• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mật Kết-

Trước thi tháng mấy ngày, Phí Lập cũng cảm nhận được một chút cảm giác nguy cơ đang đến, Tăng Lý ngược lại lại thoải mái hơn.

Phí Lập phát hiện đi học tan học Tăng Lý học thuộc từ mới một cách ngắt quãng, tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành cây, lúc về nhà ăn cơm cũng chỉ miệt mài ăn cơm, không học hành gì, ăn xong Phí Lập ngồi bên cạnh đọc sách, Tăng Lý lại ngồi lấy truyện tranh ra đọc.

Thâu tinh cửu nguyệt thiên.

wtp Mật Kết

Phí Lập:??

Từ đã, chuyện gì thế này?

Hắn lén lút nhìn Tăng Lý một lúc lâu, không nhịn được dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tăng Lý, "Này."

"Hả." Tăng Lý hoàn hồn, chầm chậm ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn Phí Lập. Sau đó cậu lại nhìn vào quyển sách từ mới trên tay Phí Lập.

Tăng Lý cứ nghĩ hắn lại có từ nào không biết đọc cơ, bèn dịch lại gần, Phí Lập thấy cái cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh đẹp của Tăng Lý xuất hiện trước mắt mình một cách lộ liễu như vậy, hô hấp bất giác trở nên nặng nề.

"Có chỗ nào không biết sao?" Tăng Lý hỏi.

Cậu vừa nói vừa ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Phí Lập, đôi mắt ngây thơ đơn thuần kia lập tức biến thành nai con húc mở trái tim Phí Lập, chạy nhảy loạn xị, đâm loạn khắp nơi trong lòng hắn.

Không ổn.

Không ổn lắm.

Đôi mắt kia chỉ có một mình hắn.

Sẽ chỉ có một mình hắn.

wtp Mật Kết

Hô hấp của Phí Lập nặng nề, rụt cổ lại tránh sang bên cạnh, hơi nóng của Tăng Lý rải lên làn da của hắn, khiến Phí Lập bị đốt đến mức đau đớn.

"Biết hết." Phí Lập không thoải mái đẩy Tăng Lý ra, mặt hắn nóng bừng, quay đầu đi: "Không phải mai là thi tháng rồi à, sao cậu lại chơi cả ngày thế?"

"À, cái này á." Tăng Lý ngồi thẳng dậy, tay cầm quyển truyện tranh, nhìn Phí Lập, "Dùng não quá mức, mai sẽ không thi tốt được. Tối nay ôn tập lại từ mới một lần... là được rồi."

Phí Lập: "..."

Hắn nhìn lại đống sách mình gần như chưa đọc đến lại rơi vào trầm mặc.

Có thể đây chính là thế giới của những người học giỏi.

Trên thực tế học sinh giỏi với học sinh kém có sự chênh lệch nhau.

Phí Lập thuộc vào kiểu nước đến chân mới nhảy, đau khổ học ba ngày, à, thêm hai ngày thi nữa, cũng mới thi được thứ mười lăm từ dưới đếm lên, tiến bộ được năm hạng.

Mà Tăng Lý vẫn ổn định như thường, kiến thức chắc chắn, lần này vẫn vững vàng nằm trong top 5 của lớp, vừa hay đúng ở vị trí thứ năm.

Vừa hay đều là năm.

wtp Mật Kết

Lần này là lần thi đầu tiên sau khi chia lớp, trường cấp ba Dung Thành lớp khoa học tự nhiên nhiều hơn so với lớp văn, một lớp không được coi là lớp trọng điểm nhưng cũng không tính là lớp phổ thông, thành tích của học sinh khá là chênh lệch nhau, cho nên thành tích này của Tăng Lý vẫn chưa đủ.

Trước khi chia lớp vẫn có môn văn cộng điểm, Tăng Lý vẫn luôn ổn định, không học lệch, cũng không nổi bật lắm, nhất là trước đây sức chú ý của cậu được chia đều cho các môn, đây là lần đầu tiên có thành tích như thế này, cũng nằm trong dự liệu của cậu.

Hôm thành tích vừa được phát ra Trình Thu Hoa còn ở trên bục giảng dự báo tương lai với bọn họ, đại ý nói không cần phải nản lòng, thi đại học còn xa, các em vẫn có thể mong chờ vào tương lai.

Hàn Đông ngồi bên cạnh nhỏ giọng lầu bầu: "Lúc mới khai giảng cô cũng nói với bọn em sắp thi đại học rồi."

Chủ nhiệm giáo dục vừa lúc lén lút bước vào, đứng ngay đằng sau Hàn Đông, cho nên cái câu cậu ta nói kia rơi vào tai chủ nhiệm giáo dục cực kỳ rõ ràng.

Hàn Đông kêu la thảm thiết khi bị lôi đi dạy dỗ, Phí Lập cực kỳ vui sướng, ngay cả trên mặt Tăng Lý cũng treo lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Cái tên Hàn Đông ngu ngốc này, nó nổi tiếng đến mức giáo viên nào cũng biết, ngày nào cũng bị dạy dỗ." Phí Lập vừa cười vừa đưa chân sang đẩy đẩy chân Tăng Lý, quay đầu cười híp mắt, nói: "Bé cưng à, tối nay mời cậu ăn cơm, đi không?"

Tăng Lý bị tiếng bé cưng này làm hết hồn, cậu cúi đầu giọng nói mềm mại: "Bé... bé cưng cái gì. Đừng gọi linh tinh... ăn, ăn cơm sao?"

Phí Lập thấy vẻ mặt vừa xấu hổ vừa nghi ngờ khi cậu ngẩng đầu lên kia cực kỳ đáng yêu, hắn kéo cậu lại ôm vào lòng mình, hắn rất muốn làm một việc với cậu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết có thể làm gì mới được.

"Ừ, tối nay cậu đừng nấu cơm nữa, tôi mời cậu ăn." Ánh mắt Phí Lập dừng lại trên cái tai đỏ bừng của Tăng Lý, bỗng nhiên lại xuất hiện một loại suy nghĩ cực kỳ khủng bố, khiến hắn luống cuống tay chân.

Hắn muốn cắn một cái, hoặc là hôn một cái.

wtp Mật Kết

"Nhưng bọn Hàn Đông cũng đến, là mấy đứa trong đội bóng rổ mà tôi hay chơi cùng ấy." Phí Lập khụ khụ, nói: "Nhưng cậu yên tâm, không ai dám gây khó dễ với cậu đâu, có đứa nào thì tôi đánh đứa đó, sao nào, có đi không?"

Phí Lập cười cúi đầu nhìn cậu, ôm Tăng Lý: "Cậu đến ăn cơm thôi cũng được, không nói chuyện cũng không sao, nói chuyện với tôi là được, những người khác không cần để ý đến cũng không sao, cậu thấy thế nào vui vẻ thì cứ làm như thế." Phí Lập nhíu mày xoa mũi, nói: "Buối tối để cậu một mình tôi không yên tâm."

Ngoài miệng thì hắn nói lời dễ nghe, nhưng thực ra chỉ là để che dấu đi cảm giác mờ mịt nào đó và suy nghĩ xấu xa đê tiện trong lòng mình.

Cái gì mà không nói chuyện với người khác cũng không sao, thật ra là muốn trong mắt Tăng Lý luôn chỉ có mình hắn. Cái gì mà không yên tâm, thật ra chỉ là bản thân cần Tăng Lý mà thôi, mà không phải Tăng Lý cần hắn.

Nhưng Phí Lập từ đầu đến cuối vẫn không hiểu.

wtp Mật Kết

Hắn không hiểu những cảm giác xao động trong lòng mình, loại ham muốn chiếm hữu này là gì. Hắn chỉ là tuân theo bản năng, tuân theo ham muốn tận sâu trong đáy lòng mình mà giữ Tăng Lý lại thôi.

Lúc mới đầu thật sự hắn chỉ muốn mang Tăng Lý chầm chậm bước ra bên ngoài, để tình hình của cậu dần dần tốt hơn, nhưng bây giờ, những thứ này lại biến chất mất rồi.

Nhưng hắn không hiểu.

Đồng tính luyến ái cách cuộc sống của bọn họ quá xa, lúc mà tình yêu vẫn chưa bắt đầu lớn, vẫn chưa phá được rào cản trong lòng, rất ít người có thể ý thức được, thì ra loại cảm giác lặp đi lặp lại trong lòng mình, khuấy đảo trái tim đến mức hỗn loạn, chính là tình yêu.

"Ừ... được." Tăng Lý gật gật đầu, nhỏ giọng nói, "Trưa nay, đồ ăn trong nhà hết mất rồi. Tan học đi... chợ trước đã."

"Chợ?" Phí Lập nghĩ một lúc, "Ở đâu? Chỗ phố ăn vặt, hay là ở con phố sau nhà chúng ta?"

"Chỗ nào cũng được." Tăng Lý cảm thấy đang trong giờ học mà bị Phí Lập ôm thì hơi xấu hổ nên cậu tránh ra khỏi tay hắn, nói: "Có xe, rất tiện."

Cậu vừa nói như vậy, đột nhiên khiến Phí Lập ý thức được một vấn đề. Hắn nhíu mày, vòng tay trống trải không thoải mái lắm, hắn bèn khoanh tay hỏi: "Trước kia cậu không có xe thì mua thế nào? Dì đưa cậu đi à?"

"Không." Tăng Lý nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ, có vẻ như là cảm thấy câu hỏi này của hắn rất là quái lạ, "Tôi... tự đi mua."

Tăng Lý từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu biết xử lý các việc to việc nhỏ trong nhà.

Hiểu chuyện quá sớm.

wtp Mật Kết

Phí Lập mẹ nó một tiếng, trợn mắt nói: "Hai chỗ này đều xa cả mà cậu đi bộ? Cái cơ thể nhỏ bé này cảu cậu, chín tầng, cậu không mệt à?"

Tăng Lý mơ màng chớp chớp mắt, Phí Lập biết ngay cậu muốn nói gì rồi.

"Mệt cũng phải... mua mà." Tăng Lý nói.

Phí Lập mím môi, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Tăng Lý, nhăn mày, giọng điệu không quá dễ nghe: "Sau này những việc này, bao gồm nhưng không hạn chế mua thức ăn, phải gọi tôi đi cùng, biết không?"

Tăng Lý cười: "Cậu học ở đâu thế... bao gồm nhưng không hạn chế."

"Học theo cậu đấy." Khóe môi Phí cũng nhiễm ý cười theo cậu, cực kỳ đắc ý.

Nói đến cái này, Tăng Lý nghĩ ngay đến trước đó cậu đang định nói gì. Cậu nghiêm túc hơn, lại gần Phí Lập, vươn những ngón tay thon dài trắng trẻo của mình cầm lấy bài thi của hắn đang để trên bàn, ngước mắt lên nhìn Phí Lập, nói: "Phí Lập, lần này cậu, tiến bộ năm hạng... rất giỏi."

Bỗng Phí Lập có một dự cảm không tốt lắm.

wtp Mật Kết

Đúng như dự đoán, Tăng Lý cho hắn một tí ngọt trước, sau đó lại tàn nhẫn ngõ cho hắn một cái: "Nhưng, không gian tiến bộ của cậu rất lớn. Tôi xem bài thi của cậu, trong này nhân tố ăn may rất lớn đúng không...?"

Phí Lập chột dạ, ánh mắt lay động: "Nói, nói linh tinh! Tôi làm nghiêm túc lắm đấy!"

Tăng Lý thừa biết, cậu thở dài, rồi lật bài thi tiếng anh ra, sau đó phân tích cho hắn, "Tôi cho cậu quyển các mẫu câu phổ biến trong làm bài tiếng anh cậu cũng không học thuộc... công thức cũng không học thuộc, được cái thơ cổ viết thì đúng hết, Phí Lập, cậu có thể... có thể học thuộc được."

Cậu ngẩng đầu nhìn Phí Lập, "Mỗi một điểm trong kỳ thi đại học, đều có thể vượt qua ngàn người."

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đôi con ngươi màu nâu kia dường như có một mặt trời chói chang, làm kinh động đến mặt biển yên ả trong đôi mắt đen kịt của Phí Lập.

Đây là lần đầu tiên Phí Lập cảm nhận được rõ ràng như vậy, Tăng Lý thật sự, thật sự thật sự, thật lòng thật dạ muốn thi vào cùng một trường đại học với hắn.

Muốn có một tương lai của hai người.

Yết hầu Phí Lập lăn lăn, Tăng Lý bỏ bài thi xuống, kéo lấy tay áo Phí Lập, cụp mắt mím môi nói: "Nếu cậu... thật sự không muốn học, tôi cũng sẽ không ép. Chỉ là tôi... cũng muốn, giúp cậu."

Cậu biết.

wtp Mật Kết

Phí Lập vì cậu mà làm tất cả, Tăng Lý vẫn luôn cẩn thận ghi nhớ trong lòng.

Cậu không nói, không rằng, chỉ dựa vào cách của chính mình, dốc hết khả năng giúp Phí Lập, cảm ơn Phí Lập đối xử tốt với cậu.

Tăng Lý hiểu cảm ơn, càng hiểu làm sao để Phí Lập rung động vì cậu.

Trái tim Phí Lập đập bình bịch, giống như giờ phút này có một Tăng Lý nhỏ đang chạy vào tim hắn, đi theo sau hắn, kéo vạt áo hắn, dùng âm thanh mềm mềm gọi: "Anh Phí Lập ơi, anh Phí Lập ơi."

Phí Lập cảm thấy bản thân đúng là thua trên tay Tăng Lý rồi.

Hắn che mặt, thở ra một hơi, nói: "Không đâu không đâu, không ép. Chỉ là tôi vẫn chưa quen học... trước kia đọc sách thôi là đầu tôi đã đau rồi. Thật sự không ép buộc đâu, thật mà."

Tăng Lý nhìn hắn một lúc, tận đến lúc xác nhận Phí Lập không phải nói qua loa cho qua chuyện, mới cười nói: "Vậy sau này không được hời hợt nữa, tôi, tôi sắp xếp nhiệm vụ cho cậu. Không khó lắm đâu... từ từ tăng lên, để cậu làm quen trước."

Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên.

Tan học rồi.

wtp Mật Kết

Phí Lập đứng dậy, xách cặp lên, đưa tay xoa xoa eo nói với cậu: "Được, biết rồi. Đi thôi, đến chợ mua thức ăn trước."

"Ấy, cậu quên mang sách...!" Tăng Lý lấy quyển từ mới tiếng Anh ra giúp hắn, dưới vẻ mặt sống không còn gì để lưu luyến của Phí Lập cậu đeo cặp lên vai, chậm rì rì đi theo sau Phí Lập.

Phí Lập bước chậm lại đợi cậu.

"Thật sự tôi chưa từng nghĩ đến," Phí Lập bỗng nói, "Mẹ nó tôi thế mà lại có một ngày đi chợ mua đồ ăn?"

Tăng Lý bị hắn trọc cười, lộ ra má lún đồng tiền. Cậu ngẩng đầu đón lấy ánh sáng mặt trời nhìn về phía Phí Lập, khóe môi cong cong chứa ý cười, trong đôi mắt chứa đầy ánh sáng. Phí Lập cũng cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn nhau cười.

"Hôm nay phải học thuộc công thức trước, với lại mỗi ngày cũng phải học từ mới...." Tăng Lý nói.

Phí Lập: "...?!!"

16/11/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK