Nhìn bóng lưng nàng rời đi, y chỉ biết im lặng mà thở dài. Trên đời này, có những chuyện mà dù có muốn thì bản thân cũng không thể nói ra…
“Thiên Minh… Chàng mau đuổi theo An nhi đi.”
Lâm Uyển Nhi nhìn biểu cảm của Sở Thiên Minh mà trong lòng không khỏi vui mừng. Mặc dù như thế, cô ta vẫn phải tỏ ra vẻ u sầu mà nhắc nhở y đuổi theo Thanh An. Cũng chẳng phải là cô ta có ý tốt gì cả, chỉ là vì cô ta cố gắng diễn cho tròn vai kẻ đáng thương mà thôi.
Sở Thiên Minh nhìn thôi cũng đã biết, chỉ là bây giờ lại chưa phải lúc để y vạch trần cô ta. Đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, y quay lưng rồi lạnh nhạt trả lời.
“Mặc kệ nàng ấy.”
“Huynh… cứ như vậy mà để muội ấy đi sao?”
“Nàng đi rồi cũng sẽ tự về thôi. Không cần bận tâm.”
“Nhưng mà…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa.”
Nhìn thấy y có vẻ tức giận, cô ta liền thôi không nói nữa. Rót ly trà đưa đến trước mặt y, cô ta nhỏ giọng dỗ dành.
“Huynh uống trà đi.”
“Đa tạ!”
Sở Thiên Minh nhận lấy ly trà từ trong tay Lâm Uyển Nhi. Chỉ là y lại đặt ly trà xuống bàn chứ không hề động tới. nhìn thấy hành động đó, cô ta trong lòng có vẻ không được vui cho lắm. Nhưng trước mặt y, vẫn giữ nguyên cái nụ cười giả tạo ấy mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Cắn nhẹ môi dưới, chần chừ một lúc, cô ta lại lên tiếng.
“Thiên Minh! Muội nghe nói mỗi một môn phái đều có ngọc bội riêng để chứng minh thân phận. Vậy… ngọc bội thiếu chủ Tiêu Giao phái…trông như thế nào?”
Sở Thiên Minh im lặng một lúc, đôi mắt lạnh lẽo quay sang nhìn cô ta. Y nhếch môi cười, giọng nói đầy ẩn ý không mặn không nhạt mà đáp lời.
“Tại sao lại hỏi chuyện này?”
Nhìn thấy ánh mắt không có chút thiện ý của y, cô ta liền luống cuống giải thích.
“Muội… Muội… Muội chỉ tò mò thôi chứ không có ý gì khác. Huynh đừng hiểu lầm.”
“Ta chỉ hỏi tại sao Uyển Nhi lại hỏi chuyện này, nàng đây là có tật giật mình hay sao hửm?”
“Muội… Muội không có.”
“Hừm! Không có thì tốt.”
Nói rồi, nụ cười trên môi y lại càng sâu thêm vài phần. Từ trong thắt lưng, y lấy ra một miếng ngọc bội màu ngọc bích. Miếng ngọc có hình dạng như một miếng lệnh bài, dưới đuôi được cột vào một sợi lông vũ màu trắng. Thân trên được điêu khắc hình một con giao long rất tinh xảo. Nếu quan sát kĩ thì mới có thể nhìn thấy hai chữ Tiêu Giao.
Đặt miếng ngọc bội xuống bàn, y nói.
“Nếu Uyển Nhi muốn biết thì cứ cầm lên xem.”
Lâm Uyển Nhi ngạc nhiên đến mức không thể tin được. Cô ta cố gắng bình tĩnh để nhìn y theo một cách tự nhiên nhất.
“Thiên Minh! Chàng… Chàng thật sự cho ta xem sao?”
“Chỉ cần là Uyển Nhi muốn thì ta đều sẽ không từ chối.”
Lâm Uyển Nhi ngây người một lúc rồi cầm miếng ngọc bội lên xem. Cô ta cúi mặt, giấu đi ý cười ẩn sâu trong đôi mắt. Đáng tiếc là tất cả những điều đó lại không giấu được ánh mắt tinh tường của Sở Thiên Minh. Chỉ là kẻ cắm câu thì nhất định phải đợi cá cắn câu…
Lâm Uyển Nhi cầm miếng ngọc bội lên, cẩn thận tỉ mỉ xem xét. Mỗi một cử chỉ ánh mắt của cô ta, y đều thu hết vào trong tầm mắt.
“Thiên Minh! Huynh luôn mang theo nó bên người sao?”
Quay sang nhìn y, cô ta nhỏ giọng hỏi. Sở Thiên Minh chớp mắt, giọng nói bình thản mà trả lời.
“Không có! Ngày thường đều được cất ở thư phòng.”
“Nó là thứ rất quan trọng, huynh không được chủ quan.”
“Ta cũng không thể mang theo bên người mãi được. Suốt ngày đi đây đi đó, ta sợ sẽ làm rơi mất.”
“Để ở thư phòng… nếu kẻ khác biết được, có ý trộm mất thì sẽ không tốt đâu.”
“Ta cũng thật không biết phải làm sao cho đúng.”
Sở Thiên Minh thầm than rồi thở dài một tiếng. Lâm Uyển Nhi cũng không biết phải nói gì, chỉ im lặng như đang suy tính điều gì đó.
“Nếu không thì… Uyển Nhi giữ hộ cho ta đi.”
“Hả???”
Lâm Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn y. Cô ta thật sự không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy nên liền hỏi lại.
“Huynh… Huynh mới nói gì?”
“Ta nói! Miếng ngọc bội này rất quan trọng, cho nên Uyển Nhi hãy giúp ta giữ nó cho thật tốt.”
Vừa nói, y vừa mỉm cười nhìn người trước mặt. Lâm Uyển Nhi khẽ động mí mắt, dời tầm nhìn xuống chiếc ngọc bội trong tay rồi hỏi lại lần nữa.
“Huynh… Huynh muốn muội giữ nó sao?”
“Ừm! Để nó ở chỗ của Uyển Nhi ta rất yên tâm.”
“Không được không được. Thứ này quý giá như vậy, muội… muội gánh không nổi trách nhiệm này đâu.”
Nói xong, cô ta đặt miếng ngọc bội trở về chỗ cũ. Sở Thiên Minh nhìn ánh mắt giả vờ thanh cao của cô ta mà không thể không bật cười.
“Không sao! Ta tin Uyển Nhi sẽ làm tốt.”
Vừa nói, y vừa đặt miếng ngọc bội trở về trong lòng bàn tay của cô ta. Lâm Uyển Nhi nhìn y, rồi lại nhìn miếng ngọc lành lạnh trong tay mình, rõ ràng là đang rất vui mừng nhưng lại vẫn cứ tỏ ra sợ sệt. Cô ta chần chừ, ấp úng nói.
“Muội… Muội thật sự không…”
“Uyển Nhi! Đừng từ chối ta nữa có được không?”
“Cái này… Muội…”
“Ta tin tưởng muội!”
“Vậy… Muội sẽ giữ gìn nó thật tốt.”
Sở Thiên Minh mỉm cười gật đầu. Chỉ là không ngờ tới, tất cả những chuyện vừa xảy ra lại cứ thế mà bị Thanh An nhìn thấy. Nàng đứng trước cửa, im lặng nhìn hai người họ mà trong lòng cứ chua xót không thôi.
Kể ra cũng thật là buồn cười. Người hết lòng vì y y nhất mực không tin tưởng. Kẻ năm lần bảy lượt dồn y vào chỗ chết y lại cứ cố chấp mà xuôi theo.
Nực cười!
Đúng là nực cười.
Khẽ lắc đầu xoay người rời đi, nàng thật sự đã không thể ở lại được nữa rồi. Thôi thì cứ xem như những ngày vui vẻ vừa qua chỉ là cơn mộng mị. Nàng chỉ là người lấp đầy khoảng trống khi Lâm Uyển Nhi không có ở cạnh y mà thôi.
Người đã về rồi, vật thay thế cũng không còn có giá trị nữa. Ừ thì sao cũng được, chỉ cần y vui vẻ và bình an. Hạnh phúc này, nàng thay y giữ lấy, chỉ cần y bình an là được…
Rời khỏi chỗ của Sở Thiên Minh, Thanh An cũng không biết phải đi đến nơi nào. Dẫu sao thì ở đây, nàng cũng không quen biết được mấy người. Giờ bỏ đi, đến cả một nơi dung thân cũng không có.
Lang thang cả một buổi, nàng vậy mà lại đi đến chỗ của Tô Nhiễm Thanh. Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh Nhiễm Thanh ra mở cửa, nhìn thấy thì liền nhận ra nàng. Không cần bẩm báo liền cứ thế mà đưa nàng đến khuê phòng của tiểu thư nhà mình.
Vừa bước vào phòng, Thanh An đã ôm chầm lấy người trước mặt. Nép đầu lên vai Nhiễm Thanh, nàng nhỏ giọng than thở.
“Tiểu muội muội à! Ta thất tình rồi.”
Danh Sách Chương: