Mục lục
Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn đề là một nhóm người xung quanh cô, dù là đồng nghiệp của bố mẹ cô hay họ hàng, bạn bè thân thích đều nói thế này: “Nuôi con gái thiệt hơn nuôi con trai.”

Ngay cả phần tử tri thức như dì họ cùng chồng cũng nghĩ: “Phụ nữ không thể cầm dao mổ, chỉ có đàn ông mới có cơ hội”.

“Reng… Reng… Reng…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tạ Trường Vinh đứng dậy đi nghe và nói với vợ: "Ba gọi tới, hẳn là…”

Ông Tạ nói với con trai: "Ba nghe ngóng rồi, để cho Doanh Doanh nộp đơn vào trường Cao đẳng Sư phạm. Con gái làm giáo viên là tốt nhất."

Nghe vậy, Tạ Trường Vinh càng vui vẻ, nói với người vợ và cô con gái suốt ngày mơ mộng hão huyền của mình: "Nghe đi, ông nội con cũng nói như vậy."

Tôn Dung Phương ném đũa đi, tức giận đến mức không ăn được nữa, đi lên sân thượng phơi quần áo.

Có lẽ, mẹ cô đã từng nghĩ đến việc thoát khỏi hết thảy những gông cùm, những trói buộc này, nhưng bất đắc dĩ, bản thân bà không có năng lực chỉ có thể dựa vào con gái mình. Mua một túi cam Sunkist với giá 100 nhân dân tệ, kết quả lại bị khinh bỉ bởi người chị họ có bằng cấp của mình.

Nhét chiếc bánh bao vào miệng, Tạ Uyển Doanh cầm cặp sách lên, bước đến cửa nhà, gạt chiếc xe đạp sang một bên rồi phóng đi.

Kỳ thi tuyển sinh Đại học đang đến gần, cuối tháng 6 đầu tháng 7 nắng nóng như thiêu như đốt, mặt trời ló dạng từ sớm. Đám học sinh đạp xe đến trường, mặt trời treo trên đỉnh đầu, hối hả, rối rít nhộn nhịp cả con đường. Trường trung học Kim Kiều mà Tạ Uyển Doanh theo học là ngôi trường đứng đầu ở thành phố Tùng Viên.

Chính vì con gái được học ở một ngôi trường tốt như vậy nên Tôn Dung Phương mới ôm mộng tưởng về tương lai của con gái mình. Chỉ là, lời nói của Chu Nhược Mai tối hôm qua đã mở ra một sự thật tàn khốc với bà: Ngoài núi này cao còn núi khác cao hơn.

Thành phố Tùng Viên không phải là tỉnh lỵ, mà là thành phố cấp tỉnh loại hai, 100 thí sinh hàng đầu của thành phố khi được so sánh với toàn tỉnh, điểm số này chắc chắn sẽ bị hạ xuống hạng vài nghìn. Kỳ thi tuyển sinh đại học không chỉ so với thí sinh tỉnh, thành phố, mà còn với thí sinh cả nước.

Dù vậy, những gì Chu Nhược Mai nói đêm qua tuyệt đối là phóng đại, cố tình đả kích bà và con gái.

Kết quả của kỳ thi thử không đại diện cho kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhiều thí sinh làm bài khá tốt trong kỳ thi thử nhưng đến kỳ thi tuyển sinh đại học lại rối tinh rối mù, có em chỉ ở mức trung bình trong kỳ thi thử nhưng đến lúc thi thật thì như hỏa tiễn bay thẳng lên trời, thành tích cao vọt khủng khiếp.

Tạ Uyển Doanh nhớ lại kiếp trước, lúc đó cô thực sự sợ hãi trước lời nói của dì họ, vì vậy khi điền nguyện vọng, cô đã điền chuyên ngành kiểm nghiệm y học của một trường y hạng hai.

Cuối cùng, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học đã được công bố, điểm của cô thực sự có thể được đỗ Y Trung Sơn. Thật không may, đã quá muộn. Sau khi sự việc xảy ra, cô mới biết hóa ra anh họ của mình không muốn cô học ở Y Trung Sơn giống như anh ta.

Học Y Trung Sơn tương đương với việc được làm việc ở thành phố lớn, chất lượng cuộc sống lập tức nâng cao hơn hẳn. Chu Nhược Mai không muốn nhìn thấy con gái của em họ bà ta có thể bay lên đầu cành.

May mắn thay, ông trời có mắt, cho phép cô lựa chọn lại nhân sinh của mình vào thời điểm quan trọng này.

Hôm nay là ngày mà học sinh lớp 12 toàn thành phố điền nguyện vọng Đại học, quạt trần lớn trong lớp đang xoay tròn, kêu vang.

Lưu Tuệ, giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng, kêu lớp trưởng phát cho các bạn giấy điền nguyện vọng. Mẫu đơn thử được phát xuống trước, sau khi điền vào mẫu đơn thử thì sao chép lại vào mẫu chính thức để tránh sai sót.

Trên bục giảng, Lưu Tuệ nói với các học sinh trong lớp: "Nhớ đừng điền sai mã trường, mã ngành, nếu không sẽ thành vấn đề lớn. Thế nào là xét tuyển đại học đợt 1, đợt 2 đều đã ghi rõ trên danh mục tuyển sinh rồi, các em nhớ kiểm tra và điều chỉnh những chuyên ngành giống nhau, coi như cho mình thêm một cơ hội.”

Phòng học tràn ngập tiếng bút viết xột xoạt, Lưu Tuệ biết những học sinh trong lớp mình đều lanh lợi, đều đã hiểu hết rồi nên cô cũng không cần lo lắng.

Sau khi điền vào mẫu đơn thử, cô cất tập đơn đi và mang đến văn phòng để kiểm tra.

Chủ nhiệm vừa đi, phòng học lập tức biến thành cái chợ, tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn.

"Doanh Doanh, cậu đã điền gì vậy?"

Tạ Uyển Doanh bị Trương Vĩ, bạn cùng bàn đẩy vào vai, đáp: "Trường y."

"Cậu định trở thành bác sĩ sao? Nhưng mẹ tớ cho rằng cậu không thể làm bác sĩ." Trương Vĩ lắc đầu.

"Mẹ cậu không phải là giám đốc ngân hàng sao?"

“Đúng vậy, mẹ tớ ở đó đã nhìn thấy quá nhiều loại người rồi, sớm đã nhìn rõ đường đi.” Trương Vĩ rất tin lời mẹ mình, nhìn lại bạn cùng bàn của mình, Trương Vĩ cảm thấy tương lai của Tạ Uyển Doanh chỉ có một con đường, đó là kết hôn: "Mẹ tớ nói, Doanh Doanh rất xinh đẹp, tính cách ôn nhu, tốt nhất là làm giáo viên. Nếu không thì học nghệ thuật cũng rất tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang