Editor: Mít
Tạ Dương sống mười tám năm cũng chưa từng động vào rượu, cùng lắm chỉ mới ngửi qua.
Nếu bạn nói anh ấy có thể uống rượu, chắc chắn anh ấy không biết.
Cho dù là rượu trái cây nồng độ thấp cậu cũng chưa chắc uống được.
Nhưng đối mặt với giọng điệu khiêu khích của Thẩm Tinh Túc, Tạ Dương nheo mắt, vươn tay cầm lấy rượu trái cây trên bàn, dùng một tay kéo nắp, mạnh dạn nói: "Đương nhiên, ngàn ly không say."
Hơi bia tuôn ra từ cái miệng chai, kêu ùng ục một lúc rồi tan biến.
Tạ Dương khẽ ngửi một cái, cũng không uống ngay, dù sao cậu chỉ nói ngoài miệng, nếu uống thật mà một hớp liền say thì không phải rất nhục sao?
Không có gì quan trọng bằng việc không bị vả mặt!
Tạ Dương lắc rượu trái cây, đặt lên bàn, cầm một xiên thịt, thuận thế ngồi xuống.
"Thật sao? Tớ cũng không biết, cho dù là loại này rượu trái cây cũng chỉ có thể uống một cái chai nhỏ như vậy, uống nhiều sẽ say." Thẩm Tinh Túc chẹp chẹp miệng, cũng mở một chai nhấp mộ miếng nhỏ.
Ngoài mặt Tạ Dương vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang không ngừng mắng.
Ngay cả Thẩm Tinh Túc không biết uống rượu cũng uống được một chai, nên có lẽ cậu cũng sẽ uống được nửa chai đi.
"Đúng rồi, không phải An Đại Sơn thường xuyên kiểm tra ký túc xá sao? Chúng ta làm lớn như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Tạ Dương một bên ăn, một bên hỏi, còn thuận tiện nghĩ ra một câu chuyện.
"Không đâu! Giờ này bình thường An Đại Thiện còn chưa đến trường, buổi tối sắp đến giờ tắt đèn đều sẽ đến." Sở Hùng Dịch nói.
Tạ Dương gật đầu, vừa ăn xiên vừa nghe Thẩm Tinh Túc giải thích kịch bản.
- -Riel và Ryan là một cặp song sinh ở thị trấn Strange, trông cực kỳ giống nhau, với mái tóc đen ngắn, đôi mắt đen và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại có vết bớt kéo dài từ mắt trái đến bên miệng.
Hình dạng uốn lượn vặn vẹo của vết bớt giống như ngọn lửa đang đang cháy bập bùng, nhưng cũng giống như cỏ khô yếu ớt.
Nó đột nhiên hiện lên trên mặt của hai thiếu niên, chi tiết hoàn toàn giống nhau như đúc.
Riel là em trai và Ryan là anh trai.
Luôn có một tin đồn kỳ lạ ở thị trấn cho rằng trong thị trấn có quái vật.
Mọi người trong thị trấn Strange đều có một khuôn mặt riêng, con quái vật thì khác, nó không có khuôn mặt của chính mình.
Mọi người sợ hãi những cặp song sinh vì chúng giống hệt nhau và có thể một trong số chúng là quái vật.
Các cặp song sinh được sinh ra trong thị trấn hàng năm, cha mẹ của chúng luôn chọn gửi một trong số họ ra khỏi thị trấn Strange.
Nhưng cha mẹ của Riel và Ryan thì không, vì họ đã chết vào cái đêm mà họ chuẩn bị tiễn một trong số chúng đi.
Mọi người ở thị trấn Strange đều hoảng loạn.
Lúc đầu, họ cho rằng con quái vật đó chính là Ryan, bởi vì Ryan luôn xuất quỷ nhập thần*, xuất hiện sau lưng khi bạn đang làm việc, bất cứ nơi nào khi bạn đang nói cười, sau đó là một đôi mắt đen lạnh lùng đến đáng sợ nhìn chằm chằm vào bạn, cảm giác cực kỳ đáng sợ.
*Hành động nhanh nhẹn, tài tình như có phép biến hoá thần thông, ma quỷ
Thế là họ nhốt Ryan lại, Ryan bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, ngày đêm chỉ có thể nhìn đám người cười nói bên ngoài qua ô cửa sổ.
Lúc đầu Riel sẽ lặng lẽ đến đưa đồ ăn, nhưng sau đó cũng không đến nữa, đến khi hắn xuất hiện lần nữa, Ryan nhìn thấy Riel đẩy một đứa trẻ vào dòng sông nhỏ bên cạnh, một lúc sau quay đầu lại, nhìn Ryan-người bị nhốt trong căn phòng, với nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt ngây thơ như một đứa trẻ.
Giọng Ryan bình tĩnh khẳng định: "Em là quái vật".
Riel bỗng hoảng hốt hét lớn gọi người lớn xuống sông cứu đứa trẻ, nhưng ngay lúc đó Riel lại đi về phía căn phòng nhỏ nơi Ryan đang bị nhốt, há miệng ra rồi ngậm lại, để lộ cặp răng nanh nhỏ nhọn hoắt trong miệng.
Cậu ta nói, "Không, tôi là một con quái vật."
Cậu bé được giải cứu tỉnh dậy và nói với mọi người rằng Riel chính là con quái vật! Riel đẩy cậu bé xuống sông, Riel muốn mạng nó!
Những người lớn sợ hãi chạy ra ngoài tìm Riel nhưng không thấy, mãi đến khi nhìn thấy ánh lửa ở hướng căn phòng của Ryan, họ mới biết rằng Riel có thể muốn giết Ryan, cậu ta sẽ có một khuôn mặt riêng và sẽ sống ở thị trấn này mãi mãi!
Không! Tất nhiên những người trong thị trấn không muốn, họ vội vã chạy đến căn phòng nhỏ.
Người xông vào căn phòng trước đá Riel ngã xuống đất choáng váng, mặt cậu ta lấm lem bùn đất, miệng vết thương thì rỉ máu.
Trái tim anh càng lúc càng khó chịu, như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi đó.
Anh cắn chặt hàm từ từ chống người ngồi dậy.
Căn phòng nhỏ trở lại yên tỉnh, Ryan bị người mang theo ra ngoài, trên người không có một chút dấu vết bị lửa đốt, ngoại trừ bỏ vết bớt đỏ trên mặt đã bị bôi đen.
Riel ngẩng đầu nhìn Ryan đang đi phía trước mình, khóe mắt hơi đỏ lên.
Ryan nhìn chằm chằm đứa em trai đang quỳ dưới đất, vết bớt đỏ trên mặt Riel càng đáng sợ hơn, như sắp chui ra khỏi da thịt vậy.
Ryan vẫn nói, "Em là một con quái vật."
"Pfft——" Một chiếc gai dài xuyên qua cơ thể cậu ta, không có dòng máu đỏ tươi nào chảy ra, những người xung quanh càng tin rằng con quái vật đó chính là Riel.
Riel chỉ giơ tay nắm lấy góc áo của anh trai mình như khi còn bé, nói: "Anh à, em không phải quái vật..."
...
Tạ Dương nhíu mày, cậu ăn thịt nướng nhiều quá, hiện tại rất khát nước, không chút nghĩ ngợi cầm rượu hoa quả trên bàn uống một ngụm.
Khi vào miệng có vị hơi ngọt, dính trên lưỡi còn lại cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
"Chờ một chút, lời kịch vừa rồi không ổn." Tạ Dương nhấp một ngụm rượu, ngắt lời Thẩm Tinh Túc còn đang nói.
Thẩm Tinh Túc ngẩng đầu lên, "A, tại sao lại không ổn, đây đều là ý chính mà?"
Tạ Dương lắc đầu, nhất thời cảm thấy mặt nóng bừng nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, há miệng liền nói ra suy nghĩ của mình.
"Riel vì Ryan mà thành quái vật, cậu ta sẽ không nói mình không phải quái vật." Tạ Dương cảm thấy đầu óc đột nhiên hoạt động không tốt, có chút cảm giác mơ hồ hỗn loạn, "Cậu ta thích, cậu ta ỷ lại vào Ryan, lúc này Riel sẽ nói, 'Anh ơi, đau quá...'."
"!" Thẩm Tinh Túc chợt hiểu ra, giơ ngón tay cái lên với Tạ Dương, cúi đầu sửa lại, "Tốt quá! Không hổ là nam thần của tớ!"
Tạ Dương không nói một lời cười cười, cao thâm khó đoán lắc đầu, lại uống một hớp nhỏ rượu trái cây, cụp mắt tiếp tục đọc kịch bản.
Thẩm Tinh Túc lại tiếp tục nói.
Nhưng lần này, Tạ Dương một chữ cũng không nghe, cậu cảm thấy ý thức tựa hồ đang buông lỏng, mông lung không biết chính mình đang làm cái gì.
Thẩm Tinh Túc chú ý tới mặt Tạ Dương đỏ như lửa, liền không nói kịch bản nữa, vươn tay quơ quơ trước mặt Tạ Dương, "Dương ca, cậu uống say sao?"
Tạ Dương híp mắt, thanh âm ở sâu trong nội tâm nói cho cậu biết, thừa nhận mình say chính là thừa nhận yếu đuối, vì vậy cậu kiên quyết lắc đầu, thanh âm kiên định mà lạnh lùng: "Không có."
Mặc dù những người say rượu sẽ nói rằng họ không say, nhưng Thẩm Tinh Túc vẫn không yên tâm, nghiêm túc nhìn vào mắt Tạ Dương một lúc.
Đôi mắt của Tạ Dương trong veo đến kinh ngạc, không hề có một chút men say nào.
Thẩm Tinh Túc cảm thấy nhẹ nhõm, chuẩn bị tiếp tục nói chuyện.
"Chi —— loảng xoảng!"
Mọi người trước mắt nhất thời tối sầm lại, Tạ Dương vốn đang ngây người lại càng thêm mê mang.
Thậm chí cậu còn có một câu hỏi kỳ lạ trong lòng, "Tôi có bị mù rồi sao?"
"Mẹ kiếp, trường cấp ba Giang Dương chỗ nào cũng tốt, nhưng vào mùa hè hằng năm thỉnh thoảng công tắc lại không bật được, năm nào cũng không sửa được!" Thẩm Tinh Túc ném kịch bản trong tay xuống mặt đất.
"Lát nữa sẽ sáng lại thôi, trường học còn có máy phát điện dự phòng mà đúng không?" Hoắc Minh bình tĩnh nói.
Sở Hùng Dịch cũng xen vào, "Nếu máy phát điện chạy cả đêm thì hôm nay chúng ta sẽ không ngủ được luôn!"
Tạ Dương sửng sốt một chút, nắm chặt cái ly cùng kịch bản trong tay, đột nhiên đứng lên, theo bản năng đi hướng cửa.
Trên đường đi một lúc thì đá vào mép bàn, lúc sau thì vấp phải chiếc ghế dài, cuối cùng cũng đến được cửa nhưng vì không có đèn mà đâm sầm vào cửa.
Một tiếng "rầm", người không biết rằng cậu đem ghế đập vào cửa.
Tạ Dương bị đau khắp người, ê ẩm nhức nhối, rất khó chịu.
Nhưng Tạ Dương vẫn không dừng lại, thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau đi tới, liền đặt ly trong tay mình vào tay người đang đi đến, mở cửa phòng ra, không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
"Này, Tạ Dương—" Hoắc Minh cầm cái ly trên tay không biết phải làm gì.
Ngoài hành lang ký túc xá khắp nơi đều có người, cửa đều mở toang, biển người nháo cãi ồn ào.
Những người có điện thoại di động thì bật đèn lắc trái lắc phải, Tạ Dương thỉnh thoảng có những tia sáng đâm vào mắt cậu.
Chóng mặt, Tạ Dương cảm thấy mình có lẽ say thật rồi, cậu còn không uống rượu giỏi bằng Thẩm Tinh Túc!
Nhưng nhờ những ánh đèn lộn xộn này, Tạ Dương đã bị va chạm khắp nơi đi chệch đường nhiều lần, cậu vẫn có thể tìm được phương hướng.
Tất cả các cánh cửa ký túc xá đều mở toang trừ phòng của cậu.
Cửa ký túc xá A304 đóng chặt, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào.
Tạ Dương không dừng lại, giơ tay gõ mạnh, cổ tay va vào cửa đỏ ửng có chút đau.
Bên trong vẫn không có phản ứng, Tạ Dương trở nên lo lắng, cau mày, không khỏi suy nghĩ rồi cả người đập mạnh vào cửa.
Hết âm thanh này đến âm thanh khác, leng keng như tiếng sấm.
Cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh, đầu tiên là âm thanh chói tai của những chiếc ghế rơi xuống đất, sau đó là tiếng từng chồng sách đập xuống đất.
Sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Tạ Dương đặt tay lên cửa, không gõ cửa, cũng không đâp cả người vào cửa nữa.
Cánh cửa mở ra.
Hô hấp của Cận Từ rất rối loạn, rối loạn đến đáng sợ, ánh mắt sắc bén thường ngày của hắn lúc này lại có vẻ đặc biệt đau đớn.
Thậm chí Tạ Dương có thể ngửi thấy mùi thơm rượu Tequila mà Cận Từ không kiểm soát được.
Mê người vô cùng.
Vốn Tạ Dương đã hơi say, mùi tin tức tố của Cận Từ khiến tâm trí cậu càng thêm lâng lâng.
Nhưng Tạ Dương vẫn không quên những gì cậu muốn làm.
Tạ Dương đưa tay ôm khuôn mặt của Cận Từ, dùng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào khuôn mặt lạnh lùng của Cận Từ vài lần, ra hiệu rằng cậu đang ở đây.
Sau đó, bàn tay ấm áp của Tạ Dương buông xuống, nắm lấy bàn tay trái lạnh giá của Cận Từ rồi gắt gao giữ chặt.
Tạ Dương ngẩng đầu lên, mỉm cười với đôi mắt đầy sao, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ một bên chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Cậu nói với Cận Từ: "Đừng sợ, hãy theo em."
"Quái vật nhỏ sẽ bảo vệ anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu con: Em, tiểu quái vật, bảo vệ anh!
Danh Sách Chương: