• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Tinh Tinh ngồi trên xe, một chân chống xuống đất, khóe môi nhếch lên, quay đầu lại làm như không có chuyện gì xảy ra, một chiếc siêu xe màu đen chậm rãi chạy đến bên cạnh cô.

Cửa sổ sau xe mở ra, Tạ Tinh Tinh thấy được người đàn ông sở hữu một diện mạo hoàn mỹ.

Cô chợt cảm thấy hơi tiếc cho nhan sắc này.

Vừa rồi xem mắt, hắn thoạt nhìn trông rất yếu đuối, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa.

"Còn có việc gì sao, Cận tiên sinh?"

Ngồi ở trong xe Cận tiên sinh không hiểu vì sao cô nhìn mình với ánh mắt như nhìn một bệnh nhân mắc bệnh nan y.

Mí mắt hắn đột nhiên giật giật vài lần, sau đó nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, chỉ là ngoài ý muốn thấy đại tiểu thư Tạ gia đi xe đạp công cộng, có chút ngạc nhiên, muốn lên xem một chút. Có phải tôi nhìn lầm rồi không?"

Tạ Tinh Tinh:...

Ngạc nhiên? Tôi cũng đâu phải người ngoài hành tinh, có gì kì lạ?

Tạ Tinh Tinh bình tĩnh hỏi lại: "Việc này quan trọng sao?"

"Phải, rất quan trọng." Cận tiên sinh đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, hơi lơ đãng hỏi: "Tài xế của cô đâu?"

Tạ Tinh Tinh vừa rồi chỉ lo đồng cảm với Cận Hàn, gần như quên mất vụ việc tài xế.

Tạ Tinh Tinh sờ sờ chóp mũi, thuận miệng tùy ý đưa ra một lý do: "Xe của anh ấy đậu hơi xa, tôi qua đó tìm."

Cận tiên sinh:...

"Tôi còn có chút việc, đi trước một bước, Tạ tiểu thư cứ từ từ."

"Được, Cận tiên sinh."

Cửa sổ phía sau đóng lại, ngăn cách với thanh âm bên ngoài.

Chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào con đường sầm uất rồi biến mất.

Tạ Tinh Tinh ngấng đầu nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm,cả đời này của cô chắc cũng chưa nói dối nhiều như hôm nay.

Chỉ hai từ: mệt tim.

Cũng may sau này không gặp nhau nữa, nếu không cô nói dối nhiều như vậy cũng thật khó khăn.

Đến lúc đó cô thực sự nên phẫu thuật chỉnh dung, học hút thuốc, học uống rượu, đi bar, rồi nhuộm đủ mọi màu tóc không phải sao?

....

Mười phút sau.

Tạ Tinh Tinh đứng ở ven đường, ngẩng đầu rồi lại nheo mắt nhìn những tòa nhà chọc trời cao ngất trong mây.

Tạ Vãn cũng thật trâu bò, chiếc đùi vàng có tiền như vậy cũng không thèm ôm.

Thật không hổ là nữ nhân kiên cường, rất có chí khí.

Tuy nhiên, thân thể của chiếc đùi vàng không tốt, sống không được bao lâu nữa, nếu như Tạ Vãn gả cho hắn, chẳng phải tương lai liền kế thừa một gia sản khổng lồ sao?

Quả nhiên là một điều tốt, trở về cô phải cùng Tạ Vãn bàn bạc.

Đúng lúc thật hợp với lý tưởng của Tạ Vãn chỉ muốn làm ra tiền, không muốn làm người.

Tạ Tinh Tinh do dự môt lát, vẫn là không dám bước vào cửa Hoành Nghị.

Tránh gặp mặt liền tránh khả năng bị bại lộ.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Cận Hàn nếu như biết cô là thế thân đi xem mắt của Tạ Vãn, chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình bị hai chị em nhà cô chơi khăm, đến lúc đó cơ thể mong manh của hắn ta có lẽ sẽ tức giận đến mức ho ra máu.

Cô không thể để liên lụy tới Ngu Điềm.

Cô gửi cho Ngu Điềm một tin nhắn WeChat rằng cô đợi ở tiệm trà sữa gần đó.

Khoảng hơn mười phút sau, Ngu Điềm từ Hoành Nghị bước ra.

Ngu Điềm lon ton chạy tới, hơi thở còn chưa ổn định, đã vỗ vỗ vai Tạ Tinh Tinh, môi mang theo ý cười: "Bảo bối, chờ có lâu không?"

Tạ Tinh Tinh quay người, nhìn vẻ mặt phấn khích của cô, nghi hoặc hỏi: "Sao lại vui như vậy, vượt qua phỏng vấn rồi sao?"

Ngu Điềm cau mày trả lời: "Sao có thể nhanh như vậy, tập đoàn lớn quá trình rất phức tạp, một tuần sau mới có kết quả."

"Vậy sao cậu lại kích động như vậy?"

Ngu Điềm hai mắt lấp lánh, bắt lấy vai cô lắc mạnh hai cái, vẻ mặt mơ mộng: "Cậu biết không, vừa rồi trong buổi phỏng vấn mình đã nhìn thấy chủ tịch, anh ta siêu cấp đẹp trai, mình thiếu chút nữa là không thể kiềm chế được hét lên tại chỗ."

Tạ Tinh Tinh ngây ngẩn cả người, cô không chắc lặp lại một lần: "Cậu nói trong buổi phỏng vấn cậu gặp được chủ tịch tập đoàn sao?"

Không đúng, thời điểm Ngu Điềm phỏng vấn, chẳng phải lúc đó cô đang xem mắt cùng Cận Hàn sao.

Ngu Điềm gật đầu như gà mổ thóc.

Tạ Tinh Tinh: "Cậu gặp hắn khi nào?"

"Trong buổi phỏng vấn, một giờ ba mươi."

Tạ Tinh Tinh nín thở: "Chủ tịch tập đoàn của cậu tên gì?"

Ngu Điềm thành thật trả lời: "Cận Hàn."

Tạ Tinh Tinh cảm thấy chuyện này thật quá ảo diệu.

Tên Cận Hàn này chẳng lẽ biết phân thân chi thuật?

Một bên cùng cô xem mắt, một bên còn có thể đi làm?

Không không không, chuyện này hiển nhiên không thể.

Tạ Tinh Tinh gian nan nuốt nước miếng, Ngu Điềm không có khả năng nói dối cô, cho dù có cô ấy có nói dối hay không cũng không có ý nghĩa gì cả.

Vậy người mà Ngu Điềm nhìn thấy là Cận Hàn, vậy người cùng cô xem mắt là ai?

Chẳng lẽ cô nhầm người?

Cũng không đúng, phục vụ dẫn đường cho cô đến phòng số 6, cho nên cô không thể đi nhầm, hơn nữa người đàn ông kia cũng gọi cô là Tạ tiểu thư, có nghĩa là cô đến đúng chỗ.

Tạ Tinh Tinh cảm thấy thật khó tin, cô cần xác nhận lại một lần nữa: "Cậu chắc chắn không nhìn lầm?"

"Đương nhiên chắc chắn, chính tai mình mình nghe trưởng phòng nhân sự gọi anh ấy là Cận tổng, tập đoàn của nhà họ Cận. Không phải anh ta còn có thể là ai chứ."

"Vậy cậu có ảnh chụp không? Trông anh ta như thế nào?"

Ánh mắt Ngu Điềm tràn ngập vẻ hóng chuyện, trêu chọc nói: "Không đúng, Tạ Tinh Tinh. Trước giờ cậu chưa từng có hứng thú với mỹ nam, sao lần này lại để ý Cận tổng như vậy?"

Tạ Tinh Tinh có chút nôn nóng: "Cậu cho mình xem hình chụp trước, sau đó mình liền giải thích cho cậu."

Một giờ ba mươi Ngu Điềm nhìn thấy Cận Hàn, một giờ ba mươi ba cô gặp hắn, chỉ ba phút, Cận Hàn từ Hoành Nghị đi tới chỗ hẹn.

Tập đoàn Hoành Nghị nằm trên con đường phồn hoa giữa trung tâm thành phố, mật độ xe cộ dày đặc, trừ khi Cận Hàn có xe biết phi thiên chi thuật (bay lên trời), nếu không ba phút không có khả năng tới kịp.

Việc này tương đương với việc cùng một lúc xuất hiện hai Cận Hàn, đầu cô sắp nứt toạc ra rồi đây.

Hiếm khi nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của Tạ Tinh Tinh, Ngu Điềm nghiêm túc nói: "Mình không có hình chụp, mình tới phỏng vấn còn cố ý tìm một chút tin tức của chủ tịch ở trên mạng. Đến một tấm ảnh chụp cũng không có, chắc có lẽ là do anh ấy rất ít khi xuất hiện, nếu không phải hôm nay vừa vặn gặp được ở bộ phận nhân sự, mình cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy được khuôn mặt thần tiên của anh ấy."

Tạ Tinh Tinh nhíu mày hỏi: "Hắn trong như thế nào, cậu có nhớ rõ không?"

Ngu Điềm: "Đương nhiên nhớ rõ, mắt đào hoa, mũi cao, cao chừng 1m9, hơi gầy, rất có khí chất, đặc biệt là cặp chân dài. Chà chà, thật khiến người ta muốn dừng mà không được."

Mô tả của Ngu Điềm cũng không sai biệt lắm với Cận Hàn mà cô thấy.

Trái tim Tạ Tinh Tinh như muốn nghẹn đến cổ họng: "Vậy hắn có đặc điểm gì khác không? Ví dụ trên người có phụ kiện gì không, quần áo thế nào, thân thể có khỏe không?"

Ngu Điềm chợt nhớ ra điều gì đó: "Có đeo mắt kính, mặc áo somi trắng, quần tây đen. Nếu như nói đặc điểm nổi bật thì chính là khuôn mặt đó, vừa thấy liền muốn khóc, phụ nữ nhìn muốn khóc, đàn ông nhìn cũng muốn khóc. Cậu có biết trên mạng có một thuật ngữ "văn nhã bại hoại*" không? Chính là Cận tổng đó. Còn thân thể sao?....nhìn rất đẹp."

văn nhã bại hoại*:sói đội lốt cừu, lưu manh giả đứng đắn

Cận Hàn mà cô gặp không đeo mắt kính, hơn nữa còn mặc áo somi đen.

Còn "văn nhã bại hoại"? Cô còn không biết là dạng người gì đâu.

Nhưng Cận Hàn mà cô thấy là người rất trầm ổn và nội tâm, tuy rằng cho cô cảm giác rất dễ nói chuyện, dễ tiếp xúc, nhưng trên thực tế vẫn là chỉ gãi đúng chỗ ngứa, khoảng cách xa lạ thích hợp.

Chỉ là thân thể quá yếu ớt, ba bước thì thở, năm bước thì ho.

Xem ra người mà Ngu Điềm và cô nhìn thấy không phải cùng một người.

Nhưng trước bao ánh mắt của nhân viên, giả mạo Cận Hàn, rõ ràng là không thể.

Vậy người cùng cô hẹn gặp là ai?

Chẳng lẽ, đối phương và cô giống nhau, đều là giả?

- ----------------------

Ủng hộ editor tại wattpad

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK