Mặc dù đã đón Cố Cần về, nhưng sau những màn giả tạo của nguyên thân, bố mẹ Cố đều nhất trí, giữ lại thân phận thiên kim nhà họ cố của Cố Dạng, không công bố thân phận thiên kim thật của Cố Cần, chỉ coi cô ấy như là con gái nuôi của nhà họ Cố.
Nguyên thân đã cướp đi hoàn toàn thân phận của Cố Cần, nhưng vẫn cảm thấy nguy cơ, sợ rằng sẽ bị những người khác biết được cô ta là thiên kim giả, bèn tính kế để bố mẹ Cố chán ghét Cố Cần, tốt nhất là đuổi luôn Cố Cần đi.
Vì vậy nên mới thiết kế ra một màn như vừa nãy.
Khi nguyên thân xuống cầu thang đã cố ý khiêu khích Cố Cần một phen, sau đó vờ như mình bị Cố Cần đẩy ngã, lăn từ trên cầu thang xuống trước mặt Nguyễn Tuyết Linh.
Trong tiểu thuyết gốc, nguyên thân bày ra một màn này, quả thật đã khiến Nguyễn Tuyết Linh và nhà họ Cố chán ghét Cố Cần.
Thế nhưng sau cùng Cố Cần vẫn lật tẩy được nguyên thân, chứng minh sự trong sạch của mình! Mặc dù nguyên thân cố ý chọn điểm mù của camera để hãm hại Cố Cần, nhưng lại không ngờ được rằng điện thoại của Cố Cần vẫn luôn để chế độ quay video!
Con ngươi của Cố Dạng khẽ chuyển động.
Mặc dù giờ cô vừa xuyên vào đã hãm hại nữ chính, coi phản diện như kho máu, đắc tội cả hai bên chính diện lẫn phản diện, ấy thế nhưng…Cô vẫn chưa hãm hại xong, kho máu vẫn chưa bị rút cạn, hẳn là có lẽ… vẫn còn có cơ hội để xoay chuyển tình hình nhỉ?
Cố Dạng đang cúi đầu suy nghĩ, trong lòng rối như tơ vò, trăm mối ngổn ngang, đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói vừa lạnh lùng vừa tức giận của Nguyễn Tuyết Linh: “Cố Cần, còn không mau qua đây xin lỗi em gái đi!”
Cô ngước mắt lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra Cố Cần vốn đang tựa vào tay vịn cầu thang, giờ đã đang dựa vào ghế sofa ở phía đối diện rồi.
Cố Cần đang mặc một chiếc váy hai dây màu đen, ánh đèn chiếu lên người cô ấy, khiến nước da càng trở nên trắng ngần. Tư thế của cô ấy vẫn rất ung dung nhàn nhã, đang thản nhiên lướt điện thoại.
Cô ấy có vẻ ngoài rất đẹp, giống như một thiên thần sa ngã, trong vẻ mê hoặc quyến rũ lại xen lẫn sự trong sáng thánh thiện. Nhất là đôi mắt của cô ấy, sâu thẳm mà sắc bén, tựa như xoáy nước có thể nuốt chửng linh hồn người khác, lại như có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Không cần đâu. Con không đẩy em ấy.” Nghe Nguyễn Tuyết Linh nói vậy, Cố Cần chỉ thản nhiên cười nhẹ, trả lời thẳng thắn ngắn gọn.
Danh Sách Chương: