Người yêu của Viên Hạo Lâm chính là một hacker thiên tài, đây là chuyện mà Sở Hoài nghe đối phương nói lúc còn ở kiếp trước.
Trên thực tế thì lời này hoàn toàn không có chút khoa trường nào cả, khi mạt thế đến, toàn bộ thông tin liên lạc trên mặt đất đều bị gián đoạn, vậy mà người yêu của Viên Hạo Lâm có thể hack vào mạng lưới vệ tinh do chính phủ phóng vào không gian để liên lạc.
Kế hoạch của Sở Hoài, chính là muốn mượn năng lực hacker của đối phương, gửi cho một phong thư nặc danh cho chính phủ để báo trước ngày mạt thế sắp đến gần.
Không phải Sở Hoài tốt bụng, muốn làm chúa cứu thế, chỉ là dựa vào câu ngạn ngữ kia, tổ chim ngã, trứng bên trong làm sao còn nguyên?
Nếu mọi người đều chết sạch, vậy cho dù hắn có chuẩn bị kỹ càng đến đâu, đến cuối cùng cũng chỉ còn con đường chết.
Đời trước khi tang thi bùng nổ, Hoa Quốc chính là quốc gia chịu thiệt hạ nặng nề nhất.
Bởi vì Hoa Quốc không chỉ có dân cư đông đảo, hơn nữa còn có quốc gia quản chế nghiêm ngặt, đối mặt với tang thi hung hãn, vũ khí của người dân Hoa Quốc ngoại trừ dao phay vẫn chỉ còn dao phay, căn bản không có chút sức phản kháng nào!
Mặc dù sau đó chính phủ đã cố gắng phái quân đội đến để xử lý, nhưng đối mặt với quân đoàn tang thi mênh mông cuồn cuộn vĩnh viễn không mỏi mệt mà nói, đó căn bản chính là muối bỏ biển, tử thương thảm trọng.
Người còn sống chạy ra khỏi thành phố rất ít, không ít quan viên quan trọng của nhà nước cũng đã chết từ khi mạt thế bắt đầu rồi, cho nên dẫn tới chuyện quốc gia tan rã, làm theo ý mình, trật tự xã hội nhanh chóng sụp đổ.
Cũng chính vì vậy, sau này người dân Hoa Quốc không chỉ phải đối mặt với mạt thế tàn khốc, mà còn phải đối mặt với áp bức tự dị quốc đang như hổ rình mồi.
Nếu lần này quốc gia có thể chuẩn bị trước, tình huống chắc chắn sẽ khác đi.
Còn thư nặc danh kia, chính phủ có tin hay không, Sở Hoài cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.
Nhưng sau khi Viên Hạo Lâm nghe thấy nội dung thư nặc danh, liền dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn hắn.
Bây giờ một chút dấu hiệu về mạt thế cũng không có, ai sẽ tin không lâu nữa nó sẽ ập đến cơ chứ, phong thư nặc danh chẳng khác gì một trò đùa dai cả!
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của Sở Hoài, nội dung trong thư nặc danh không chỉ nói về tai họa sau một năm nữa, còn đoán trước những sự kiện lớn sẽ xảy ra trong vài tháng tới, chắc nịch như kiểu nó chắc chắn sẽ xảy ra vậy.
Mặc dù Viên Hạo Lâm cảm thấy đây chính là một trò đùa dai, nhưng không hiểu vì sau lại tin những điều này là sự thật.
Sở Hoài cũng lười giải thích quá nhiều, tỏ vẻ như mình chính là một cao nhân bí ẩn.
“Viên tiên sinh đừng ngạc nhiên, cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói rồi gửi thư nặc danh này đi là được, thần côn giang hồ lừa người mười năm tám năm, những lời tôi nói là thật hay giả, mấy tháng sau Viên tiên sinh cứ chú ý một chút sẽ biết ngay… Thêm vào đó, tôi thấy ấn đường của Viên tiên sinh đang biến thành màu đen, chắc rằng sắp tới sợ sẽ có tai họa dễ phải vào con đường lao ngục, nếu cậu tin tôi, sau khi kết thúc giao dịch với tôi, cuối tháng này cậu chỉ cần rửa tay gác kiếm rồi về nước sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Mặc dù Sở Hoài chẳng hiểu gì về đạo thuật đoán mệnh cả, nhưng xem phim truyền hình nhiều như vậy, giả vờ một chút thì cũng không khó gì.
Với cả những gì hắn nói đều là sự thật, cho nên hắn giả làm thần côn hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào cả.
Còn chuyện sau này khi những tiên đoán này được xác nhận trở thành sự thật, liệu Viên Hạo Lâm chính trực có hợp tác cùng chính phủ tìm kiếm ‘ cao nhân ’ như hắn về nghiên cứu hay không thì hắn không quan tâm.
Sở Hoài chỉ có thể nói, hắn luôn chuẩn bị sẵn sàng biện pháp đào tẩu và ẩn nấp rồi, Viên Hạo Lâm cũng không còn là ứng cử viên số một cho vị trí đồng bạn khi tận thế đến nữa, ân cứu mạng kiếp trước hắn coi như đã xong.
“Ba ngày lúc sau, giao hàng tại bến tàu hải cảng.”
Viên Hạo Lâm là người mạnh mẽ lại quyết đoán, tự hỏi một hồi, liền gật đầu đồng ý.
Mặc dù tiên đoán của Sở Hoài thực vớ vẩn, nhưng trực giác nói cho hắn biết đối phương không phải nói giỡn.
Hơn nữa đối phương biết đến sự tồn tại của Tiểu Kiệt, vì bảo vệ Tiểu Kiệt, những điều kiện này hắn chỉ có thể đáp ứng.
Nếu chuyện đối phương nói đều là thật, vậy thì đổi góc độ khác mà tự hỏi, đối phương là đang làm một chuyện tốt cực kỳ to lớn đấy.
Còn đối với chuyện là thật hay là giả, nội dung trong thư nặc danh có nói đến những sự kiện trọng đại sẽ xảy ra trong mấy tháng nữa, đến lúc đó chú ý chút sẽ biết.
Nhưng Viên Hạo Lâm vẫn không yên tâm, cho nên lập tức liên lạc cho người yêu đang còn trong quốc nội.
Cuối cùng xác định được đối phương thật sự không có vấn đề gì, lúc này mới cùng người yêu nói về chuyện thư nặc danh.
Đàm Tiểu Kiệt tất nhiên cũng không tin nội dung có trong thư nặc danh, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu không phải sự thật, vậy coi như đây chỉ là một trò đùa dai là được rồi, dù sao hacker cũng chả ít lần chơi xỏ người khác.
Sau khi thảo luận xong, hai người liền phân công nhau hành động.
Ba ngày sau, Viên Hạo Lâm đến bến tàu hải cảng đem hàng hóa giao cho Sở Hoài.
Cho dù là số lượng hay phẩm chất của chúng, đều hơn xa so với những gì hắn yêu cầu, rõ ràng là có chút ý vị muốn tặng quà.
Sở Hoài thực vừa lòng, cuối cùng còn dặn dò Viên Hạo Lâm nhanh chóng về nước, sau đó mang theo Ngu Kha ra biển, đi đến một thành phố khác rồi chuyển chuyến bay, bắt đầu tranh thủ thời gian thu thập vật tư.
Năm ngàn vạn nhìn thì nhiều, nhưng trong thực tế thì nó vẫn tương đối thiếu.
Để làm tốt công tác chuẩn bị, Sở Hoài dựa theo y, thực phẩm, phương tiện đi lại, thứ tự ba khía cạnh này mà xuống tay.
Đầu tiên hắn đến Đức, tìm một công ty sản xuất ô tô đặt hai chiếc xe, yêu cầu của hắn là không quan tâm đến vẻ ngoài, chỉ cần cứng rắn dùng bền là được.
Đức là nơi rất nổi tiếng về kỹ thuật sản xuất xe, mức an toàn cùng bền bỉ rất tốt, đây là những điều không thể thiếu nếu muốn ra ngoài trong thời mạt thế.
Tuy rằng không cần vẻ ngoài, nhưng yêu cầu về cấu hình khiến hắn phải chi ra không ít, sau khi chi tiền cho hai chiếc xe, tiền trên tay hắn vơi đi không ít.
Cho nên về những phương diện cần phải chuẩn bị sau đó, Sở Hoài vẫn cần phải vắt óc tính toán thật cẩn thận.
Về đồ ăn, hắn không cần chuẩn bị quá nhiều thịt, sau khi mạt thế đến thì có thịt của dị thú, chỉ cần đủ bản lĩnh, sẽ không sợ thiếu thịt ăn, bởi vậy hắn chỉ cần mua một ít thịt dê bò gà vịt v.v.. mà thôi.
Nhưng chân gà, chân vịt, nội tạng động vật, người nước ngoài không thích ăn, giá cả cực kỳ rẻ, chẳng khác gì đang nhặt cải trắng vậy, nếu có tiện nghi mà không chiếm thì hắn là đồ ngu, vì vậy hắn đã mua rất nhiều.
Đây chính là mỹ vị nhân gian đấy, làm tốt thì còn ngon hơn cả thịt bò nữa đấy.
Sa khi mua xong, Sở Hoài nhịn xuống khoe khoang trong lòng, tâm tư giữ gìn tổ quốc tràn lan, vẫn là văn hóa ẩm thực của Hoa Quốc bọn họ bác đại tinh thâm, đồ ăn ngon như vậy mà lại bị xem như rác rưởi, người nước ngoài đúng là không biết nhìn hàng gì cả!
Ngu Kha không có loại tâm tư đấy như hắn, nhưng mua được nhiều đồ ăn ngon khiến y thật sự cảm thấy rất hưng phấn.
Các loại đồ ăn vặt hiện đại khiến cho tên nhà quê từ cổ đại đến như y cực kỳ kinh ngạc, cũng rất thích chúng.
Sở Hoài thấy y thèm, thuận tay còn mua không ít đồ ăn vặt cùng đồ ăn nhanh, định sau này lâu lâu lấy ra đưa y ăn cho đỡ thèm.
Ngoại trừ thịt, thứ con người không thể thiếu nhất chính là các loại món chính, đây mới chính là thứ có thể khiến cho người khác no bụng.
Trước khi mua, Sở Hoài đã lên mạng tìm hiểu một phen, so sánh với giá cả trong nước, thuê xong kho hàng, lúc này mới liên hệ với con buôn hàng sỉ.
Ngoại trừ gạo mì ngũ cốc và dầu là những gì cơ bản nhất, hắn còn mua thêm mì sợi, màn thầu, bánh mì, cả bánh ngọt cũng mua không ít.
Gần như là thấy cái gì thì mua cái đấy, đặc biệt là các loại rau dưa đóng hộp, đồ ăn tiện lợi cũng mua rất nhiều.
Khi mạt thế đến đa số mọi người đều phải hoạt động bên ngoài, loại đồ ăn mà chỉ cần vài phút liền có thể ăn là một trong những lựa chọn tốt nhất, cung không đủ cầu, dùng để tặng lễ là vô cùng có mặt mũi.
Cho nên vì thế, khi Sở Hoài đặt hàng liền chỉ cần yêu cầu đóng gói đơn giản, không cần ghi rõ ngày sản xuất hay hình ảnh gì, chỉ cần đóng gói trong bao bì trong suốt là được rồi.
Yêu cầu rất cổ quái cũng rất thái quá, nhưng hắn đưa tiền rất dứt khoát, cho nên xưởng cũng lười hỏi nhiều, có tiền kiếm là được.
Đây cũng chính là nguyên nhân Sở Hoài tìm đến những người buôn bán nhỏ, mặc dù đơn hàng của hắn chẳng là gì đối với những người buôn bán lớn, nhưng đối với những người buôn bán nhỏ thì hắn chính là khách hàng lớn, cho nên sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Đương nhiên, nước ngoài sản xuất chocolate, kẹo, đồ ăn vặt cùng với trái cây đặc sản, Sở Hoài cũng không có buông tha.
Thêm vào Ngu Kha lì lợm la liếm yêu cầu, hắn còn trữ thêm không ít sữa bột, sữa bò v.v… những thứ mà trẻ sơ sinh sẽ cần dùng.
Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng sau khi mạt thế đến trong căn cứ vẫn sẽ có trẻ con được sinh ra, sau này nếu hắn không dùng cũng có thể dùng mấy thứ này để đổi một ít đồ, cũng không tính là lãng phí.
Đợi sau khi mua sắm ổn thoả cả rồi, Sở Hoài lại đi tìm mấy công ty dược, thương lượng mua một số loại thuốc cơ bản có thể cần dùng hằng ngày như canxi, bông băng y tế, cồn và các loại thuốc khác.
Cuối cùng tìm một xưởng may tư nhân nhỏ, đặt hàng một đống quần áo, chăn bông, giày dép.
Đến lúc này, hắn mới mang Ngu Kha đến bờ biển một chuyến, thuê một chiếc du thuyền chạy đến một hòn đảo hẻo lánh, sau đó bắt đầu điên cuồng tích trữ hải sản!
Hải sản thuỷ sản a, đây là những loại đồ ăn sẽ gần như tuyệt chủng khi mạt thế đến, ngay cả những người thuộc cao tầng cũng không ăn được.
Thời mạt thế mà muốn ăn những thứ đó thì đúng là nằm mơ, điều duy nhất có thể đỡ thèm cũng chỉ là có một đám nhân công cố gắng nuôi một ít cá nước ngọt, nhưng số lượng lại cực kỳ ít.
Sở Hoài là người tương đối thích ăn hải sản, nhưng đại đa số hải sản đều rất đắt tiền.
Tiền trên người hắn cần phải sử dụng một cách thật cẩn thận, trái lo phải nghĩ, hắn chỉ đành lợi dụng sơ hở cùng sự tiện lợi của không gian, đích thân chạy đến biển góp nhặt.
Hiện tại thứ có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, còn tiền thì phải xài một cách thật khôn ngoan, hắn còn có rất nhiều thứ vẫn chưa chuẩn bị xong đâu.
Lòng vòng ở nước ngoài chừng ba tháng, đợi khi xe đặt riêng của Đức được làm xong, Sở Hoài liền lập tức trở về nước.
Nếu hắn không có nhớ lầm, virus tang thi rất nhanh thôi sẽ bắt đầu lây truyền, đến lúc đó các quốc gia sẽ bắt đầu phát lệnh cấm di chuyển, bắt đầu phong tỏa nghiêm cấm các loại hình giao thông để đối phó với dịch bệnh.
Tốc độ lây truyền vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, nó đã lan truyền ra khắp thế giới, không một quốc gia nào may mắn thoát khỏi.
Mặc dù các quốc gia đều cố gắng hết sức nghiên cứu kháng thể, mỗi ngày tin tức được phát ra chỉ đang cố gắng trấn an dân chúng, nhưng tất cả đều vô dụng.
Loại dịch bệnh này không có bất cứ thứ gì có thể giải quyết được, tiến sĩ giỏi nhất thế giới dùng những thiết bị nghiên cứu đứng đầu để phân tích, đưa ra kết luận là:
Virus vượt qua phạm trù lý giải khoa học của nhân loại, tế bào virus không thể phân tích ra được, dịch bệnh này không thể giải…
Ngồi trên phi cơ quay về nước, Sở Hoài nhìn thành thị thu nhỏ, trong lòng vạn phần phiền muộn.
Viện nghiên cứu nước K.
Hai công nhân đẩy hai cổ thi thể từ phòng thí nghiệm ra đến lò đốt thi thể, đem thi thể tiến hành tiêu hủy.
Sau đó, như thường lệ, đem trong cốt để vào trong xô, vận chuyển đến bãi cỏ bên cạnh viện nghiên cứu coi như phân bón mà giải quyết.
Sau khi hai công nhân rời đi, một số con chuột kiếm ăn ban đêm bò trên bãi cỏ, trên người dính đầy tro cốt lẻn vào trong nhà ăn của viện nghiên cứu…
☆