Editor: Mít
Beta: Sasaswa
Tạ Dương dừng lại, ngón tay đặt lên cằm, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu cười khúc khích, "Tôi muốn một chai sữa lạnh và một túi bánh quy."
"Tạ Dương," Hoắc Minh đứng ở bên cạnh đột nhiên đi tới, mặt trời vẫn chói chang nhưng đôi mắt của Hoắc Minh không nheo lại chút nào, nhìn Tạ Dương nghiêm túc hỏi, "Cuộc thi đầu tiên khi vào cấp ba, cậu có thật sự gian lận không? "
Tạ Dương vô thức di chuyển cái bao tay màu đen trên tay phải, cậu im lặng, cuối cùng mơ hồ nói một câu, "Ai biết được?"
Nói xong cậu liền xoay người đi theo chủ nhiệm Trương và Chu Đào đến văn phòng giáo vụ.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa. Những nơi khác đều là reup/ăn cắp, vui lòng đọc tại link gốc để ủng hộ editor.
"Em đưa số điện thoại của phụ huynh đây, em làm như vậy nhất định phải mời phụ huynh!" cô Trương vừa vào phòng làm việc liền lấy điện thoại di động ra nói: "Nhanh lên!"
Tạ Dương đưa hai tay ra sau lưng, thản nhiên nghịch cái bao tay màu đen sau lưng, "Mẹ em bận lắm, không có thời gian đến trường."
Tạ Dương nói thật, mẹ Lý làm quan hệ công chúng, gần đây công ty bà nhận được một đơn hàng lớn, bà rất bận, có lúc trời tối mịt bà mới về tới, vào nhà thì trực tiếp đến thư phòng tiếp tục xử lý công việc.
Mấy ngày nay còn không có thời gian mắng Tạ Dương, huống chi hôm nay bị mời đến trường.
"Bận cái gì mà bận! Con cái thế này mà còn bận! Em đọc số điện thoại của bố mẹ đi! Cô sẽ nói cho bố mẹ anh biết, xem bố mẹ anh có còn quan tâm đến con trai của mình không!"
"Nếu không quan tâm thì em trực tiếp đi về nhà đi! Còn học cái gì nữa? Đánh nhau, trốn học, gian lận vậy thì còn đến trường để làm gì?"
Tạ Dương đưa tay đè lỗ tai lại, liếc nhìn Chu Đào vẫn đứng ở bên cạnh, "Không phải vẫn có gian gian lận đấy thôi, cậu ta làm cái gì em làm cái nấy thôi?"
"Tạ Dương, đừng nói chuyện này với cô, Chu Đào gian lận là vì em, đừng giả bộ không biết mà còn châm biếm người khác ở đây!" Chủ nhiệm Trương vẫn không nhìn rõ sự thật, chỉ nhìn thấy cái mình muốn thấy, đó chính là thành kiến của cô Trương.
"Khi nhìn thấy em ở lớp A1, cô đã biết em không phải loại người gì tốt rồi. Trong nhà có tiền khiến em trở thành bộ dạng như bây giờ đấy. May mắn thay, lúc sau em không học ở lớp A1 nữa. Nếu không cô không biết em đã hại bao nhiêu người rồi." Chủ nhiệm Trương tức giận chửi thẳng mặt Tạ Dương
"Nhanh lên, gọi ba mẹ của em đi!"
Tạ Dương lắc đầu, nhắm mắt làm bộ như không nghe thấy.
Nếu cô có bản lĩnh thì tự đi tìm thầy An lấy.
"Em!" Cô Trương rất khó chịu nhưng không thể làm gì, học sinh giả vờ như không nghe thấy thì cô có thể làm gì bây giờ?
Chu Đào đứng sang một bên, xoa cổ họng không thoải mái của mình, nhẹ nhàng nói: "Cô Trương, giáo viên chủ nhiệm có thông tin phụ huynh..."
Tạ Dương nhướng mi, không khỏi tán thưởng Chu Đào là người thông minh.
Thầy An là người chính trực và công bằng, sẽ không bao giờ thiên vị như thế này.
Hơn nữa mí mắt của cậu cứ giật giật, cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
"Được rồi, hiện tại cô sẽ gọi cho thầy An, cô không tin không mời được ba mẹ của em!" Chủ nhiệm Trương nói xong liền gọi cho thầy An.
Cô mở miệng là nói thẳng việc Tạ Dương gây chuyện, cần thầy tới gấp.
Tạ Dương lẳng lặng lắng nghe, dửng dưng đứng một bên. Công việc của mẹ Lý rất quan trọng, lúc này cô ấy gọi điện thì chỉ được một câu tôi biết rồi, sau đó cúp máy rồi lại không liên lạc được.
Chẳng mấy chốc, thầy An đã tới, nhưng kỳ lạ là, Hoắc Minh cũng đi theo sau.
Tạ Dương nhướng mày, kinh ngạc vì Hoắc Minh lại xuất hiện ở đây, cậu không rõ Hoắc Minh tới đây để làm gì.
"Đánh nhau à?" thầy An quay sang Tạ Dương hỏi.
Tạ Dương gật đầu, "Vâng."
Thầy An giọng nói rất nhẹ nhàng, không có chút trách cứ nào, "Sao lại đánh nhau?"
Tạ Dương ngạc nhiên liếc nhìn thầy An, khẽ mở miệng, thậm chí còn cố ý gật đầu, đối mặt với Chu Đào, cậu nói: "Vì cậu ta quá xấu."
"Nghe chưa, nghe chưa! Em có ý gì! Công kích ngoại hình bạn cùng lớp, còn dám đánh bạn!" Cô Trương nghe Tạ Dương thú nhận tội lỗi của mình mà không hề trốn tránh, chỉ cảm thấy bực tức. Khi Tạ Dương nói điều này, cô gần như muốn nhảy lên đánh người.
Nói chuyện với Tạ Dương chỉ làm chủ nhiệm Trương muốn tăng huyết áp.
"Chu Đào, nói cho thầy nghe." thầy An quay lại hỏi Chu Đào, "Thầy mong em nói thật."
Chu Đào mím môi, chẳng qua cậu ta cũng không làm gì cả.
"Em muốn tìm Tạ Dương hỏi một chút chuyện, nhưng cậu ấy chưa nói gì đã đánh người, em không kịp phản ứng. Em..."
Tạ Dương lạnh lùng đứng một bên, những lời phun ra rất khoa trương, "Đó là bởi vì cậu ta quá ngu, quá yếu."
"Tạ Dương!" chủ nhiệm Trương thực sự nhịn không được.
Thầy An cau mày, thật ra thầy đã nắm được tình hình từ Hoắc Minh rồi, thật sự Chu Đào chỉ muốn tìm người nói chuyện, Tạ Dương không chịu, Chu Đào không buông tay, rồi Tạ Dương đánh cậu ta.
Dù có làm như thế nào đi nữa, vì cậu ta không buông tay nên mới bị Tạ Dương đánh.
"Thầy An, chuyện này là thật, không thể lại buông tha cho qua được đúng không?" Mặc dù chủ nhiệm Trương rất tức giận, nhưng trong đầu cô vẫn muốn làm việc rõ ràng, "Nên mời phụ huỵnh, không thể không xử phạt ".
An Đại Thiện không nhìn cô Trương, ngược lại quay đầu hỏi ý kiến Tạ Dương, "Mời phụ huynh giải quyết, em có vấn đề gì không?"
Tạ Dương cúi đầu quấn lấy bao tay trên tay, lãnh đạm nói: "Gọi cũng được, nhưng em không chắc sẽ có người tới."
Sau đó, thầy An ngẩng đầu nhìn cô Trương, "Tôi sẽ liên hệ với phụ huynh của Tạ Dương, cô liên hệ với phụ huynh của Chu Đào đi."
"Mọi người vào phòng họp đợi." Thầy An vừa dẫn mọi người lên lầu phòng họp vừa gọi điện thoại.
Mẹ Lý nhận điện thoại rất nhanh, thầy An nói đơn giản về tình huống. Bên kia quả thực như lời Tạ Dương suy đoán, mẹ Lý chỉ nói 'tôi đã biết, tôi về sẽ dạy dỗ lại con' sau đó lập tức cúp điện thoại.
Sau đó gọi lại, mẹ Lý không nghe máy nữa.
Đã liên lạc được với cha mẹ của Chu Đào, lời nói của chủ nhiệm Trương vô cùng khoa trương, một lúc sau, cha mẹ cậu ta vội vàng nói sẽ đến, sẽ đến ngay.
"Phụ huynh Tạ Dương sẽ không đến." Thầy An nói với cô Trương, "Bây giờ cứ như vậy trước đi, vào phòng họp chúng ta sẽ nói tiếp."
Nói xong, An Đại Thiện đẩy cửa phòng họp, mọi người tiến vào, từng người ngồi đối diện nhau, tạo thành trạng thái giằng co.
An Đại Thiện, Tạ Dương và Hoắc Minh ngồi một bên, còn chủ nhiệm Trương và Chu Đào ngồi ở một bên.
Họ im lặng một lúc rồi chủ nhiệm Trương mở chủ đề.
"Trong lúc chờ phụ huynh đến, chúng ta hãy thảo luận cách xử lý Tạ Dương trước đi."
An Đại Thiện khá thoải mái, cầm chiếc phích nước bên cạnh bàn lên, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Vết thương của Chu Đào không nghiêm trọng, nhưng trên cổ em ấy có vết đỏ, vậy thì lấy một ít tiền thuốc, sau đó phạt Tạ Dương viết bản kiểm điểm. "
"Nhưng đây không phải lần đầu tiên em ấy đánh người. Tình tiết nghiêm trọng! Phải xử lý nghiêm túc!" Chủ nhiệm Trương dường như có chút suy nghĩ trong lòng.
Thầy An đặt cốc nước xuống, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, ra hiệu cho Hoắc Minh đi ra ngoài, nói với cô Trương: "Vậy cô Trương muốn làm gì?"
"Tạ Dương không thể ở lại trường cấp ba Giang Dương." Giọng điệu của cô Trương rõ ràng, bình tĩnh nói, "Đúng là Tạ Dương không phạm tội giết người hay đốt phá, thậm chí còn cải tạo tốt mỗi khi vi phạm, hình phạt cũng qua nhanh chóng, nhưng hành vi của em ấy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuẩn mực đạo đức của trường chúng ta! Nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến học sinh của trường! Em ấy phải bị đuổi học! "
Thầy An không vội trả lời nhưng vẫn cúi đầu nhìn, rồi lâu lâu lại liếc về phía cửa phòng họp.
"Thầy An, thầy nghĩ thế nào?" Một lúc sau không thấy ai trả lời nên chủ nhiệm Trương lên tiếng, để người ta chú ý đến lời nói của cô.
"Nói tiếp đi." Thầy An một lần nữa nhìn đồng hồ, trả lời cô Trương cho có lệ.
Lần này, vừa nhìn giờ xong thì thầy An đứng dậy, bật máy chiếu* trong phòng họp, vừa bật vừa nói: "So với việc Tạ Dương có ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuẩn mực đạo đức của trường chúng ta hay không, thầy nghĩ chúng ta nên nói về chuyện của Chu Đào trước. "
*chỗ này convert ghi thiết bị đa truyền thông nên mình nghĩ nó là máy chiếu hoặc bảng chiếu
Ngay khi giọng nói vừa dứt, cửa kính của phòng họp được mở ra, một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề bước vào.
Là hiệu trưởng.
Đằng sau còn có hai vị chủ nhiệm.
"Hiệu trưởng Viên đã vất vả rồi." An Đại Thiện đi về phía trước, dẫn hiệu trưởng đi vào.
Tạ Dương tự nhiên đứng ở bên cạnh.
Giống như cậu sẽ tận mắt thấy Chu Đào bị trừng phạt. Lúc trước cậu bị bắt vì gian lận trực tiếp xử phạt trước mặt toàn khối, sau đó còn bị công khai phê bình, phải viết bản kiểm điểm hơn 3000 chữ để đọc trước toàn trường.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình cũng không có gặp hiệu trưởng.
Chu Đào thật trâu bò, khiến hiệu trưởng cũng phải ra mặt.
Hiệu trưởng Viên không chút lưu tình, dưới tay cất một xấp tài liệu nhỏ, "Thầy An nói chuyện này rất nghiêm trọng, cần tôi trở về xử lý, nếu không tôi không cần phải gấp gáp như vậy."
Hiệu trưởng Viên nhìn trái nhìn phải, nhìn qua lại giữa Chu Đào và Tạ Dương, "Học sinh nào gian lận? Em ấy gian lận đến mức độ nào? Một hai phải bắt tôi quay về giải quyết."
Chủ nhiệm Trương đứng ở một bên, không muốn nói chuyện, lúc này cô vẫn muốn tranh thủ cho Chu Đào.
"Hiệu trưởng Viên, chuyện này đã kéo dài rất lâu. Mọi người đến đông đủ rồi nói sau." An Đại Thiện mở máy chiếu rồi ra hiệu với Tạ Dương đi đến bên cạnh lấy nước.
Tạ Dương nhận được tín hiệu, xoay người, lấy cái ly giấy dưới bình đựng nước, rót nước ấm, sau đó hai tay hay ly, để ly nước vào từng vị trí.
Hiệu trưởng Viên vội vã đến đây nên lúc này rất khát, cầm ly nước trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Tạ Dương xoay người đi lấy nước, rồi lại mang qua.
Hiệu trưởng Viên ngẩng đầu nhìn Tạ Dương, ông nghĩ gì đó rồi hỏi: "Em học lớp nào? Tên là gì?"
"Lớp A1, Tạ Dương." Tạ Dương để nước xuống, đứng sau trả lời.
Hiệu trưởng Viên không chút do dự nói: "Ồ, học sinh gian lận trong kỳ thi tuyển sinh chung?"
Không cần phải nhớ rõ ràng như vậy chứ.
"Làm sao vậy, lần này em lại gian lận?" Hiệu trưởng Viên vừa uống nước vừa nói.
Tạ Dương đứng thẳng tắp, cậu lắc đầu, "Không phải, là người đối diện."
Hiệu trưởng Viên nghe xong ngẩng đầu nhìn học sinh đứng phía sau cô giáo Trương, trước tiên không hỏi Chu Đào mà hỏi cô giáo Trương, "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói cô vẫn chưa đóng dấu chấp nhận hình phạt đã đưa ra đối với học sinh gian lận, ý cô là sao?"
"Bằng chứng đầy đủ, học sinh đã thừa nhận nó. Vậy vấn đề nằm ở đâu?"
Hiệu trưởng Viên rất đau đầu, mọi thứ đều có, chỉ cần xử phạt giáo dục học sinh một chút là chuyện này coi như xong. Nhưng không ngờ chuyện này lại nháo đến chỗ ông, hiệu trưởng phải tranh thủ giải quyết xong hết công việc, không kịp uống ngụm nước phải đã phải lập tức chạy về.
Bực cả mình.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tạ Dương: Tôi vừa đói lại vừa khát.
Cận Từ: Sữa và bánh quy sắp đến rồi đây.
Danh Sách Chương: