Triệu Tĩnh Vi, người có quan hệ tốt với Kiều Sân lấy cùi chỏ chọt chọt cô ta, trong mắt không dấu được vẻ hâm mộ, nhỏ giọng nịnh hót cô: "Sân Sân, cậu hạnh phúc thật nha, có bạn trai đẹp trai như học trưởng Phó."
Phó Qua chính là thần tượng của bọn họ ở Nhiễu Thành nhất trung. Thời điểm thi đại học, anh được nhận vào Khoa Tài chính của Thanh Đại với tổng điểm khoa tự nhiên là 678, nghe nói anh ở Thanh Đại cũng là một nhân vật làm mưa làm gió.
Thành tích tốt thì cũng được đi, mấu chốt là Phó Qua nhà có tiền lại đẹp trai, cô gái nào mà lại không thích anh chứ?
Gò má Kiều Sân ửng hồng, xấu hổ đẩy cô: "Tĩnh Vi, cậu nói gì vậy chứ."
Lúc này, cô gái còn lại nhanh miệng nói: "Sân Sân, chị cậu nhảy xuống dưới sẽ không sao chứ?"
Từ nhỏ Phó Qua đã là thiên chi kiêu tử, ở trong sự ngưỡng mộ mà lớn lên nên đối với những lời khen ngợi của bạn Kiều Sân cũng không để ý lắm.
Anh tự giễu nở nụ cười, vừa nghe lời cô ta nói liền nghi hoặc hỏi: "Ai nhảy xuống rồi?"
Anh lúc này mới chú ý tới bên cầu, có rất nhiều người vây ở nơi đó cổ vũ cho người phía dưới, không ai chú ý đến bọn anh ở bên này.
Kiều Sân trong lòng buồn bực cô ta lắm lời, không biết quan sát như Triệu Tĩnh Vi, cô kéo ống tay áo Phó Qua, cắn môi nói: "Là chị, chị nhảy xuống dưới rồi."
"Em muốn xuống cứu người nhưng kỹ năng bơi của em chỉ ở mức trung bình. Bác sĩ nói em không được để cảm lạnh được nên em định gọi cho anh, nhưng không ngờ chị ấy đã nhảy xuống cứu người..."
Phó Qua sửng sốt.
"Em nói là Kiều Niệm nhảy xuống cứu người rồi?"
Kiều Sân gật đầu, như lơ lãng nói: "Trước kia em chưa từng nghe nói chị ấy biết bơi..."
Phía dưới nước chảy xiếc như vậy, nếu như có một cơn sóng lớn đánh tới thì cô sẽ không phải thấy mặt Kiều Niệm ở trường nữa!
- ---
Bên bờ, Kiều Niệm nặng nhọc kéo đứa bé đã ngất đi vào bờ, thân mình chống đỡ trèo lên trên, nhìn thấy mặt đứa trẻ trở nên tím bầm, hôn mê bất tỉnh thì biết nó đã uống không ít nước sông. Cô không để ý đến sự nhếch nhác của mình, chống người lên, vội vàng tiến hành cấp cứu.
"Người được cứu rồi!"
Người vây xem trên cầu thấy Kiều Niệm cứu được người lên thì vui vẻ hoan hô, dồn dập đi qua.
Phó Qua từ phía xa nhìn qua, nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Em có muốn qua nhìn một chút không?"
Kiều Sân vốn không muốn để hai người họ gặp nhau, nhưng cô lại không muốn tỏ ra là mình so đo, bất đắc dĩ ậm ừ, nói: "Không biết chị như thế nào rồi, anh Phó Qua, chúng ta qua xem một chút đi, biết đâu có thể giúp đỡ..."
Cách đó không xa, khu vực kiểm soát giao thông, một chiếc Phaeton cuốn theo lá rụng chạy như bay qua bên này.
"Vọng gia, Diệp lão gọi điện thoại hỏi tại sao cậu chủ nhỏ không nghe cuộc gọi video của ông ấy."
Cậu chủ nhỏ là bảo bối của cả dòng họ Diệp, Vọng gia đối với đứa cháu trai này là sự cưng chiều vô hạn, lần này nếu không phải vì cho cậu chủ nhỏ đi khám bệnh thì Diệp lão tuyệt đối không nỡ để cậu rời Kinh Đô. Ai ngờ đâu người phụ trách chăm nom cậu chủ nhỏ trong nháy mắt đã để lạc mất cậu...
Nhiệt độ trong xe cực thấp.
Diệp Vọng Xuyên lạnh mặt, ba ngày không chợp mắt, hiện tại trong mắt đã xuất hiện tia máu, thậm chí tới chuỗi phật châu trên cổ tay phải cũng sắp không áp chế được sự ác liệt của anh.
"Nói với ông ấy Diệp Kỳ Thần đang ngủ trưa, sẽ gọi lại sau."
"Vâng, Vọng gia."
Đúng lúc này, tai nghe của anh vang lên.
Một tay Diệp Vọng Xuyên gác lên tay lái, một tay nhận điện thoại: "Tra được vị trí cụ thể không?"
"Tra được rồi." Giang Ly cũng biết tầm quan trọng của Diệp Kỳ Thần ở Diệp gia nên anh không biết phải nói thế nào: "Vọng Xuyên, nói thật với cậu, cậu đừng kích động."
Đáy mắt Diệp Vọng Xuyên bao trùm sóng ngầm, môi mỏng như ngậm băng tuyết: "Nói!"
Danh Sách Chương: