu được.
Tại một khắc kia, Khương Dực đã đến lầu bảy, hắn tận lực leo lên một điểm trên tuyến đường mà nữ sinh sẽ ngã xuống, nên khi cô gái thật sự nhảy xuống từ lầu chín, giữa một mảnh tiếng gào tan nát cõi lòng bên dưới, tay cô liền bị Khương Dực đang dán trên tường mạnh mẽ bắt được!
Tuy chỉ cách nhau hai tầng, nhưng ảnh hưởng của trọng lực không phải chuyện nhỏ, kết quả xấu nhất chính là kéo theo Khương Dực cùng rơi xuống lầu, nếu may hơn chút có lẽ hắn cũng sẽ bị phế một tay. Nhưng Khương Dực đã chống đỡ được, dựa vào một cánh tay kia giữ được mạng của cả hai.
Ngay từ đầu kế hoạch cứu người giữa không trung của Khương Dực đã cực kì điên rồ, lúc thật sự giữ được, dưới lầu liền bùng nổ những tiếng cảm thán không thể tin nổi.
Mà rất nhanh sau đó sự kinh sợ của mọi người lại dấy lên, bởi vì cô gái kia lại đang giãy giụa, không biết là vẫn chưa từ bỏ ý định muốn chết hay là phản ứng theo bản năng, cô muốn vùng khỏi tay Khương Dực.
"Lẽ ra lão Khương có thể kéo cô ấy trèo vào ban công lầu bảy, nhưng vì bị kéo vùng vẫy như vậy nên hắn không thể nghiêng người vào tòa nhà được."
Chúc Vi Tinh thấy Khương Dực cũng cố gắng theo đường cũ trở về, nhưng mới víu được một đoạn đã khó mà tiếp tục, cô gái đang vặn vẹo, kéo theo tay hắn – nơi vốn đang phải chịu lực rất lớn, vậy nên rất khó kiên trì, cánh tay kia bị vặn đến mức Chúc Vi Tinh ở ngoài màn hình cũng cảm thấy đau đớn không thôi.
Nhưng dù sao đại ca nhóm du côn không hổ là đại ca, hắn không từ bỏ cũng không ngồi chờ chết. Khi nhận thấy nhân viên cứu hỏa đã xuất hiện dưới lầu và bắt đầu trải đệm hơi, Khương Dực sau khi ước lượng tình hình, hắn không chút do dự kéo người nhảy xuống từ lầu sáu!
Khoảnh khắc cả hai tiếp đất, tiếng thét chói tai gần như vang vọng khắp học viện Thể thao U.
"Tôi không có mặt ở hiện trường, bọn A Lại thì có, họ đều nói ai chứng kiến một màn này thì không khỏi cảm thán một tiếng trâu bò. Lính cứu hỏa ai cũng hỏi có phải hắn đã luyện qua trong bộ đội không, động tác quá mức chuyên nghiệp." Mông Huy đầy mặt tự hào nói.
Việc Khương Dực làm trông có vẻ bốc đồng và máu lửa, nhưng thực ra mọi thứ không chỉ cần có dũng khí, mà còn cần sự bình tĩnh và hành động nhạy bén nữa, thiếu một thứ cũng không được, hơn nữa cơ hội chỉ có một, phải dùng mạng sống để đánh cược.
"Đôi lúc tôi cũng không biết Khương Dực hắn mạnh mẽ hay là điên rồ nữa, sau đó dù cho người khác có thổi phồng sự việc ngày đó như nào, bản thân Khương Dực cũng không bao giờ nhắc tới nữa. Phỏng vấn trên radio thì không nhận, nhà trường khen ngợi thì không để ý, ngay cả thành phố tổ chức phát thẻ người tốt cũng không tham gia, không thèm đếm xỉa cứ như việc này chưa từng xảy ra vậy, qua rồi liền quên. Thế nhưng mọi người không bởi vậy mà quên, hai năm trôi qua vẫn còn bàn luận say sưa đấy nhé. Cú nhảy đó cũng chính là nguồn gốc có thêm biệt danh mới này của hắn á."
Mặc dù trên mặt Chúc Vi Tinh không có biểu hiện gì, nhưng thực ra cậu cũng bị đoạn video ảnh hưởng không nhỏ. Cậu nhớ lại lời ông Lương ngày đó ở nhà xe từng nhắc đến việc Khương Dực đã cứu bạn học, hẳn chính là việc này.
"Cánh tay không sao chứ?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Mông Huy lắc đầu: "Cũng may chỉ bầm tím thôi, nhưng vậy có ích lợi gì, hắn có thể ra tay lần này, thì cũng sẽ có lần hai, tôi còn không đếm nổi hắn đã liều mạng giúp đỡ bao nhiêu người. Nghiêm trọng nhất là lần hai năm trước, nghe nói vì cứu một kẻ vô dụng ở gần nhà mà bị bọn cho vay có hơn chục người chặn đường..."
Giọng điệu Mông Huy đột nhiên trầm xuống, nhận thấy ánh mắt ngơ ra của Chúc Vi Tinh, cô liền nhe răng bật cười, cười đến mức hơi khoa trương, ngược lại hiện ra vẻ chua xót: "Đúng là sống theo kiểu có hôm nay không có ngày mai."
Chúc Vi Tinh muốn hỏi hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ Mông Huy không muốn nhắc thêm, cậu liền tri kỷ nuốt lại câu hỏi tò mò.
Quay đầu nhìn ra bóng người chạy xe ngoài cửa sổ, chẳng biết vì sao qua đèn đỏ rồi mà hắn không lao vút đi mất, vẫn luôn không xa không gần chạy bên cạnh xe van, thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mắt, thân xe màu xanh lam hết sức rực rỡ chói mắt.
"Hắn... không phải người xấu." Chúc Vi Tinh mất một lúc mới đưa ra đánh giá.
Kết quả nhận được một tràng cười sảng của Mông Huy: "Ha ha ha, cậu cảm thấy vậy hả?"
Chúc Vi Tinh cho là đối phương bất mãn, Mông Huy rõ ràng rất có cảm tình với Khương Dực, không hẳn là tình yêu, có lẽ cũng có, nhưng trước mắt phần lớn là sùng bái, nên không đồng ý với quan điểm riêng của cậu cũng là lẽ thường.
Ai ngờ Mông Huy lại hỏi: "Có phải cậu cảm thấy trông Khương Dực lúc nào cũng cáu kỉnh hung dữ, nhưng thực ra bụng dạ lại tốt bụng có tình có nghĩa luôn giúp kẻ yếu không?"
Chúc Vi Tinh muốn phản bác là không hoàn toàn như vậy, nhưng cậu không nói ra. Rõ ràng trải nghiệm lúc mới gặp bị Khương Dực bạo lực bóp cổ vẫn còn in sâu trong trí óc cậu, biết được tên nhóc du côn này không dễ đối phó, nhưng chẳng biết tự khi nào, trong lòng cậu quả thực bất tri bất giác thiết lập lại thuộc tính của Khương Dực, dù không phải là một người tốt 100%, nhưng là một người rất đáng để tin cậy vào những thời điểm quan trọng.
Mông Huy tựa như nhìn thấu tâm tư của cậu, không đợi cậu trả lời đã cười cười lắc đầu: "Mười người thì có đến chín người đều cảm thấy hắn như vậy. Vừa độc ác khiến người ta thấy ghét, nhưng cũng vừa cao ngạo xấu tính vặt khiến người ta thấy quyến rũ vô cùng. Khương Dực quả thực có thể mê hoặc lòng người."
Chúc Vi Tinh không lên tiếng.
Mông Huy tựa đầu vào cửa kính xe nhìn ra bóng dáng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài, cười hì hì nói: "Không phải Khương Dực chủ động lừa dối người khác, mà là tính cách thực sự của hắn bị giấu rất kĩ."
"Tính cách thực sự?"
Thùng thuốc súng di động còn chưa đủ chân thực sao?
Mông Huy gật đầu: "Tôi với hắn là bạn học cấp ba, quen biết nhau cũng đã 5-6 năm, nhưng mãi đến hai năm gần đây mới nhận ra mình đã hiểu sai về hắn. Có người bề ngoài như đốm lửa, có thể cháy lan đến mọi người, nhưng thực ra... bản tính lại đơn độc, cậu sẽ phát hiện hắn cứu người hay hại người đều là tùy sở thích, sau đó dù cậu có cảm kích hay căm hận thì hắn cũng đã quên béng tất cả. Đây không phải là tùy tính, mà là vô tình. Người này có thể tùy tùy tiện tiện sưởi ấm cho cậu, nhưng người khác muốn sưởi ấm hắn lại khó như lên trời. Cậu ở đây cảm thấy chân tình ấm áp, nhưng hắn đã sớm rời đi, một chút dư âm cũng keo kiệt lưu lại. Còn Khương Dực thì làm việc bất chấp hậu quả, muốn làm thì nhất định phải làm, dù cho nguy hiểm đến tính mạng cũng không dễ dàng lùi bước. Chán ghét hắn, cậu không có kết quả tốt, yêu thích hắn, cũng không có kết quả tốt, người như vậy, rất đáng sợ..."
Giọng điệu Mông Huy rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười, khiến Chúc Vi Tinh nhất thời khó phân biệt được cô đang nói đùa hay là chân thành phân tích, đến khi nghe cô hầm hừ bổ sung thêm một câu "Nếu không thì sao tôi theo đuổi hắn tận ba năm cấp ba mà hắn cũng không dao động chút nào chứ, không những thế, nhiều người theo đuổi hắn rất nhiều năm hắn cũng thờ ơ không động lòng y cũ. Ngoại trừ máu lạnh vô tình thì còn có thể là gì chứ!", bấy giờ cậu mới nhận ra cô nương này có lẽ chỉ đang nói bừa.
"Này, cậu đừng có mà không tin." Mông Huy xuống xe trước thấy Chúc Vi Tinh không tiếp lời, liền sừng sộ lên căn dặn, "Bao nhiêu người như thiêu thân đã lao đầu vào hắn đó!"
Chúc Vi Tinh nhìn cô đi xa rồi mới thấy khó hiểu, nhắc nhở này không phải nên nói với mấy người có ý với Khương Dực sao? Ân cần răn dạy cậu như vậy để làm gì?
Đang nghĩ ngợi thì chợt đối diện ngay người nọ tại giao lộ.
Lúc này là tài xế xe van gọi Khương Dực lại.
Xe đến đầu ngõ, tài xế hạ cửa kính xe xuống, tán gẫu với hắn ta: "Tiểu Dực này, ngày mai cậu có rảnh không?"
Khương Dực: "Hả?"
Tài xế: "Ngày mai chú muốn nghỉ ngơi, Lộc Tử và Tiểu Dung thì trông hai cửa tiệm, ai lái xe chuyển hàng đây?"
Khương Dực đẩy kính chắn gió lên, liếc nhìn tài xế một cái rồi chuyển qua liếc người ngồi ở sau.
Chúc Vi Tinh vỡ lẽ, tài xế nghỉ phép, những người khác cũng rộn việc, nên sẽ không có ai đứng ra nhận 'hàng' cần chuyển này, ờ thì, miễn cưỡng tính cả Mông Huy nữa.
Cậu ngượng ngùng nói chen vào: "Chú, ngày mai cháu tự đi học là được rồi, không cần đưa ạ."
Chú tài xế xua tay với cậu: "Không liên quan đến cháu."
Nói không liên quan là vậy, nhưng chú ấy vẫn nghiêm túc thảo luận với tên nhóc du côn kia, khiến Chúc Vi Tinh khó xử vô cùng.
Rốt cục không biết hai người thương lượng thế nào mà tên nhóc du côn kia quăng cho cậu một cái ánh mắt 'Đồ Sao Chổi phiền phức', sau đó khép lại kính chắn gió rồi đi mất. . truyện kiếm hiệp hay
Chuyện hai ngày nay hẳn có thể kết thúc được rồi, cũng sắp không cần đi nhờ xe Vinh Ký nữa, Chúc Vi Tinh nhủ bụng. Sau khi xuống xe, cậu nói cám ơn với chú tài xế rồi đi vào tòa nhà 7.
Cậu không về nhà mà đến nhà Tiêu, bởi tối qua cậu nghe tiếng Long Long khóc rất lâu, xem ra là không làm tốt bài tập nên bị mẹ nó phạt. Bà nội cũng có hỏi đến, cậu muốn đi xem sao.
Được người nhà họ Tiêu nhiệt tình nghênh đón vào cửa, Chúc Vi Tinh phát hiện trong nhà đang có khách. Là người quen, dì Tống.
Hóa ra người mẹ 80 tuổi của dì Tống không cẩn thận bị gãy xương vai, phải chuyển đến ở tạm nhà dì để tiện chăm sóc. Dì Tống là đến hỏi thăm kinh nghiệm chăm sóc người bệnh của mẹ Long Long và dì Tiêu.
Chúc Vi Tinh để người lớn trò chuyện ở gian ngoài, cậu dắt Long Long vào phòng ngủ.
Người bạn nhỏ trông vẫn ổn, không giống với bộ dáng đã khóc lóc hơn nửa đêm lắm, chỉ được cái giọng lớn thôi.
"Có chuyện gì xảy ra với nhóc vậy?" Chúc Vi Tinh hỏi, "Bài tập không hiểu chỗ nào?"
Không nhắc tới thì thôi, mà nhắc rồi thì nó liền mở loa kêu oan: "Em không phải không hiểu, em chỉ muốn xem TV rồi mới làm bài tập thôi!"
"Tại sao muốn xem TV rồi mới làm?"
"Bởi vì làm xong bài tập rồi thì chương trình OKK sẽ hết mất, em đã hẹn với Cố Giai Giai cùng nhau xem rồi."
"Chương trình gì?"
"OKK á", Tiêu Long Long tỏ ra khiếp sợ trước kiến thức nông cạn của vị anh trai này, "OKK bây giờ rất nổi tiếng đó, có cặp đôi Khải Khải và Âu Âu, một nam một nữ, Cố Giai Giai thích Khải Khải, còn em thích Âu Âu!"
Chúc Vi Tinh không nói nên lời, tên nhóc tiểu học loa phóng thanh hình người này còn biết đu idol nữa.
"Vậy nhóc xem TV rồi có làm xong bài tập không? Cố Giai Giai thì sao, làm xong chưa? Em ấy cũng bị mẹ mắng à?"
Tiêu Long Long không trả lời được, hiển nhiên nó không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Cố Giai Giai thì có.
Đối mặt với đứa nhỏ đang chột dạ, Chúc Vi Tinh không trách nó, cậu chỉ lấy mấy viên kẹo sữa trong lọ nhựa bên cạnh, bắt đầu công cuộc giáo dục trẻ nhỏ.
"Xem TV trước, làm bài tập sau. Nhóc đã xem được thần tượng, cũng giữ được lời hứa với bạn, rất tốt, hoàn thành hai nhiệm vụ, cho nhóc hai viên kẹo."
"Nhưng nhóc không làm xong bài tập, bị mẹ mắng, lại thua Cố Giai Giai, tổn thất ba phía, bị trừ ba viên kẹo, vậy nhóc nợ lại một viên."
"Giờ đổi thứ tự một chút, nếu nhóc làm bài tập trước xem TV sau, thì tạm thời không xem được thần tượng kịp lúc, cũng không giữ được lời hứa, trừ hai viên kẹo, nhưng nhóc không bị mẹ mắng, còn hoàn thành bài tập, nhóc và Cố Giai Giai sẽ hoà nhau, cho nhóc hai viên rưỡi, xóa nợ hai viên, vậy nhóc được nửa viên kẹo."
"Chỉ có nửa viên!" Long Long không đồng ý.
"Đây là kết quả tốt nhất rồi, hiện tại mạng xã hội phát triển, không có chuyện nhóc không thể xem thần tượng được, nên nhóc có thể xem phát lại, như vậy tính nửa viên." Chúc Vi Tinh đặc biệt nghiêm khắc, "Nếu nhóc còn chưa hài lòng thì ngẫm lại lúc chơi game đi, khi phần thưởng nhiệm vụ không đủ thì nhóc nên làm gì? Anh thấy người khác chơi, lúc này hẳn là nên chế tạo trang bị, tăng cường thực lực bản thân. Nếu như nhóc làm bài tập đủ nhanh, độ chính xác đủ cao thì nhóc sẽ hoàn toàn xem TV kịp lúc, thậm chí còn có thể nhận được tất cả phần thưởng, đây mới là điều cao thủ nên làm thay vì cứ không chịu thừa nhận thất bại, đã không thèm nâng cấp trang bị mà còn khóc nháo giận dỗi."
Cậu nhóc miệng lớn kinh ngạc đến ngốc ra, tựa như linh hồn đã chịu kích thích gì ghê gớm lắm.
Chúc Vi Tinh yên lặng chờ đứa nhỏ tiêu hóa hết thảy mới mở bài tập của nhóc ra: "Bây giờ chế tạo trang bị cũng còn kịp, chúng ta xem bài phương trình bể bơi này, vừa đổ nước vào vừa bị rỉ nước, tính xem cuối cùng trong bể còn lại bao nhiêu nước, nhóc có thể nhớ lại nguyên lí bù trừ kẹo anh nói ban nãy để suy nghĩ..."
Sau hai mươi phút, dì Tiêu vào phòng đưa nước trái cây cho hai người, thế là thấy được cảnh cháu trai dì tràn đầy năng lượng, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào bài tập như muốn đục ra một cái lỗ trong đó vậy.
Chúc Vi Tinh nói chuyện phiếm với dì hai câu, phát hiện dì Tống vẫn còn ở bên ngoài. Không có bạn hóng hớt ở đây cũng không cản được dì ta, cậu mơ hồ nghe được tên Khương Dực.
Dì Tống nước bọt tung tóe nói: "... Viện điều dưỡng loay hoay tìm mất ba ngày mới vất vả đưa được mẹ của Tiểu Mạnh trở về. Hóa ra là trốn sau thùng rác ở tòa nhà 4 trong ngõ nè, vẫn luôn không bị người ta phát hiện, cô nói có hù chết người không! Bà ấy điên rồi, trí óc vẫn cứ nhớ mãi con trai đã chết, làm sao cũng phải quay về, ngẫm lại cũng thật đáng thương. Sau đó người bên viện điều dưỡng đến bắt về, bà ấy cố chấp không chịu đi, đầu tiên là gọi tên Mạnh Tế, sau đó liền gọi tên Khương Dực."
"Gọi Khương Dực làm gì?" Cô Hà tò mò hỏi một câu.
"Tất cả mọi người đều thấy lạ đó, hộ lí hỏi bà ấy có muốn Khương Dực đi với bà tới viện điều dưỡng không? Kết quả cô đoán xem Từ Đan Cầm nói thế nào? Bà ấy lại nói muốn Khương Dực đền con trai cho bà!" Dì Tống vỗ đùi, "Trước đây trong ngõ luôn có người đồn Khương Dực có liên quan tới tai nạn của Tiểu Mạnh, tôi còn không tin, nhưng bây giờ cô nói xem nói xem... Có vấn đề không chứ? Có nội tình phải không?"
"Nghe nói Tiểu Mạnh ngã từ trên lầu xuống, không liên quan gì đến Khương Dực hết, không phải cảnh sát đã điều tra rồi à." Cô Hà nói, "Mẹ của Tiểu Mạnh đầu óc hồ đồ, nói chưa chắc là sự thật."
"Chính là hồ đồ thành như vậy rồi mà còn nhớ mãi không quên mới sai sai đó. Ngày đó Từ Đan Cầm đang làm loạn trong ngõ, thằng nhóc du côn kia vừa vặn trở về, rõ ràng nhìn thấy mẹ Tiểu Mạnh mà làm như không thấy, một câu quan tâm cũng không có, mắt nhìn thẳng mà đi qua mặt bà ấy, mặc cho mẹ Tiểu Mạnh gào khóc ở phía sau cũng không quay đầu lại. Hẳn là tức giận vì mấy câu điên khùng của Từ Đan Cầm đi? Nếu đã để bụng thì còn là lời điên khùng sao? Nhất định là lời nói thật rồi!"
Mẹ Long Long chưa tiếp lời.
Tiêu Vĩnh Quốc đang dựa vào ghế lót đệm nói: "Không tận mắt nhìn thấy thì không thể đoán mò, nếu đoán mò mà ra được chân tướng vậy còn cần cảnh sát nhân dân làm gì." Về điểm này thì chú cùng lập trường với nhà Chúc. "Người nhà họ Mạnh đều rất đáng thương, nhưng không có chuyện gì thì đừng trách oan người khác."
"Đáng thương đáng thương", dì Tống vội xoay chuyển ý tứ, "Đều là ngã lầu giống nhau, Tiểu Mạnh lại không may mắn như đứa nhỏ nhà họ Chúc..."
Biết 'đứa nhỏ nhà họ Chúc' đang ở phòng cách vách, vợ chồng nhà Tiêu nhìn qua dì với ánh mắt bất mãn, dì Tống mới phát giác mình nói sai, ha ha hai cái liền đứng dậy cáo từ. Lúc rời đi không để ý cô Hà từ chối, vẫn cứ để lại rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, mặc cho mẹ Long Long có từ chối ra sao cũng vô dụng, nói đây là quà cảm ơn nhà Tiêu, đợi chăm mẹ dì ta khỏi bệnh rồi sẽ lại đến cảm ơn lần nữa.
"Lương tâm vốn không tệ, chỉ có miệng là hỏng bét", dì Tiêu sau khi tiễn người ra cửa thì than một câu, mấy cô dì trong ngõ này phần nhiều là như vậy.
"Vừa rồi tôi còn muốn hỏi, người mẹ già kia của dì ta chính là mỗi lần về đây đều chỉ vào Khương Dực nói mệnh hắn đụng chạm Diêm La Vương, cứ nhất quyết kêu dì Tống treo cái kính Bát Quái trước cổng Linh Giáp để trừ tà không phải sao?" Tiêu Vĩnh Quốc hỏi.
Mẹ Long Long dở khóc dở cười: "Không phải đụng chạm Diêm La, là đụng chạm Minh Quan."
Tiêu Vĩnh Quốc: "Không khác gì nhau, đều là mê tín phong kiến thôi."
Mẹ Long Long nói: "Nhưng không ít lão bà trong ngõ chúng ta đều tin bà ấy đó, còn nói nghe lời bà sẽ đánh bài thắng tiền."
Tiêu Vĩnh Quốc lắc đầu.
Dì Tiêu nói: "Thắng hay không thắng thì không biết, nhưng bà ấy mà thật sự đến đây thì, chậc, trong ngõ nhất định sẽ náo động lên cho coi."
Danh Sách Chương: