Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
"Ở đâu?! Là ai?" Nhiếp Miểu phản ứng phi thường mau, lập tức dò hỏi β tình huống.
Hay cho một thợ săn, y đang lo tìm không thấy người, không có cách thu thập đây!
Hiện tại đưa tới cửa, y vừa lúc thu thập con chó này!
β khẩn cấp cảnh báo một tiếng, âm thanh đột nhiên im bặt.
Nhiếp Miểu có loại dự cảm bất hảo, thợ săn kia cũng có hệ thống, còn là hệ thống đầu tiên 001, vừa nghe đã biết không đơn giản, chẳng lẽ β bị hệ thống đầu tiên 001 phát hiện, sau đó bị thu thập?
Não động còn chưa mở rộng, β liền rụt rè nói: "Chạy, chạy mau, đối phương đã rời khỏi phạm vi trăm mét."
Nhiếp Miểu: "?"
"Tao nghi ngờ mày đang chọc cười tao."
β kêu oan: "Vừa rồi hệ thống cảnh báo của tôi thật sự bị kích hoạt! Đối phương sử dụng đạo cụ mị hoặc!"
Nhiếp Miểu hỏi: "Mị hoặc? Cái gì ——"
Không đợi Nhiếp Miểu hỏi rõ ràng, cửa phòng lại bị cộc cộc gõ vang, giọng nói của Phạm Nam vang lên bên ngoài: "Tiểu Chu tổng, cậu và Nhiếp tiên sinh dậy chưa? Bữa sáng đã xong, Chu lão và Lý thái thái đã thức dậy, đang đợi hai vị dùng cơm."
"Chờ một lát." Nhiếp Miểu làm bộ thành cá tính của Chu Ký Tình trả lời Phạm Nam.
Phạm Nam vừa đi, Chu Ký Tình liền nắm tay Nhiếp Miểu, hắn có chút hoảng: "Không đúng, Chu lão gia tử ngày đêm điên đảo, thời gian của ông ấy và thái thái mới của ông ăn khớp, luôn qua ba bốn giờ mới ngủ, giữa trưa mười hai giờ mới dậy, ông ấy dậy sớm như vậy có vấn đề."
Bởi vì chuyện trao đổi thân thể, Chu Ký Tình đã trông gà hóa cuốc.
Nhiếp Miểu cảm thấy như vậy không được, y nói với β: "Bảo α khởi động máy, nói cho Chu Ký Tình hiện tại không có nguy hiểm."
β sửng sốt: "A? Thế cậu ta hỏi α hai người làm sao trao đổi thân thể thì làm sao bây giờ?"
Nhiếp Miểu cười hừ: "Mày ngu à? Vừa rồi không phải mày nói thợ săn xuất hiện sao? Ném nồi cho gã."
β: "... Ký chủ, cậu còn có lương tâm không?"
Nhiếp Miểu cười nhạo: "Nhớ rõ nói cho α, ngay cả khi bản thân Chu Chu nói không hoàn thành nhiệm vụ, ẻm vô tình hoàn thành nhiệm cũng, cũng đưa tích phân rõ ràng, bằng không... Tao tự mình viết thư khiếu nại."
β: "..." Bạo quân.
Khi β chấp hành nhiệm vụ Nhiếp Miểu giao, Nhiếp Miểu nắm lấy hai tay Chu Ký Tình, y dỗ người: "Đừng hoảng, tôi đi cùng với cậu, cho dù chết, hai ta cũng cùng nhau. Hơn nữa, tôi có thể đánh nhau, khẳng định sẽ không khiến cậu gặp rắc rối."
Chu Ký Tình không tin, hắn biết Nhiếp Miểu có một cổ cậy mạnh, nhưng nếu thật sự đặc biệt giỏi đánh đấm, đến nỗi bị người khinh nhục cưỡng bách ở 'K' sao?
Chẳng qua những lời bao che cho con của Nhiếp Miểu làm hắn an tâm rất nhiều.
Kỳ thật hắn không sợ đánh nhau, trẻ con trong cô nhi viện đều là giãy giụa lớn lên trong bùn lầy, không cha không mẹ, luôn gặp phải một ít du côn lưu manh, dưới tình huống cảnh sát không đuổi đến kịp, Chu Ký Tình mài giũa ra một bộ kỹ xảo âm ngoan.
Đánh với người, vừa hung hãn vừa tàn nhẫn, chuyên đánh vào nhược điểm người khác, so với bộ dạng quy quy củ củ ngày thường khác nhau như trời với đất.
Hắn sợ chính là giống như trước kia, đến cơ hội ra cũng cũng không có, liền đã chết.
Chẳng qua Nhiếp Miểu giữ hắn, tiếp cho hắn can đảm, không sợ hãi đến thế.
Vì sao nhỉ?
Chu Ký Tình nhớ tới hồi còn nhỏ, học tiểu học, hắn và một bạn cùng bị học sinh cuối cấp bắt nạt.
Khi đó hắn nghĩ, nếu đánh nhau với người ta, viện trưởng cô nhi viện khẳng định sẽ bảo hắn ở trường không học không hành, bảo hắn đừng đi học nữa.
Cho nên không phản kháng, để người ta đánh, nhưng cái bạn ở cùng hắn không giống, cậu ta nhào vào xô xát với người ta, còn dùng gạch đập đầu người ta, nếu không phải xe cứu thương tới kịp thời, học sinh cuối cấp kia có thể đã chảy máu chết.
Lúc ấy bạn kia không một chút hoảng hốt, cậu ta tự tin mười phần nói: "Ba mẹ tớ nói, nếu bị ai bắt nạt, nhất định phải đánh trả, lỡ có đánh vỡ đầu chảy máu, xảy ra chuyện lớn, một nhà chúng tớ cùng nhau gánh vác!"
Loại tự tin này, Chu Ký Tình chưa bao giờ có. Hiện tại nhìn bàn tay bị Nhiếp Miểu nắm, hắn nghĩ, hắn có.
Chu Ký Tình nói với Nhiếp Miểu: "Ừ."
Hắn xuống giường, nhắm mắt lại, để Nhiếp Miểu thay quần áo cho thân xác này.
Dù rằng Nhiếp Miểu chạm vào có chút ngứa, nhưng lần này Chu Ký Tình không căng thẳng như trước.
Hắn thoải mái hơn nhiều, bởi vì Nhiếp Miểu nói với hắn: "Cậu chính là tôi, tôi chính là cậu, chúng ta là một, tôi thay quần áo cho cậu, là tôi tự thay quần áo cho chính mình."
Đúng rồi, hiện tại bọn họ là một.
Chu Ký Tình mới vừa thả lỏng, trong đầu liền truyền tới tiếng tích quen thuộc.
α bị β cưỡng chế đánh thức khởi động máy, nó dựa theo kịch bản, làm bộ hoảng loạn hỏi: "Ký chủ! Cậu không sao chứ?!"
Chu Ký Tình cả kinh nói: "α?! Có việc, nhưng trước nói chuyện của cậu đã? Vì sao đột nhiên biến mất?"
α nghiêm túc ho khan một tiếng, bắt đầu biểu diễn thoát bản thảo của nó: "Là thợ săn! Đêm qua khi ký chủ ngủ say, tôi đã có cuộc đại chiến với hệ thống 001! Giờ tôi mới bẻ khóa được tường lửa của nó."
Biểu diễn mấy câu này, α đọc thoại còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên nghiệp, khanh thương hữu lực, câu chữ rõ ràng, còn mang theo sắc thái tình cảm của thơ ca.
Chu Ký Tình nhíu mày, đại chiến? Nên không phải α đã bị thương tổn, định dạng lầm lẫn đi?
Hiện tại đây là sự cố gì?
Nguyên tắc của Chu Ký Tình không cho phép hắn tùy tiện khoa tay múa chân với người khác, hắn cứng nhắc nói sang chuyện khác: "Tôi và Nhiếp Miểu trao đổi thân thể là chuyện gì? Còn có thể đổi về không?"
α ho khan một tiếng: "Đây đều là chuyện tốt do hệ thống 001 và thợ săn làm!"
Quả nhiên. Sắc mặt Chu Ký Tình tối sầm lại, biểu cảm không mấy đẹp đẽ.
"Chẳng qua đại khái ba ngày là có thể loại bỏ hiệu ứng của đạo cụ trao đổi thân thể này." α thuyết minh thêm, "Đương nhiên, nếu ký chủ muốn, cũng có thể dùng tích phân mua đạo cụ giải trừ, chẳng qua đắt lắm... Trời ạ! Ký chủ, cậu vậy mà đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 'đối đãi thẳng thắn thành khẩn ①'! Chúc mừng ký chủ, nhận được 1000 tích phân."
Đề cập đến nhiệm vụ chủ tuyến đã hoàn thành, Chu Ký Tình liền dâng lên một cổ cảm giác chán ghét.
Hoàn thành nhiệm vụ, sử dụng tích phân, thật giống như hắn không thật sự làm bạn với Nhiếp Miểu, mà là vì lợi ích.
Nhưng hiện tại tích phân có thể giải trừ trao đổi thân thể xấu hổ hiện tại, Chu Ký Tình chỉ đành căng da đầu nói: "Vậy dùng tích phân mua đạo cụ giải trừ."
α tiếc nuối nói: "Xin lỗi ký chủ, tích phân không đủ."
Chu Ký Tình: "?"
Tích phân không đủ? Đã thế thì ban nãy nói làm gì?
Chu Ký Tình có chút buồn bực, nhưng cũng không trách tội α, hắn biết rõ mình là lo sợ không đâu.
Hắn đè nén bất mãn, lại hỏi α: "Hiện tại thợ săn ở đâu?"
Cuối cùng cũng đến chính sự, α chê trước khen sau: "Năm phút trước, thợ săn đã sử dụng đạo cụ mị hoặc trong phạm vi trăm mét, chẳng qua hiện tại ở không ở gần nữa, xin ký chủ yên tâm, hiện tại cậu đã an toàn."
Chu Ký Tình nhíu mày: "Cậu nói năm phút trước, gã ở trong phạm vi trăm mét, sử dụng đạo cụ mị hoặc?"
α: "Ặc..." Này không giống đã thống nhất sao, không phải nói an toàn là được à?!
Nhiếp Miểu biết Chu Ký Tình nghi ngờ, sau khi α ngu người, lập tức bảo Chu Ký Tình mở mắt, lại nói: "Xong, chúng ta có thể đi xuống, lát nữa cậu đừng nói gì cả, để tôi ứng phó tất cả."
Nói xong, y lôi kéo Chu Ký Tình đi ra ngoài.
Chu Ký Tình mở mắt phát hiện giày cũng được Nhiếp Miểu mang xong rồi.
Hắn hậu tri hậu giác đỏ lỗ tai, muốn nói Nhiếp Miểu sao lại xem hắn như trẻ con, đến giày cũng mang giùm... Nhưng thật sự quá khó có thể mở miệng.
Đại khái là biết trước mắt không có gì nguy hiểm, tâm tư của Chu Ký Tình đều là nên nói làm thế nào với Nhiếp Miểu, trong khoảng thời gian trao đổi thân thể này, không cần phải mang cả giày cho hắn.
Mãi cho đến khi xuống lầu, nghe thấy Chu lão giao tử nói với thái thái mới của ông Lý Mai Mai: "Sớm ra em đã đi làm cái gì? Bình thường không phải mười hai giờ mới dậy sao, cục cưng, có phải em lại giấu anh chuẩn bị kinh hỉ không?"
Lý Mai Mai ngượng ngượng ngùng ngùng nói: "Ây da, bị anh biết sao? Anh nói ra làm gì? Đã là kinh hỉ, anh cứ chờ đi, buổi tối ——"
"Ông nội." Nhiếp Miểu trong thân xác của Chu Ký Tình, bắt chước thần thái lãnh lãnh đạm đạm kia của Chu Ký Tình đến phi thường chuẩn, "Công ty có việc, con và thầy Nhiếp đi trước."
Kỹ thuật diễn cao siêu, hơn nữa Chu lão gia tử trầm mê với yêu đương, hoàn toàn không phát hiện bất luận không thích hợp gì.
Chu lão gia tử một lòng nói chuyện yêu đương với cô gái trẻ, ngày hôm qua lại đạt thành hiệp nghị với Nhiếp Miểu, ông hoàn toàn không thèm để ý cháu mình định làm gì, ông vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: "Đi đi đi, cút nhanh đi."
Nhiếp Miểu mang theo Chu Ký tình vội vàng rời đi, ra đến cửa, Chu Ký Tình đột nhiên ngừng lại.
Nhiếp Miểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Ký Tình không nói chuyện, đứng trước hàng rào trắng của lão viện, quay đầu xem tòa nhà mình ở, chau mày hỏi: "Từ nơi này đến tòa nhà, khoảng trăm mét nhỉ?"
Nhiếp Miểu nhướng mày, còn chưa nói, Phạm Nam đưa họ ra liền nói: "Đúng vậy Nhiếp tiên sinh, toàn bộ lão viên, tường cao vây quanh, khoảng cách mỗi nơi với tòa nhà Tiểu Chu tổng sống, đều là chín mươi chín mét, Chu lão nói, cửu vi tôn..."
*
Đêm khuya thanh vắng, Chu Ký Tình nằm trên giường, đã lâu không ngủ được.
Đầu bên phải giường, Nhiếp Miểu trở mình hỏi: "Còn đang suy nghĩ chuyện lão viện, thợ săn từng đến sao?"
Vì bọn họ trao đổi thân thể, còn có cộng đồng họa ngoại xâm, Chu Ký Tình sợ Nhiếp Miểu một mình một người bị thợ săn bắt, cố ý để Nhiếp Miểu sống chung phòng với mình.
Khả năng là có hơi không thích ứng, Chu Ký Tình tránh ra ngoài hoạt động một chút, sau đó gật đầu: "Gã là biến thái, đang âm thầm quan sát chúng ta. Địch trong tối ta ngoài sáng, này rất nguy hiểm."
Buổi sáng sau khi rời khỏi lão viện, Chu Ký Tình liền nói với Nhiếp Miểu những gì α nói.
Để tránh rút dây động rừng, Nhiếp Miểu ngăn cản hành vi muốn quay về xem video giám sát của Chu Ký Tình, chờ sau khi trở lại công ty, Nhiếp Miểu xâm nhập video giám sát của lão viện, xem xét một hồi, người nào cũng chưa phát hiện.
Sau lại mắc công sự bận rộn, Nhiếp Miểu phải mở họp bàn công việc trong thân xác Chu Ký Tình khắp nơi, thế cho nên vẫn luôn không có thời gian suy xét vấn đề thợ săn.
Trong lòng Nhiếp Miểu có chút suy đoán, nhưng hiện đã đêm khuya, bé con nên đi ngủ.
"Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Bây giờ nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi thật tốt." Nhiếp Miểu sờ soạng bịt mắt, tự đeo vào cho Chu Ký Tình, nhéo nhéo mũi hắn nói, "Ngủ đi."
Động tác thân mật, làm Chu Ký Tình luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại, Nhiếp Miểu đang véo thân thể y, vậy không có gì kỳ quái.
Vừa vặn buồn ngủ truyền đến, Chu Ký Tình rơi vào giấc ngủ.
Nhiếp Miểu nghiêng người nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.
β hỏi: "Ký chủ, không hành động sao?"
Nhiếp Miểu cười một tiếng: "Hành động cái gì? Linh hồn tao điều khiển thân thể, để ẻm bị dục vọng bừng tỉnh, sau đó tao với ẻm hỗ trợ lẫn nhau à? Thôi bỏ đi, để ẻm nghỉ ngơi, tâm cảnh giác của bé con quá mạnh, nước cờ này đi không được."
β: "..." Cũng không biết trước đó đứa nào phải đi nước cờ này.
Nhiếp Miểu phớt lờ nó, nhắm mắt lại cũng chuẩn bị ngủ.
Nhưng nhắm mắt còn chưa được nửa tiếng, Nhiếp Miểu cảm thấy không đúng.
Thân thể của y, có phản ứng.
Không đợi y dò hỏi β xảy ra chuyện gì, Chu Ký Tình bên cạnh dồn dập kêu to một tiếng: "Đừng chạm vào tôi! Cút ngay ——"
======
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Miểu ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Phương pháp sử dụng đạo cụ chính xác, he he he.
Danh Sách Chương: