• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang lời của Tạ Tinh Tinh cùng Cận Thừa Diên.

Tạ Tinh Tinh không nhúc nhích.

Cận Thừa Diên ngồi ở trên sô pha cũng vẫn không nhúc nhích.

Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Cận Thừa Diên liền đứng dậy đi mở cửa.

Giám đốc Trương cung cung kính kính đứng ở cửa phòng "Cận tổng, cơm trưa đã chuẩn bị xong, ngài cùng Tạ tiểu thư hiện tại có thể qua dùng cơm."

"Được."

Cận Thừa Diên đóng cửa lại, xoay người nhìn với Tạ Tinh Tinh nói: "Tạ tiểu thư còn cần mang theo thứ gì nữa không? Nếu không, chúng ta đi ăn cơm."

"Có, anh chờ tôi một chút, tôi phải trang điểm lại." Tạ ngôi sao mở ra vali hành lý, lấy ra một túi đồ trang điểm lớn, đi vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.

Không biết lớp trang điểm hiện tại của cô thế nào rồi, đến nhìn xem hoa có nở hay không, gương mặt đánh khối tương đối đậm, đến cùng vẫn còn tốt, may rằng có tóc che, bằng không ở khoảng cách gần, liếc mắt một cái sẽ có thể nhìn được hai bên gương mặt giống như được đắp bùn.

Trong vòng một ngày sao có thể học được kỹ thuật trang điểm điêu luyện như vậy, cô cũng chỉ dán kích mắt hai mí, tô bóng lấy nét, tăng chiều sâu mắt, thoa một lớp phấn bắt sáng ở sống mũi. Cũng may Cận Hàn không hiểu trang điểm, nếu không khả năng bị bại lộ hay không thật khó mà nói trước.

Tạ Tinh Tinh thoa tới thoa lui trang điểm lại, dán lại mắt hai mí chắc chắn hơn chút.

Cận Thừa Diên dựa vào trên sô pha, ước chừng đợi khoảng hai mươi phút, mới thấy Tạ tiểu thư ra.

"Đi thôi, Cận tiên sinh." Tạ Tinh Tinh bước ra từ phòng tắm liền nhìn thấy Cận tiên sinh đang dựa trên sô pha hai mắt nhắm nghiền.

Ngực phập phồng vững vàng, hẳn là ngủ thiếp đi.

Tạ Tinh Tinh lén lút đi đến bên cạnh, muốn đánh thức anh, tuy rằng cô có thể hiểu rằng lái xe bốn giờ xe rất mệt, nhưng bụng cô không tự no được.

"Cận tiên sinh?"

Cận tiên sinh vẫn nhắm mắt như cũ, tiếng nói hàm chứa ủ rũ thầm trách "Đến thời gian ăn cơm tối rồi sao?"

"..."

Lời này ý tứ là trách cô trang điểm lại rất lâu?

Tạ Tinh Tinh: Hiểu rồi, ngày mai cô sẽ trang điểm lâu hơn.

Cận Thừa Diên chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu tóc xanh mượt, cùng gương mặt xa lạ, vẫn là chưa kịp thích ứng vài giây.

Rốt cuộc hai người cũng mới gặp qua vài lần, đột nhiên thay đổi ngoại hình, ít nhiều vẫn là có chút không quen.

Khi cả hai người tới nhà hàng liền thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nếu trước kia, hấp dẫn sự chú ý chính là hai người có giá trị nhan sắc cao.

Hiện tại đứng mũi chịu sào chính là kia đầu xanh mượt như cỏ thảo nguyên kia.

Quá nổi bật đến mức muốn bỏ qua cũng khó, người bình thường rất khó có dũng khí nhuộm tóc thành thế này.

Giám đốc Trương như muốn mang tất cả các chiêu bài thức ăn của nhà hàng lên, khoa trương như là muốn ăn Mãn Hán toàn tịch*.

*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy trong 3 ngày 6 tiệc với hơn 300 món ăn.

Một lúc sau, Trương giám đốc mang một chai rượu vang đỏ giá trị xa xỉ tới trước mặt hai người, cung kính mà nói "Cận tổng, đây là rượu vang đỏ mà nhà hàng của chúng tôi vô cùng trân quý, thỉnh ngài cùng Tạ tiểu thư nhấm nháp."

Tạ Tinh Tinh thực bình tĩnh: Đến lúc lên sân khấu biểu diễn!

Cận Thừa Diên hơi hơi gật đầu, trên mặt không có biểu tình, ý tứ là: Rót rượu đi.

Tạ Tinh Tinh nhớ tới chủ ý của Tạ Vãn, cô cảm thấy có thể thay đổi lộ trình mà một ngụm rượu đều không cần uống.

Đang lúc Trương giám đốc chuẩn bị rót rượu cho Tạ Tinh Tinh, cô lại đưa tay chắn.

Giám đốc Trương nghi hoặc nhìn về phía Tạ Tinh Tinh, cười hỏi "Tạ tiểu thư không uống rượu?"

Cận Thừa Diên cũng đang nhìn nàng, hơi hơi nhướng mày, anh cảm giác Tạ tiểu thư lại muốn bắt đầu thực hiện vài hành vi kỳ quái rồi.

Tạ Tinh Tinh đưa tay sờ thảo nguyên trên đầu cô, cong cong môi, nhỏ giọng nói "Xin lỗi, tôi chỉ uống rượu xái 82 năm."

"......"

Giám đốc Trương như tìm được anh em cùng chung chí hướng, kích động mà nói "Thật trùng hợp, ông chủ của chúng tôi cũng vậy, vốn dĩ ông ấy muốn tôi mang đến, lại sợ không phải mặt hàng cao cấp liền thôi, đừng nói 82 năm, 72 năm gì cũng đều có hết, Tạ tiểu thư chờ một chút, tôi hiện tại ngay lập tức đi lấy cho ngài."

Khóe miệng nhếch lên của Tạ Tinh Tinh đột nhiên cứng lại rồi.

Cận Thừa Diên không cảm thấy gì, thảnh thơi mà phẩm rượu vang đỏ.

Tạ Tinh Tinh lén nhìn Cận tiên sinh đang ngồi đối diện, căn bản một chút biểu tình cũng không có, cũng không có 'lau mắt mà nhìn' như Tạ Vãn nói.

Ông già này sao có thể bình tĩnh như vậy?

Tạ Tinh Tinh đã tự mình đi đến cái chế.t.

Còn không bằng uống một chén rượu vang đỏ nữa.

Ít nhất còn có đường lui.

Liền nói mình có thể tạm chấp nhận, không cần phiền toái như vậy.

Nhưng hiện tại cô chỉ có thể uống rượu xái 82 năm.

Rượu xái phỏng chừng không uống hết một chai, chỉ cần nửa ly cô đã say bí tỉ.

Quan trọng nhất chính là sau khi cô say rượu hoàn toàn mất trí, lại còn có sẽ nhỏ nhặt.

Bởi vì cô từng cùng uống Ngu Điềm hai lần, Ngu Điềm đã ghi hình hành vi say xỉn của cô.

Nếu là không nhìn thấy video, dù có bị đánh chế.t, cô cũng không dám tin tưởng đó là mình.

Ngay cả Ngu Điềm cũng không dám tin, ngày thường cô lạnh nhạt như vậy, sau khi uống say sẽ thành dáng vẻ kia.

Quả thực là khác nhau như trời với đất.

Giám đốc mang chai rượu xái 82 năm trở lại, vừa muốn mở ra, Tạ Tinh Tinh lại lần nữa đưa tay ngăn lại.

Giám đốc Trương lại lần nữa nghi hoặc mà nhìn về phía Tạ Tinh Tinh.

Cận Thừa Diên vẫn bình tĩnh như cũ, cảm giác vừa ăn vừa xem náo nhiệt.

Tạ Tinh Tinh "Tôi cảm thấy giữa trưa uống rượu xái không thích hợp."

Giám đốc Trương lập tức hiểu ý tứ "Đúng vậy, Tạ tiểu thư nói rất đúng, chờ bữa tối tôi sẽ mang tới cho Tạ tiểu thư." Mang đến đây để khích lệ cô.

Nửa câu sau giám đốc Trương chỉ nói ở trong lòng.

Tạ Tinh Tinh: Cũng không cần. Truyện Ngược

Buổi tối rồi nói.

Hải sản hương vị không tồi, Tạ Tinh Tinh ăn rất ngon, Cận Thừa Diên cũng đói, dù sao cũng lái xe lâu như vậy.

Hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, ăn uống rất hòa thuận.

Dùng bữa xong, giám đốc Trương lại mang theo bọn họ đi bờ biển tản bộ.

Tạ Tinh Tinh cảm giác giám đốc Trương có chút quan tâm quá mức.

Quan tâm đến mức khiến Tạ Tinh Tinh cảm giác giám đốc Trương chắc chắn là nội gián do Cận phu nhân cùng Tạ phu nhân phái tới.

Giám đốc Trương đưa hai người đến chỗ nghỉ ngơi đã được sắp xếp sẵn, có ghế nằm, trái cây, nước trái cây đầy đủ mọi thứ.

Sau đó biết điều mà lui xuống, cho đôi tình nhân được riêng tư.

Tạ Tinh Tinh vừa nằm vừa nghĩ về vài bí kíp của cô còn chưa được lên sàn.

Bởi vì thảo nguyên trên đầu cô quá nổi bật, cô cùng Cận Thừa Diên thực nhanh đã trở thành tâm điểm dư luận cùng với quần chúng ăn dưa.

Hai người đều nhắm mắt coi như không thấy.

Tạ Tinh Tinh liếc mắt nhìn Cận tiên sinh đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.

Tạ Tinh Tinh quyết định không cùng với anh nằm ở đây, đi chỗ khác.

Nhưng mà Tạ Tinh Tinh vừa mới bước ra ngoài, liền có một người đàn ông mặc áo sơ mi tiến lại gần.

"Mỹ nữ, cho anh số điện thoại được không?"

Tạ Tinh Tinh ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn không hiểu hỏi: "Tôi mới mua điện thoại dựa vào cái gì phải đưa cho anh? Anh không thể tự kiếm tiền mua sao?"

Áo sơ mi bông sửng sốt, nhìn Tạ Tinh Tinh như nhìn người có đầu óc không bình thường, nhưng đầu óc không bình thường cũng khá tốt, rất dễ chọc cười.

Áo sơ mi bông "Đầu em màu xanh."

Tạ Tinh Tinh "Tôi biết." Cũng không cần anh nói, sao tôi không biết màu tóc tôi nhuộm?

Áo sơ mi bông nhìn về phía sau cô nâng cằm, giải thích nói: "Tôi không nói tóc em xanh, là nón xanh."

Tạ Tinh Tinh:?

Tạ Tinh Tinh quay đầu nhìn lại.

Áo sơ mi bông quả nhiên không lừa cô.

Cận tiên sinh đang đứng cạnh một mỹ nữ mặc bikini chân dài gợi cảm.

Tạ Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng.

Anh có bikini, tôi có áo sơ mi bông.

Ai sợ ai!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK