Lúc này đối nữ nhi xác thực trong lòng còn có không đành lòng cùng áy náy, đối Vương thị đang thút thít thì lại là không có cái tâm thương hương tiếc ngọc, trong đầu chỉ có phẫn nộ bị Vương thị lừa gạt, Khổng Mặc cả giận nói: "
Không đành lòng!? Ngươi không đành lòng cũng chỉ có ngươi thân sinh nữ nhi đi! Thế mà lại dùng những lời nói đó dụ dỗ ta, cái gì chỉ cần Hân nhi có thể gả cho Ngụy Trạm, Nhan nhi liền y nguyên có thể gả vào Định quốc công phủ, ngươi biết rất rõ ràng đó là ——" lời nói đến đó thì im bặt, bất phát giác hiện chính mình cũng biết rất rõ Định quốc công phủ sẽ không tiếp nhận một nàng dâu không trong trắng, lại vẫn bị lời nói của Vương thị dụ dỗ, lại nói thì càng tự vả miệng mình, ông thở sâu, nặng nề nói: "
Chuyện đó thì không đề cập tới nữa, nhưng sáng nay thời điểm canh bốn, rõ ràng có hạ nhân báo cho ngươi biết Ngụy Trạm đã định thân, ngươi lại giấu diếm ta không nói, còn phái người ra roi thúc ngựa đưa tin cho Ngụy phu nhân. Ta cho ngươi biết, nữ nhi Khổng gia ta không có chuyện cướp phu tế của người ta, yến hội ngày mai ai cũng không cho phép đi!"
Hóa ra thư mời của Ngụy phủ mời là tới như vậy, Vương thị vì tương lai của Khổng Hân quả thực có can đảm lừa gạt phụ thân.
Lần này Vương thị thật là khiến người ta lau mắt mà nhìn, chẳng lẽ đây chính là tấm lòng người làm mẫu thân?
Khổng Nhan mê hoặc nghĩ, trong mắt lại có một tia hâm mộ chính mình cũng không phát hiện xẹt qua.
Vương thị bị lời nói lên án của Khổng Mặc làm cho toàn thân phát run, bà không bao giờ nghĩ tới chính mình cẩn trọng vì ông sinh con dưỡng cái, đối Khổng Nhan khắp nơi chiếu cố thậm chí còn hơn con gái ruột chính mình, nhưng trong lòng Khổng Mặc lại nghĩ bà như vậy!
Vương thị trong lòng phảng phất như bị hút mất huyết dịch mà đau đớn từng cơn, nhưng tương lai của nữ nhi vẫn chờ bà thủ hộ, Vương thị giống như không nghe thấy lời nói lên án của Khổng Mặc, bà chỉ làm thương tâm nhìn Khổng Mặc nói: "
Ta sao lại để Hân nhi làm ra chuyện cướp phí tế nhà người khác chứ? Lão gia người có điều không biết, Ngụy đại nhân có một huynh trưởng ruột thịt, chưa có con thừa tự đã bệnh chết. Năm năm trước, Ngụy đại nhân ở trước mặt Ngụy thái phu nhân trước khi lâm chung đã từng đáp ứng, tương lai để một đứa con trai thay một phòng huynh trưởng cưới một nàng dâu thừa tự."
Thay một phòng huynh trưởng Ngụy đại nhân cưới nàng dâu thừa tự, đây chẳng phải là người đàn ông thừa tự hai nhà?
Người đàn ông thừa tự hai nhà, tức một người người đàn ông thừa tự cho hai nhà hai phòng, người đàn ông thừa tự hai nhà là không cần nhận làm con thừa tự, chỉ cần vì hai phòng mỗi bên cưới một nàng dâu, nàng dâu hai phòng lấy chị em dâu tương xứng, về sau sinh con nối dòng cũng quy về từng phòng sở sinh.
Nếu có chuyện một người đàn ông thừa tự hai nhà như thế, dù Ngụy tam công tử đã có vị hôn thê, Khổng Hân gả đi cũng là danh chính ngôn thuận. Mà Ngụy tam công tử này một khi là người đàn ông thừa tự hai nhà, mà còn là một phòng đại bá phụ, vị hôn thê hắn đính hôn trước đó lấy tới trước tới sau mà xem xét, thì bối phận sẽ hơn một chút, từ Hà Tây tiết độ sứ tam nhi nàng dâu, biến thành cháu dâu, ngược lại Khổng Hân về sau sẽ thành đường đường Ngụy phủ tam thiếu phu nhân.
Vương thị dự tính này thật là hay, khó trách dám gạt phụ thân ngầm dàn xếp, chỉ sợ bà để Trương ma ma kéo mình đến, chính là vì để mình với Khổng Hân cùng nhau bức bách phụ thân, khiến phụ thân nhớ tới tình cảm cha con mà đồng ý hôn sự.
Khổng Nhan dần dần từ trong cảm xúc trùng điệp kiếp trước kiếp này tỉnh táo lại, bên này vừa minh bạch dự tính của Vương thị, bên kia đã thấy gian phía tây chính phòng màn cửa bị hất lên, Khổng Hân đột nhiên từ bên trong đi đến trước mặt Khổng Mặc, sau đó quỳ xuống nức nở nói: "
Phụ thân, nữ nhi mới mười bốn tuổi, thật không muốn bị đưa đến từ đường, ngài liền để nữ nhi gả đi! Nếu không... Nữ nhi chỉ có một con đường chết!" Lời nói đến cuối cùng, đã là khóc đến mềm nhũn trên mặt đất.Đoán chừng là mẫu nữ liên tâm, hoặc là bị suy nghĩ tìm chết của Khổng Hân hù sợ, Vương thị giống như nhất thời từ trong bi thương quỳ tới, ôm chặt lấy Khổng Hân khóc ròng nói: "
Chỉ trách nương không có đem ngươi bảo vệ cẩn thận, trách ngươi hết lần này tới lần khác là Khổng gia nữ nhi, đã hưởng Khổng gia mười bốn năm dưỡng dục chi ân, liền dùng ngươi cả đời đến trả đi. Chỉ cầu ngươi nhớ kỹ vi nương, đừng để nương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nương được biết ngươi ở trong miếu đường vẫn còn sống!" Nghẹn ngào hai tiếng, bà ngẩng đầu nhìn về phía Khổng Nhan, hai mắt đẫm lệ lã chã thấy không rõ thần sắc, chỉ có thể nghe được tiếng bà bi thương nói: "
Nhan tỷ nhi, ngươi dù không phải ta sinh, nhưng ta đem ngươi cùng Hân nhi đối đãi bình đẳng, về sau từ đường chỉ có hai tỷ muội các ngươi, phải giúp đỡ lẫn nhau có biết không?"
Danh Sách Chương: