“Cố Cần, sao cô lại có thể độc ác như vậy chứ! Cô biết rõ là Dạng Dạng có bệnh máu khó đông, chỉ cần hơi rách da một chút thôi là sẽ chảy máu không ngừng, mà vẫn cố ý đẩy con bé xuống cầu thang ư?”
“Thiên kim thật sự của nhà họ Cố chỉ có thể là Dạng Dạng, cô không biết gì cả, nhà họ Cố đón cô về để hưởng phúc mà cô vẫn không biết thỏa mãn sao?”
“Nếu như hôm nay Dạng Dạng có mệnh hệ gì, thì cô lập tức cút trở về trại trẻ mồ côi ở dưới quê của cô cho tôi!”
Cố Dạng tỉnh lại trong tiếng trách mắng giận dữ om sòm của người phụ nữ ở bên cạnh, hàng mi dài khẽ rung, khi cô mở mắt ra thì nhìn thấy một căn phòng khách được trang hoàng xa hoa lộng lẫy của một căn biệt thự sang trọng.
Lúc này cô đang tựa vào cánh tay của một vị phu nhân trẻ tuổi, mà vị phu nhân đó đang trách mắng một thiếu nữ ở góc cầu thang phía đối diện với vẻ mặt giận dữ.
Cố Dạng cảm thấy đầu óc nặng trĩu, sau gáy và một số chỗ trên cơ thể ê ẩm đau nhức, nhất thời vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.Đột nhiên, sau gáy bỗng truyền đến cảm giác mát lạnh, theo đó là một cơn nhói nhẹ.
Cô vô thức đưa tay ra sờ.
Tay cô bị người khác giữ lấy, sau lưng vang lên một giọng nói ôn hòa: “Đừng chạm vào.”
Giọng nói ôn hòa, nhưng lại xen lẫn sự lạnh lùng, tựa như gió xuân se lạnh.
Vị phu nhân đang đỡ cô nhìn cô với vẻ mặt quan tâm, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Dạng Dạng, bác sĩ Kỷ đang sát trùng vết thương cho con.”
Sau khi bác sĩ Kỷ băng bó vết thương cho Cố Dạng, vừa lục tủ thuốc, vừa dịu giọng nói:
“Bà Cố, tiểu thư mất quá nhiều máu, cần phải truyền máu. Nhưng nghe nói tiểu thư có nhóm máu Rh - null, bà cũng biết là nhóm máu này đặc biệt, bên phía bệnh viện không có loại máu này trong kho máu.”
Người bình thường bị đập đầu cũng không đến nỗi mất quá nhiều máu, nhưng Cố Dạng lại bị bệnh máu khó đông, sau khi bị thương sẽ chảy máu không ngừng, rất nhanh sẽ bị mất máu.
Bà Cố quay đầu lại dặn dò bảo mẫu: “Dẫn Phong Quyết đến đây.”
Chẳng mấy chốc, bảo mẫu dẫn một thiếu niên gầy gò mặc sơ mi trắng đến.
Cậu bước ra dưới ánh hoàng hôn, như thể bước ra từ trong bức tranh thủy mặc đan thanh, không nhuốm bụi trần, cao quý sạch sẽ.
Cậu cúi đầu đứng trước mặt Cố Dạng, những sợi tóc lòa xòa trước trán che đi đôi mắt, gương mặt sáng sủa, đường nét rõ ràng, đôi môi mềm mại hơi mím lại, trông rất xinh đẹp, cũng rất ngoan ngoãn.
Danh Sách Chương: