Tiểu Nguyệt vừa đúng lúc chạy đến, đứng bên ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng kia thì liền đỏ mặt. Trong lúc còn đang bối rối chưa biết làm gì thì miệng nhỏ đột ngột bị một bàn tay bưng chặt lấy. Tiểu Nguyệt hoảng sợ, vừa muốn la hét lại vừa ra sức khua tay múa chân chống đối.
“Đừng hoảng! Là ta!”
Mãi đến khi nghe được giọng nói quen thuộc của Tử Văn, Tiểu Nguyệt mới có thể bình tâm trở lại. Thấy cô không phản kháng nữa, Tử Văn mới chậm rãi buông tay ra. Đưa ngón tay lên ra hiệu im lặng, y bước về phía trước, cẩn thận và thật nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.
“Đi thôi!”
Nhỏ giọng nói với tiểu cô nương trước mặt, y nắm tay nàng kéo đi. Tiểu Nguyệt cũng không muốn ở lại, vậy nên cũng im lặng mà đi theo phía sau.
Đến một đoạn khá xa, Tử Văn mới dừng lại. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Tiểu Nguyệt, y không nhịn được mà lại lên tiếng trêu chọc.
“Tiểu Nguyệt! Mặt của muội… tại sao lại đỏ vậy?”
“Ta …”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay lên che hai bên má. Hành động này lại trở nên cực kỳ đáng yêu trong đôi mắt của kẻ si tình kia. Y nhìn nàng, si mê đến mức quên cả việc phải chớp mắt.
Ánh trăng sáng vằng vặt trên bầu trời, làn gió đêm hiu hiu thổi khiến những cánh hoa hồng cứ theo gió mà rơi rơi. Dưới khung cảnh lãng mạn đó, có một thiếu niên đang đắm chìm trong sự mị hoặc của thứ gọi là ái tình.
Nhìn thấy Tử Văn cứ ngây người ra nhìn mình, Tiểu Nguyệt không nhịn được mà lên tiếng.
“Tử Văn…Huynh không sao chứ?”
“Không… Không sao!”
“Vậy… Ta… Ta về phòng trước!”
“Được!”
Tiểu Nguyệt xoay người, nhẹ nhàng bước đi. Văn Thành đứng đó, trong mắt toàn là bóng dáng thướt tha của tiểu cô nương trước mặt. Chỉ trách y quá nhu nhược, đến cả một tiếng yêu nàng mà cũng chẳng thể nói thành câu.
Ánh trăng vắt vẻo trên trời, dưới nhân gian lại có kẻ ôm nặng một mối tương tư.
Trong phòng của Thanh An…
Nam nhân trước mặt đang không ngừng hôn lên khắp thân thể ngà ngọc của tiểu yêu tinh nhỏ. Sở Thiên Minh vùi mặt vào hóm cổ nàng, lưu lại đó những dấu vết ái muội. Khắp nơi trên cơ thể nàng, đâu đâu cũng là cảm giác rạo rực nóng bỏng, mà cơ thể của y lại giống như một tảng băng lạnh, liên tục giúp nàng hạ nhiệt.
Thanh An ôm lấy tấm lưng trần của y, miệng nhỏ không ngờ phát ra những âm thanh kích thích lòng người. Nàng say, say rượu mà lại say cả tình…
Sở Thiên Minh ở trên thân nàng, càng rỡ trêu chọc, kích thích từng điểm nhạy cảm nhất trên thân thể của mỹ nhân dưới thân mình. Bàn tay to lớn với những vết chai sạn ve vuốt khắp thân thể nàng, dừng lại ở một bên quả đào mà ra sức nhào nặn. Thanh An cắn nhẹ môi, khẽ kêu lên một tiếng đầy dụ hoặc. Y nhìn biểu cảm của nàng, ngọn lửa trong lòng lại chẳng thể kiềm nén được nữa rồi.
Bên dưới thân đã bắt đầu không chịu yên phận. Thứ gì đó cứng nhắc, ấm nóng lại tìm tới nơi cửa động ẩm ướt của nàng mà hung hăng chen vào.
“Ưm…Đau…”
Thanh An nhăn mặt, khẽ kêu lên một tiếng. Dù chẳng phải lần đầu nhưng nơi đó của nàng vẫn vô cùng chật chội. Lần này y đi vào, vẫn cứ khiến cho nàng cảm thấy đau.
Sở Thiên Minh hôn nhẹ lên môi nàng, giọng nói khàn đục mà buông lời dụ dỗ.
“Ngoan! Thả lỏng… Một chút sẽ hết đau thôi.”
Vừa nói, y vừa đưa tiểu huynh đệ của mình chầm chậm xông vào bên trong. Một chút, rồi lại sâu thêm một chút. Khi cả hai người đều đã hoà hợp, y mới dừng lại để nàng quen dần với cảm giác chật chội ấy.
“Thanh An! Tại sao nàng lại cứ cố chấp như vậy?”
Y nhỏ giọng hỏi. Thanh An nghe xong thì liền im lặng. Mãi một lúc mới trả lời.
“Nếu như ta không cố chấp, thì sao có thể bảo vệ được cho chàng.”
“Nếu như nàng muốn bảo vệ ta, thì nhất định phải ở bên cạnh ta suốt đời.”
“Không được… Ta không thể…”
“Lâm Thanh An! Là nàng chọc vào ta trước, cho nên… Nếu ta không cho phép thì nàng tuyệt đối không được rời xa ta.”
Vừa nói, y vừa cuối xuống hôn lên môi nàng. Hai người quấn quýt lấy nhau, môi kề môi, mũi chạm mũi, họ trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt…
Chiếc giường gỗ rung lắc theo từng động tác chuyển động của hai người bên trên. Những âm thanh khiến người ta xấu hổ liên tục phát ra, hai người cứ thế mà triền miên day dưa cả một đêm…
Ánh mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Thanh An khẽ cựa mình thức dậy nhưng người bên cạnh đã sớm không còn ở đó nữa. Nhìn lớp lớp y phục vương vãi khắp nơi, nàng lại chỉ có thể bất lực mà thở dài. Người ta nói đúng, yêu chính là mù quáng…
“Thiếu phu nhân! Người dậy chưa?”
Giọng của Tiểu Nguyệt vang lên bên ngoài cánh cửa. Thanh An ngây người một lúc, liền vội nhảy xuống giường, gom lại tất cả những lớp y phục kia.
“Ta dậy rồi! Muội vào đi.”
Tiểu Nguyệt đẩy cửa đi vào trong. Nhìn thấy nàng đang ngồi trên giường, nàng ta liền mỉm cười.
“Phu nhân! Nhìn sắc mặt của người hình như là rất tốt.”
“Nha đầu thối! Muội có ý gì hả?”
“Muội… Muội có ý gì đâu.”
“Hừm…Sở… Thiếu chủ của muội đâu rồi?”
“Thiếu chủ…”
Tiểu Nguyệt ấp úng nhìn nàng. Nàng ngẩng mặt lên nhìn gương mặt non nớt của nàng ấy.
“Sao vậy?”
“Ò… Không sao! Thiếu chủ ngài ấy ra ngoài từ sớm rồi.”
“Ra ngoài sao? Chàng ấy đi đâu?”
“Thiếu phu nhân! Tiểu Nguyệt làm sao biết được chứ.”
Nói xong lời đó, Tiểu Nguyệt liền tránh đi ánh mắt của nàng.
“Nào! Để muội giúp người thay y phục.”
“Được!”
Tiểu Nguyệt bưng thao nước để xuống trước mặt nàng. Thanh An rửa mặt, thay y phục rồi ngồi trước bàn trang điểm. Nhìn mình trong gương, nàng hỏi.
“Tiểu Nguyệt! Muội thấy ta có đẹp không?”
“Tất nhiên rồi! Thiếu phu nhân, người rất đẹp.”
“Vậy có đẹp hơn Lâm Uyển Nhi không?”
“Còn phải hỏi sao! Dĩ An là người đẹp hơn cô ta gấp bội phần.”
“Vậy tại sao… Chàng ấy lại vẫn yêu cô ta…?”
“Thiếu phu nhân…”
“Bỏ đi bỏ đi! Ta đói rồi, đi kiếm chút gì ăn trước đã.”
“Vâng!”
Tiểu Nguyệt theo sau nàng đi ra khỏi phòng. Vừa ra đến sảnh lớn, liền bắt gặp một cảnh tượng khiến lòng nàng có chút đau…
Sở Thiên Minh đang cùng Lâm Uyển Nhi đi vào, theo phía sau có một tiểu nha đầu tay đang ôm rất nhiều đồ lỉnh kỉnh. Lâm Uyển Nhi đi bên cạnh y, ánh mắt ngây thơ nhìn y mỉm cười. Thanh An nhìn nụ cười trên môi của Sở Thiên Minh, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót. Từ lúc nàng đến bên cạnh y, y cũng chưa từng cười với nàng như thế. Xem ra, nàng vẫn là thua rồi.
“Thiếu phu nhân…”
Tiểu Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng gọi nàng. Nàng chỉ mỉm cười, khẽ hạ mí mắt giấu đi vài giọt lệ đau lòng. Nhìn hai người họ đi vào trong, nàng cũng chậm rãi cất bước đi tới.
Nhìn thấy nàng, Lâm Uyển Nhi vội vã chạy đến, thân mật kéo tay nàng vào trong.
“An nhi! Muội cũng đến đây sao?”
“Buông tay ra!”
“An nhi…”
“Ta mắc chứng sạch sẽ nên không muốn bị thứ rác rưởi chạm vào.”
“Muội… Hức… Ta biết muội không thích mẫu thân ta nên muội cũng không thích ta. Nhưng mà dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, muội đừng như vậy có được không?”
“Ta lại thấy bản thân mình không đủ diễm phúc để làm tỷ muội với cô.”
“Muội…”
Lâm Uyển Nhi tức giận rồi. Cô ta trừng mắt nhìn nàng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức. Nhưng chợt nhớ lại, Sở Thiên Minh vẫn đang ngồi đó, nàng ta lại nhếch môi cười.
“Bỏ đi! Ai bảo ta là tỷ tỷ của muội chứ. Muội không hiểu chuyện, ta không trách muội. Nào qua đây, ta cho muội xem thứ này.”
Nàng ta kéo Thanh An đi về phía trước. Trên chiếc bàn gỗ, rất nhiều món đồ ở phiên chợ ngoài kia được bày biện trên đó. Lâm Uyển Nhi mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng đầy khiêu khích.
“Muội xem, đây đều là những thứ mà Thiên Minh mua cho ta. Rất thích có đúng không?”
“Đúng vậy! Rất thích.”
Vừa nói, Thanh An vừa nhìn về phía Sở Thiên Minh. Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, nàng liền vội quay mặt đi.
Cầm lấy một chiếc lục lạc lên nhìn, nàng mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại là vô vàng chua xót.
“Sở Thiên Minh, chàng đối với cô ta thật tốt.”
“Thanh An…”
“Nếu như có thể, ta cũng muốn được một lần nếm thử cảm giác bị người ta lừa gạt tình cảm…”
Đặt chiếc lục lạc xuống bàn, nàng xoay người bỏ đi. Chắc có lẽ, chỉ mình nàng mới biết, cảm giác tuyệt vọng đau đớn đến nhường nào.
Gì mà…
Nếu như nàng muốn bảo vệ ta, thì nhất định phải ở bên cạnh ta suốt đời.
Gì mà…
Là nàng chọc vào ta trước, cho nên… Nếu ta không cho phép thì nàng tuyệt đối không được rời xa ta.
Gì mà…
Ta yêu nàng…
Giả dối…
Đều là giả dối.
Sở Thiên Minh! Tâm của ta đều đã bị chàng làm cho tan nát cả rồi…
Danh Sách Chương: