Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Miểu xem qua toàn bộ kịch bản, y đương nhiên biết Nhiếp Hòa Nghi là con hàng gì.
Bởi vì là ly miêu trong Ly miêu hoán Thái tử, cái gọi là từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, Nhiếp Hòa Nghi căn bản không tiếp thu được việc rời khỏi Nhiếp gia, sống độc lập.
Vừa mới bắt đầu là đánh bài tình cảm, làm bạch liên hoa lấy lòng Nhiếp phu nhân Cam Hà, cho thấy chính mình không hề hứng thú với gia sản Nhiếp gia.
Dù sao cũng là đứa con mình nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, về mặt tình cảm, Cam Hà làm thế nào nỡ để Nhiếp Hòa Nghi lăn khỏi Nhiếp gia, hơn nữa Nhiếp Hòa Nghi lại biểu hiện có hảo cảm với Chu Ký Tình, người thừa kế của Chu thị, Cam Hà liền trăm phương nghìn kế tác hợp người, nói cái gì xứng đôi, nói cái gì trời đất tạo nên.
Ý dâm lâu rồi, mình cũng lừa nốt, đều quên mất Chu Ký Tình căn bản không biết cậu ta.
* Ý dâm: ảo tưởng không thực tế.
Nhưng việc này, Nhiếp Miểu cũng không ngốc, khẳng định sẽ không nói cho Chu Ký Tình, tự tăng độ khó cho game.
Y không chỉ không nói, y còn có ý đồ châm ngòi ly gián: "Đại khái là xem anh là thế thân của ai đó đi, tôi nghe nói Nhiếp Hòa Nghi có người âu yếm, lớn lên rất giống anh."
Nhiếp Miểu nghĩ thầm, đây là điều tất cả đàn ông đều không thể nhịn.
Nhưng không ngờ, Chu Ký Tình không giống đàn ông bình thường, hắn thế mà nhẹ nhàng thở ra: "Vậy ngày sau hẳn sẽ không đến tìm tôi."
Nhiếp Miểu: "???"
Chỉ cảm thán cái này sao?
Trên thực tế Nhiếp Miểu rất muốn truy hỏi vì gì mà Chu Ký Tình lại cảm thấy Nhiếp Hòa Nghi sẽ không lại tìm tới, nhưng loại chuyện nói dối này, nói nhiều, liền sẽ lòi.
Y chỉ có thể ấn xuống ý tưởng thêm mắm thêm muối, nhoẻn miệng cười với Chu Ký Tình, hùa theo hắn: "Anh thẳng thắn như vậy, cậu ta hẳn sẽ hiểu... Đúng rồi, sếp, anh tan làm gấp như vậy, chính là vì muốn mua cái này? Làm sao không để Lưu Hằng đi mua, anh liền không cần chạy một chuyến này."
Đề cập đến giấy và bút mực, mặt mày Chu Ký Tình dịu không ít.
Hắn khe khẽ gật đầu nói: "Tự mình chọn, thích hợp với bản thân tôi."
Nhiếp Miểu hồi tưởng sự vội vàng khi tan tầm của Chu Ký Tình, theo đánh giá hiện nay thì Chu Ký Tình hẳn là rất muốn cầm mấy thứ đồ này về thử, y không làm bất luận chuyện gì có thể khiến Chu Ký Tình bối rối, không vui, y hỏi: "Nghe vậy sếp rất thích mấy thứ này? Là vẽ quốc họa sao? Vậy tôi không chậm trễ anh nữa, mau về nhà đi... À đúng rồi sếp, anh đi hướng nào?"
Kiểu săn sóc này, làm Chu Ký Tình cảm thấy rất tự tại, rất thoải mái, cũng bằng lòng nói chuyện với Nhiếp Miểu.
"Đi thẳng bảy trăm mét từ con đường này, quẹo trái chín trăm mét, qua một con đường cái, tòa nhà 13 ở tiểu khu Cẩm Tú Sơn Hà kia." Chu Ký Tình mô tả lộ trình phi thường tinh tế, con số tinh chuẩn.
"Ô, thế chúng ta ở cùng tòa nhà tiểu khu đấy!" Nhiếp Miểu ra vẻ kinh ngạc cảm thán nói, "Sếp, anh ở tầng mấy?"
Chu Ký Tình cũng cảm thấy khéo vô cùng, địa chỉ hắn biết là α báo cho hắn: "2102, cậu thì sao?"
Nhiếp Miểu nghĩ thầm, thế mà dẫn được Chu Ký Tình dò hỏi chuyện riêng của mình, đây chính là một cái tiến bộ lớn.
Nói như vậy, đương nhiên là lựa chọn tiếp tục nói dối.
Nhiếp Miểu rất tiếc nuối nói: "Thế thì thật không khéo, tôi ở 2002, ở dưới tầng anh."
Chu Ký Tình cảm thấy thế này cũng đã đủ khéo, ở ngay dưới tầng nhà hắn!
Nhưng không đợi hắn nói chuyện, Nhiếp Miểu liền rất chi là hưng phấn nói: "Nhưng cũng được, chúng ta tầng trên tầng dưới, về sau có thể cùng nhau đi làm! Sếp, để tôi đến làm hộ hoa sứ giả cho anh đi! Làm ơn ——"
Chu Ký Tình nhìn y pha trò, có chút buồn cười.
"Ok, cảm ơn cậu."
Cảm ơn y vừa rồi vì lo lắng mà chờ ở nơi này, cảm ơn y chọc hắn vui vẻ, làm hắn ném đi khó chịu do Nhiếp Hòa Nghi gây ra.
Bọn họ cùng nhau trở về tiểu khu, trên đường Nhiếp Miểu không đề cập đến bất cứ chuyện gì về công ty, toàn bộ đều nói về sự hiểu biết với quốc họa, còn có khát khao, thi thoảng biểu đạt một chút tán dương đối với tranh thủy mặc Chu Ký Tình sẽ vẽ.
β nhìn khoảng cách giữa ký chủ và Chu Ký Tình từ một mét kéo gần đến nửa thước, trong lòng vui vẻ vì tiến độ nhiệm vụ, đồng thời rất lên án Nhiếp Miểu: "Cậu thế này có chút giống tra nam."
Nhiếp Miểu cười nhạo một tiếng: "Đã đương còn lập? Là đứa nào bảo tao công lược nhà giàu số một thế giới này?"
* Đã đương còn lập: câu gốc là đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, hình dung loại người làm chuyện dơ dáy xấu hổ lại không muốn người khác châm chọc vũ nhục.
Dừng lại một chút, Nhiếp Miểu nghiêng đầu nhìn sườn mặt Chu Ký Tình, hình dáng anh đĩnh, xương cốt sương bạch, khi không cười cấm dục lại mê người, đây là diện mạo hạng nhất, nhưng Nhiếp Miểu cảm thấy, Chu Ký Tình mặt mày lập lòe sáng rọi khi bình tĩnh nói về quốc họa, đây mới là để y thích.
Tài năng thiên phú là một, truy mộng không bỏ là hai.
* Chỗ tài năng gốc là 才具闳辟, nhưng 闳辟 không tra ra cụm nào hết.
"Huống chi, mày làm sao biết được tao công lược, có mang theo ý đồ khác không?"
Rất nhanh, bọn họ đã vào tiểu khu, khi sắp lên thang máy, Nhiếp Miểu bảo β làm một động tác nhỏ, khiến di động y đổ chuông.
Nhiếp Miểu lấy di động ra, xin lỗi nói: "Ngại quá sếp ơi, chị của tôi tìm, anh đi lên trước đi, tôi không trì hoãn việc sáng tác của anh, ngày mai tôi chờ anh đi làm!"
Chu Ký Tình thậm chí không nhìn xem di động của Nhiếp Miểu một cái, tự hạn chế, phòng ngừa hết thảy khả năng nhìn trộm riêng tư của người khác, hắn gật đầu nói: "Được, hôm nay cảm ơn cậu."
Vừa lúc, cửa thang máy mở, hắn một mình một người đi thang máy lên lầu.
Nhiếp Miểu mình cửa thang máy đóng lại rồi, đột nhiên nhếch khóe môi nói: "Thật là một cậu bé ngoan."
Chu Ký Tình hoàn toàn không biết gì về cái này, càng không biết được Nhiếp Miểu gọi điện cho Nhiếp Tầm chị y, bằng tốc độ nhanh mua phòng 2002.
Cũng là Nhiếp Miểu vận khí tốt, phòng 2002 chỉ được xây cất hoàn thiện, không ai ở, sau khi Nhiếp Tầm lấy giá cao mua, dù không có giấy chứng nhận bất động sản, nhưng Nhiếp Miểu đi vào ở đã không thành vấn đề.
Khi Nhiếp Miểu vào ở, Chu Ký Tình trầm mê với vung bút phẩy mực, cấu tạo tranh sơn thủy rất có ý.
Núi cao nguy nga, nước sông chảy xiết, cho người ta một loại cảm giác tiết tấu đô thị khẩn trương.
Sau khi Chu Ký Tình đem toàn bộ không vui cùng bực bội cả ngày đưa hết vào trong tranh, cả người đều nhẹ nhàng thở ra.
α hỏi: "Ký chủ, tôi có thể định giá tranh cho cậu."
Chu Ký Tình dùng di động chụp ảnh lại, tìm được laptop trong chung cư này, một bên tìm trang web chuyên bán tranh, một bên nói: "Không cần."
α chưa chết tâm: "Hệ thống của chúng tôi, cũng có thể thu mua tranh, dựa theo giá tiềm lực của bức tranh này."
Chu Ký Tình tìm được trang web mà mình muốn rồi, đăng ký tài khoản đăng ảnh chụp và giá quy định, liền mạch lưu loát.
"Không."
α hết cách với Chu Ký Tình bướng bỉnh, chỉ khuyên: "Ký chủ, cậu không cảm thấy giá cả này của cậu có chút thấp sao? Giá trị tiềm tàng của thứ này rất cao, trình độ của cậu rất cao."
Chu Ký Tình không thay đổi, đóng máy liền vào toilet, vừa đi vừa nói chuyện: "Hiện tại chính là cái giá này, thời điểm tôi còn ở thế giới của mình ngày hôm trước, chính là giá này. Còn có, α, xin cậu tắt máy giống hôm qua, tôi muốn rửa mặt."
α: "..."
Chu Ký Tình đang tắm rửa cũng không biết, tranh của hắn ngang trời xuất thế, gây sóng to gió lớn thế nào cho trong lĩnh vực hội họa, chuyên khu quốc họa.
Trang web này có điểm khác nhất định với trang web mà Chu Ký Tình biết, nó chào đón người sáng tạo mới, tuy rằng mở tài khoản đều yêu cầu các loại xác minh, nhưng sau khi xác minh đầy đủ hết, nếu trong kho tranh xác định là người mới, đều sẽ có một cái chuyên đẩy.
Thành phố B, Hồng Quốc Phong là một người yêu thích quốc họa, trong phương diện giám định cũng có chút thành tựu.
Gã rất thích ở chuyên khu của người mới đào vàng, bởi vì trang web kiểm soát chặt chẽ tài khoản của tân họa sĩ chân chính, mỗi ngày gã cũng không cần mất nhiều thời gian đào vàng, đêm nay cũng theo thường lệ bắt đầu đào lúc mười một giờ rưỡi.
Không ngờ tới lập tức đào ra kho báu.
Một bức tranh sơn thủy, không chỉ cách vẽ lão luyện, ngay cả ý cảnh cũng rất tốt, tân họa sĩ này ghê gớm đấy!
Hồng Quốc Phong không chút nghĩ ngợi liền chụp lại bức ảnh này, thế này còn chưa hài lòng, gã còn chụp màn hình, đi khoe trên Weibo.
Một lần khoe ra này, Weibo liền bùng nổ.
Nguyên nhân không phải do gã, đặt bút trên tranh, Ký Tình Sơn Thủy.
Chỉ vì hot search ban ngày, ba chữ Chu Ký Tình, có cư dân mạng lớn mật suy đoán, chẳng lẽ đây là CEO của tập đoàn Chu thị, Chu Ký Tình không?!
======
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là ngày thể hiện năng lực xuất chúng của Chu Chu. Chu Chu là họa sĩ, ẻm tuy rằng làm doanh nhân thì đần độn, làm đề toán thì ngu ngốc, nhưng vẽ tranh, ẻm lợi hại nhất.
Danh Sách Chương: