Mục lục
Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, phần tử trí thức chính là không giống với người bình thường. Chu Nhược Mai thật sự không có nói xấu ai trước mọi người. Nguyên nhân chỉ có một, bác sĩ chỉ dựa vào việc người bình thường không biết kiến thức y học, đều có thể áp chế họ đến nỗi không thể phản đối.

Như mẹ cô, đến tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, nhìn đến người chị họ làm bác sĩ của bà như có vầng hào quang tỏa sáng khắp người. Tất nhiên, bước tiếp theo là xem dì họ có thực sự tốt với cô em họ này của mình không hay thực sự trong lòng đang có quỷ kế gì khác.

Sau khi bỏ 100 nhân dân tệ để mua tám quả cam nặng trĩu trên tay, Tôn Dung Phương khá hài lòng và cảm thấy có chút tự tin có thể đưa con gái tới nhà chị họ làm khách.

Lần này hai mẹ con đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh bệnh viện, đây là đường tắt mà nhân viên bảo vệ nói, có thể đến thẳng khu tập thể nhân viên bệnh viện.

Bệnh viện có chế độ phúc lợi tốt, có khu tập thể riêng cho nhân viên, tiểu khu có vị trí đẹp, chất lượng tốt, môi trường an toàn, trang nhã và gần bệnh viện. Con người không tránh khỏi có lúc ốm đau, có nhà bên cạnh bệnh viện khiến người ta cảm thấy an tâm hơn phần nào. Tạ Uyển Doanh nhớ rằng sau này giá nhà đất tăng vọt, tiểu khu của bệnh viện này đều trở thành những khu vực rất tốt, không hề có ngoại lệ.

Chu Nhược Mai sống ở tầng ba, có thể gọi là tầng vàng, ở giữa tiểu khu. Về việc này, Tôn Dung Phương lại khoe với con gái về nhà chị họ: "Dì họ con là nữ bác sĩ phẫu thuật tổng quát đầu tiên, con có biết không? Khi đến đó nhớ phải nói chuyện thật tốt".

Tạ Uyển Doanh bây giờ không nói gì nữa, vì cô ấy không thể ngăn cản mẹ cô bằng những gì cô nói vừa rồi, cô nghĩ chắc phải vào đó rồi bị dội một gáo nước lạnh thì mẹ cô mới có thể tỉnh ra được.

Leo lên tầng ba, Tôn Dung Phương bấm chuông cửa, sợ người bên trong không nghe thấy liền hét lên: "Chu Nhược Mai có ở đây không?"

“Có.” Bên trong có một người phụ nữ trả lời, đi tới mở cửa.

Chương 4: Ngưỡng cửa đến với nghề bác sĩ

Cánh cửa mở ra, lộ ra một người phụ nữ có mái tóc ngắn trông gọn gàng chỉn chu, trên cằm trái có một nốt ruồi, gọi là nốt ruồi mỹ nhân.

“Dì họ, mau gọi đi.” Tôn Dung Phương nhìn con gái.

“Dì họ.” Tạ Uyển Doanh thì thào.

“Vào đi.” Chu Nhược Mai bảo hai mẹ con vào nhà, bản thân đi trước dẫn đường hướng về phía phòng khách.

Sau khi Tôn Dung Phương đưa con gái vào, bà giúp chị họ đóng cửa.

“Nhớ thay dép.” Chu Nhược Mai nhắc nhở bọn họ.

Sau khi thay dép đi trong nhà đặt ở cửa, Tôn Dung Phương cười với chị họ: "Dép nhà chị thật đẹp."

Chu Nhược Mai bật cười khi nghe em họ khen: "Bọn họ mang từ nước ngoài về.”

“Dép từ nước ngoài về?” Tôn Dung Phương chăm chú nhìn thứ bà đang mang trên chân.

“Mẹ, vào ngồi đi.” Tạ Uyển Doanh kéo tay mẹ.

Tôn Dung Phương không cảm thấy gì, lại nhân cơ hội đó giáo dục con gái: "Học hỏi từ dì họ của con, để cho sau này người ta cũng tặng cho con đồ từ nước ngoài mang về."

Chu Nhược Mai tiếp tục cười, sau khi bảo họ ngồi xuống, bà nói với mẹ có: "Em có thể tự lấy bình trà dưới bàn cà phê. Cứ uống bất cứ thứ gì em muốn. Chị có tất cả các loại trà ở đây, trà đen ở nước Anh, Thiết Quan m trong nước, trà Long Tĩnh Tây Hồ, tất cả đều có, em tự xem mà chọn."

Nghe chị họ nói, Tôn Dung Phương rất vui, bà lấy một ấm nước, vội vàng đi đến bồn rửa để đổ đầy nước, chuẩn bị pha trà.

Tạ Uyển Doanh tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi, trên đầu gối ôm cặp sách.

Ở phía đối diện, Chu Nhược Mai đang ngầm đánh giá ngũ quan của cô.

Tôn Dung Phương trở lại với cái ấm đầy nước và hỏi chị họ: "Chồng chị đâu?"

“Anh ấy đang đọc sách trong phòng.” Chu Nhược Mai nói.

Tôn Dung Phương nói ra thỉnh cầu: "Hôm nay em tới là nghĩ để cho Doanh Doanh nhà em thỉnh giáo chồng chị một chút. Doanh Doanh nói nó muốn thi vào làm bác sĩ ngoại khoa."

“Ngoại khoa?” Chu Nhược Mai sửng sốt: “Con bé muốn học y khoa?”

"Đúng. Không phải em có nói với chị qua điện thoại sao? Khi Doanh Doanh tốt nghiệp, chị có thể giúp con bé tìm cách làm việc trong bệnh viện của chị được không?”

"Bây giờ nhà chị ở lại bệnh viện cũng không dễ dàng gì. Dạo này trình độ của bác sĩ ngày càng được nâng cao. Như bệnh viện của chị, khoa chính quy hẳn là không nhận người, chỉ nhận nghiên cứu sinh trở lên thôi, chỉ sợ Uyển Doanh không kịp."

Lúc Tôn Dung Phương nghe những gì chị họ bà nói, bà có chút lo lắng: "Chị không thể giới thiệu Doanh Doanh tới làm bệnh viện của mình sao?"

"Nào có, nếu có khả năng, chị có thể giới thiệu Uyển Doanh kết thông gia với giám đốc bệnh viện. Nhưng con trai giám đốc bệnh viện đã cưới vợ, sinh con rồi nên quả thật là không có cơ hội này." Chu Nhược Mai hớn hở đùa.

Vẻ mặt Tôn Dung Phương tràn đầy lo lắng: "Chị họ, thật sự không còn cách nào sao?"

"Có biện pháp. Trừ khi Doanh Doanh tự mình thi được vào bệnh viện chúng ta." Chu Nhược Mai nhẹ nhàng nói: "Chúng ta hãy đợi Doanh Doanh thi đậu rồi nói sau, không vội, không tình huống học hành của Doanh Doanh như thế nào rồi vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK