Đây là viện tử gần với chính viện của Vương thị nhất, cũng là viện tử tốt nhất chỉ sau chính viện, có ba gian chính phòng, hai đầu có mỗi bên một phòng phụ, đông tây hai đầu có ba dãy hành lang có mái che, trước sau tổng cộng mười một gian phòng, không thua gì những gian phòng trong viện tử ở kinh thành Trường An. Chỉ là không có bể cá, hoa cỏ và các loại phong cảnh, trước cửa chính viện chỉ có một cây hòe già, thoạt nhìn có chút buồn tẻ. Nhưng nàng biết rất rõ, toàn bộ viện tử hậu trạch phủ giám quân đều như vậy. Nói thực ra thì Vương phu nhân trên phương diện ăn ở từ trước đến nay chưa bao giờ thiên vị thân sinh mà cắt xén nàng.
Vì vậy, Khổng Nhan liếc mắt một cái rồi thờ ơ gật đầu.
Trương ma ma thấy vậy liền yên tâm, đại tiểu thư này chuyện ăn ở rất là tỉ mỉ, bà sợ chị chỉ ra sai sót, bây giờ băng thiên tuyết địa, lại sắp qua năm mới, không tìm đâu ra hoa mỹ mới lạ, bèn vội nói: "Đại tiều thư hài lòng là được, nếu có việc gì cần cứ sai người thông báo lão nô là được!"
Quản sự bên cạnh Vương thị đương nhiên cần cho mặt mũi, Khổng Nhan sai Anh Tử tiễn Trương ma ma ra khỏi viện, để Bảo Châu dìu vào phòng.
Chính phòng chính là phòng ngủ, để nàng có thể sớm nghỉ ngơi, các bà tử đang vội vàng làm việc, thấy nàng tới thì tiến đến hành lễ, Khổng Nhan không muốn chen chúc cùng một chổ với bà tử thô sử, lại cản trở công việc, vì vậy nàng dứt khoát tránh sang phòng phía Tây đợi.
Phùng ma ma đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, liền sai Bảo Châu và Anh Tử bảo người hầu dọn dẹp phòng ngủ, bà thì đi tới cửa phòng phía tây, vừa vén tấm rèm bông gấm màu đỏ tươi lên, một làn hơi ấm phả vào mặt bà, bà không khỏi vui vẻ thở dài. Sau đó, vội vàng đi tới bên cạnh Khổng Nhan, nói: "
Tiểu thư, vừa rồi sao người lại nhắc tới chuyện kết hôn? Phu nhân đã nói gì à?"Đầu nhà chính đã sớm đặt một chậu than hồng, chỉ vì để cho thuộc hạ dễ dàng sắp xếp hành lễ, phòng chính, đông gian màn cửa mở rộng, cho dù một phòng đầy khí nóng cũng không chịu nổi gió mạnh đại tây bắc, Phùng ma ma đi qua lại một hồi, mang theo một thân hàn khí, nói một câu đều a ra một ngụm sương trắng. Khổng Nhan ngồi trên giường sưởi gần cửa sổ, xuyên qua giấy dán cửa nhìn rõ bên ngoài, liền đem lò sưởi tay trên giường nhét vào tay Phùng ma ma, nhìn chằm chằm đống than trong lò than dưới chân, bình tĩnh nói: "
Ma ma hẳn là đoán được mà, mẫu thân nói hôm qua người cứu ta là Ngụy nhị công tử chưa có hôn phối, đồng thời đã hướng phụ thân cầu hôn ta."
Ngụy nhị công tử cầu thân với lão gia? Hôm nay Ngụy phu nhân gửi thiếp mời! Cái này là...
muốn gả tiểu thư vào Ngụy phủ!?"
Không——"
Phùng ma ma kêu một tiếng thất thanh, thân thể chao đảo, đem lò sưởi tay đặt xuống, sắc mặt trắng bệt hỏi: "
Tiểu thư, phu nhân sao lại có thể để tiểu thư gả cho Ngụy nhị công tử! Cái nam tử lớn tuổi như Ngụy nhị công tử làm sao xứng với tiểu thư!? Vị hôn phu của tiểu thư nhưng là trạng nguyên năm Nguyên Đức mười hai Thế tử Định Quốc công phủ!"
Giọng nói đanh thép, tức giận ngập trời, lời nói mạo phạm cũng buột miệng nói ra: "
Chẳng lẽ bà ấy coi trọng con rể là vị hôn phu của tiểu thư mà làm ra chuyện như vậy! Cũng không nghĩ thử người như Đinh Quốc Công, sao có thể tùy tiện thay đổi vị hôn thê , lại còn là người không tốt bằng tiểu thư về mọi mặt!"
Quả nhiên là vậy, ngay cả khi Phùng ma ma tức giận đến lạc mất phương hướng cũng nói tất cả đều là Tưởng Mặc Chi tốt, mới thấy Tưởng Mặc Chi là nhân tuyển nhất đẳng phu tế.
Nhưng...
Trái tim Khổng Nhan chùn xuống, thật muốn nói cho Phùng ma ma, những chuyện mình đã trải qua ở kiếp trước, Tưởng Mặc Chi tiếp nhận Khổng Hân, được toàn bộ người trong kinh thành xưng tụng là thần tiên quyến lữ. Chỉ là những lời như thế không thể nào nói ra, nàng giật giật khóe miệng nói: "
Ma ma, kỳ thật ngươi biết mà, xảy ra chuyện như vậy, Định quốc công phủ làm sao lại tiếp nhận? Mẫu thân cho dù có năng lực hồi thiên, cũng không thể làm cho nhị muội gả đi."
Nói đến đây, Khổng Nhan đột nhiên giật mình ngừng nói.
Mới vừa rồi bị tin tức Ngụy nhị công tử cầu hôn làm chấn kinh, nàng sao lại quên mất chuyện của Khổng Hân!
Ngụy tam công tử sẽ thú thê vào tháng 3, vậy Khổng Hân làm sao gả qua đó? Nhưng ngoại trừ gả cho Ngụy tam công tử, Khổng Hân tuyệt không thể gả cho ai khác, vậy Vương thị tính toán thế nào? Chẳng lẽ bà định tự ý đính hôn cho Khổng Hân mà không hỏi ý phụ thân sao?Ý nghĩ lóe lên, nghi ngờ nảy sinh, nhưng vẫn mù mịt, không sao hiểu nổi.
Ngay lúc này, lại thấy Trương ma ma bên cạnh Vương phu nhân đã đi rồi lại quay về, vẻ mặt đầy lo lắng xông vào phòng, kéo rèm xuống khóc: “Cô nương, mau đến chính viện đi, phu nhân vì hôn sự của người đang bị lão gia khiển trách!"
Phụ thân về rồi!? Lúc này chẳng phải phụ thân phải tiếp một số quan lại sao?
Danh Sách Chương: