Huyễn Dạ Khuyết đặt chân đến quán trọ Tinh Linh, trong đây chủ yếu đều là ma quỷ, trông dữ tợn vô cùng. Y vừa bước chân vào bên trong, một tiếng chuông đồng vang lên thu hút sự chú ý của các yêu ma, nhưng chỉ một chút bọn họ lại trở nên bình thường, quay đi làm việc của mình.
Tiếng chuông giống như một cái gõ cửa, Minh Cô từ bên trong cũng vén màn bước ra ngoài. Nàng không rõ là người hay yêu, chỉ thấy một thân bạch y yêu kiều, từng bước chạm chân đều in hằn lên mặt sàn hình hoa sen trắng, xung quanh cơ thể phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như tiên nữ.
"Công tử, đến quán trọ của ta muốn dừng chân nghỉ ngơi, hay muốn làm gì khác?"
Y lập tức đáp lại.
"Ta muốn tìm lối vào Huyền Khư Cảnh."
Minh Cô bất giác đánh giá một lượt từ trên xuống, thiếu niên này không phải một người phàm bình thường mà là yêu nhân đã từng rút bỏ chân thân. Người muốn vào Huyền Khư Cảnh vạn năm nay chỉ có một mình y. Nam nhân này có mối quan hệ rất thân thiết với Phượng Hoàng?
"Công tử có quan hệ gì với Phượng Hoàng sao?"
Huyễn Dạ Khuyết trầm mặc, giọng nói cũng nhỏ đi.
"Nàng ấy là... thê tử của ta."
"Quả thật là một lang quân si tình, nhưng công tử có biết để vào được Huyền Khư Cảnh sẽ khó đến mức nào không? Một khi lỡ bước, sẽ mất mạng nơi huyễn cảnh, nguyên thần bị cắn xé, vĩnh viễn không được siêu sinh?"
Lời này Huyễn Dạ Khuyết cũng nghe đến lần thứ hai rồi. Y có gan tìm tới nơi này, làm sao không có gan chấp nhận những rủi ro sắp tới? Huyễn Dạ Khuyết chỉ lắc đầu, chắc nịch với ý nguyện của mình.
Minh Cô nhìn ra được ý chí cương quyết của y, nàng cũng không khuyên nhủ, chỉ làm theo đúng nhiệm vụ của mình. Minh Cô là vị thần cai quản các huyễn cảnh trong hỗn giới, vạn vật từ ác niệm cho đến lòng trắc ẩn, từ hỷ nộ ái ố cho đến thất tình lục dục đều sẽ thu về con đường đến Huyền Khư Cảnh.
Nàng đưa Huyễn Dạ Khuyết đi đến một chiếc gương đồng rất lớn, nơi này chính là cánh cổng dẫn đến Huyền Khư Cảnh.
"Con đường đến Huyền Khư Cảnh sẽ có chín huyễn cảnh. Trong mỗi huyễn cảnh đều là một thử thách công tử phải vượt qua. Có yêu, ma, thần linh, có lòng tham, lòng trắc ẩn, có ác niệm, có huyễn mộng, đều lần lượt phải vượt qua."
Nàng vừa đi, vừa kể lại. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chú Nhỏ
4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
=====================================
"Những huyễn cảnh đầu tiên tưởng chừng khó khăn nhưng thực ra rất đỗi đơn giản. Nhưng một khi có sơ suất, công tử sẽ bị yêu ma cắn xé. Càng đi sâu, huyễn cảnh càng trở nên đáng sợ, tâm không động, lòng không vững, đều sẽ gặp nguy hiểm. Huyễn cảnh tưởng chừng vô hại nhưng có thể vĩnh viễn nhốt công tử trong đó. Thế nào, công tử còn muốn quay đầu không?"
Minh Cô quay đầu lại vừa hỏi một câu cuối, Huyễn Dạ Khuyết đã đặt chân bước vào. Nàng thở dài, đưa tay phất lên không trung, huyễn cảnh đầu tiên hiện ra.
Huyễn Dạ Khuyết đặt chân vào bên trong huyễn cảnh này, cánh cửa của gương đồng lập tức đóng lại, chỉ còn một mình y với một màn tối đen.
Tiếng gầm gừ vang lên chậm rãi, tiếng khò khè văng vẳng bên tai. Huyễn Dạ Khuyết chỉ vỏn vẹn mang theo một thanh kiếm, y cũng đã thủ thế sẵn, chờ đợi một sự tấn công.
Đột nhiên, một ánh mắt đỏ lịm bật mở, tiếp theo đó là vô vàn những ánh mắt khác mở ra, hàng ngàn con mắt đỏ như máu nhìn về pháo của y, chớp chớp kinh dị vô cùng. Vầng trăng máu bắt đầu ló ra, phủ lên vạn vật khiến cho mọi thứ dưới mặt đất đều được chiếu sáng một màu đỏ huyền ảo.
Huyễn Dạ Khuyết nhìn thấy rõ được thân hình của loài thú mang cặp mắt đỏ kia, nó nhìn vô cùng ghê tởm. Bốn chi khô quắt dài ngoằng, những ngón tay chứa vuốt sắc nhọn như chỉ có một lớp da mốc ẩm màu nâu phủ lên lớp xương cứng cáp thô kệch. Cái đầu dài dài như linh cẩu, răng nanh nhe ra đem theo nước dãi chảy ròng ròng.
Huyễn Dạ Khuyết nắm chặt lấy thanh kiếm sắc, ngay khi đám yêu thú này lao tới, y bật lên không trung, tránh né, hạ thân đạp lên một vách đá cách đó không xa. Trong bầy đàn yêu thú đó chỉ có duy nhất một con đầu đàn to lớn, còn lại đều nhỏ như bắp chân, thế nhưng lại nhiều vô số kể.
Chúng nó bò đến dưới tảng đá, những chiếc móng sắc nhọn cào lên. Huyền Dạ Khuyết ra sức dùng kiếm chém xuống, ngăn cản được một đám, lại thêm một đám lao tới, bọn chúng đông như kiến lừa, cho dù có giết cũng không hết.
Y quan sát mũi kiếm của mình, cho dù chém chết nhiều con yêu thú này nhưng lưỡi kiếm không dính một chút máu nào, hoàn toàn không có vết xước. Chúng như thể ảo ảnh, cứ giết sẽ hiện ra.
Lại nhớ đến lời nói của Minh Cô, những ải đầu tiên tưởng khó nhưng thực ra lại rất đơn giản. Y hiểu được vấn đề, không tốn sức với dám yêu thú ảo ảnh này, trực tiếp đạp lên bọn chúng mà chạy về hướng của Yêu thú đầu đàn, dùng kiếm đâm thẳng vào ngực của nó.
Yêu thú không những không có biểu hiện đau đớn gì, thậm chí còn gầm lên hung dữ, hất cả kiếm cả người ra phía xa. Huyễn Dạ Khuyết ngã xuống, đám yêu thú ảo ảnh không ngừng vây quanh như kiếm bu lấy mật, y dùng hết sức bật dậy, cố gắng tìm kiếm điểm yếu của loại yêu thú này.
"Grừ... khè khè..."
Vù vù...
Huyễn Dạ Khuyết tăng tốc chạy xung quanh yêu thú, nhìn ra được đằng sau hõm lưng có một đốm đỏ phát sáng, lại có hình thù giống như một trái tim. Y lập tức đạp lên vách đá, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, dùng một lực lớn đâm thẳng vào trái tim đang đập ấy.
Yêu thú rống lên một tiếng kêu vang vọng trời đất, ảo ảnh cũng từ đó mà hoàn toàn tan biến, đất trời lồng lồng cuộn lên một cơn gió dữ dội. Từ cái xác chết của yêu thú hóa thành một vòng xoáy huyền ảo, Huyễn Dạ Khuyết bước vào trong, đây chính là cánh cửa đi đến huyễn cảnh thứ hai.
Không quá khác biệt với huyễn cảnh đầu tiên, thứ mà Huyễn Dạ Khuyết phải đối đầu là một loại thần thú thượng cổ có tên Trảm Quy Nguyệt.
Thần thú này hệt như cái tên, trên lưng mang theo mai rùa cứng cáp, mọc đầy rêu xanh, cái đầu dài như rắn lại sần sùi đến khó nhìn, ánh mắt tăm tối như một kẻ mất ngủ. Những loại thần thú này bình thường vốn sẽ không thức tỉnh làm loạn, nhưng một khi có ai bước vào cấm địa sẽ đánh thức nó, khiến nó biến thành một hung thú.
"Grào... gừ... gừ..."
Nó nhe chiếc răng ố vàng đã lâu không có gì vào miệng, rống lên một tiếng kinh hồn, đem theo làn nước đục ngầu văng tung tóe. Huyễn Dạ Khuyết dùng tay chặn dòng nước ấy lại, phát hiện một mảnh y phục bị ăn mòn. Xem ra không chỉ hung thú này nguy hiểm mà thứ nước nó ngâm mình lại càng nguy hiểm hơn.
Trảm Quy Nguyệt trợn đôi mắt màu xanh lục nhìn về phía của Huyễn Dạ Khuyết, nó cất lời, giọng nói âm trầm như loài quỷ dữ.
"Con người? Tại sao lại phá hoại giấc ngủ của ta?"
Huyễn Dạ Khuyết bình chân như vại, ngước lên đối mặt với hung thú.
"Ta muốn đến Huyền Khư Cảnh."
"Hahaha!" Tiếng cười của Trảm Quy Nguyệt làm đất trời rung lên: "Không tự lượng sức. Huyền Khư Cảnh là nơi mà phàm nhân như ngươi có thể đến hay sao? Thiếu niên, ngươi mau quay về trước khi quá muộn."
"Ta đã đi đến đây, sẽ không có chuyện quay về."
Trảm Quy Nguyệt nhíu mắt, thiếu niên phía dưới hừng hừng lửa nhiệt, xem ra, thần thú thượng cổ cũng không thể khuyên ngăn. Thế nhưng muốn rời khỏi huyễn cảnh này, e là không dựa được vào lời nói.
"Quyết tâm như vậy? Được, mau cho ta xem bản lĩnh đi! Gừ... gào!!!"
Trảm Quy Nguyệt lại rống lên, nó đưa cái đầu trọc lóc ngụp xuống xông hớp một ngụm nước, nó phun một làn nước mãnh liệt về phía của Huyễn Dạ Khuyết, thật may thân thể của y nhanh nhạy, vội chạy đến dưới mái mai rùa.
Trảm Quy Nguyệt động mình tìm người, nơi Huyễn Dạ Khuyết đứng rung lắc dữ dội, y cố bám víu vào những chiếc gai nhọn nhô ra, dùng sức bật lên, đứng thẳng trên chiếc mai như bộ giáp vững chãi ấy.
"Thần thú thượng cổ không dễ tiêu diệt, nhất định phải có cách khác ra khỏi đây!"
Huyễn Dạ Khuyết im lặng đi lên mai rùa, chậm rãi tìm hiểu mọi thứ xung quanh. Cái đầu vừa dài vừa trọc của nó không phải chìa khóa, có thể cách để rời khỏi nơi này chính là trên chiếc mai y đang đứng.
Mai rùa lớn như một khoảng đất rộng, bên trên mọc ra đầy những cụm rêu xanh rì, nấm mốc, cây dại đều có đủ, kín mít, rậm rạp phủ kín lên một lớp dày, che đi những vân rùa sâu hoắm. Huyễn Dạ Khuyết vừa đi vừa dò đường, dùng kiếm gạt đi những lớp rong rêu bám bẩn.
Nếu suy nghĩ đơn giản, mai rùa này chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa đến huyễn cảnh thứ hai.
Quả thật, Huyễn Dạ Khuyết đạp trúng một loại cơ quan đặc biệt, ẩn sau những lớp rêu dày đặc chính là những mảnh mai rùa mềm yếu, chỉ cần đạp trúng đã khiến cho Trảm Quy Nguyệt rống lên.
"Gào... gào... phàm nhân... mau cút ra!"
Trảm Quy Nguyệt vùng vẫy trong đau đớn, Huyễn Dạ Khuyết bám chắc, dùng kiếm đưa lên thật cao.
"Không, không được đâm xuống, không!"
Một tiếng phập, ánh sáng từ phần mai rùa lóe ra, hất Huyễn Dạ Khuyết ngã về một phía. Trên mai rùa xuất hiện một cánh cửa huyền ảo, chính là cánh cửa đi đến huyễn cảnh tiếp theo.
Minh Cô ở bên ngoài đều có thể quan sát được mọi chuyện đang diễn ra. Nàng xem từ đầu tới cuối không rời mắt, chỉ không biết vị công tử này có muốn quay đầu hay không?
Bên trên bàn xuất hiện một quả cầu, bên trong có một loại ánh sáng kỳ lạ phát ra, đó chính là quả cầu sinh mệnh của Huyễn Dạ Khuyết.
Bà chủ của Yêu quán lúc này cũng tìm đến, không chân lướt tới phía của Minh Cô, cũng ngó nhìn vào huyễn cảnh.
"Ồ, vị công tử này thực sự muốn đến Huyền Khư Cảnh?"
"Ta cũng không ngờ huynh ấy chưa từng có ý định quay đầu."
"Tỷ tỷ, ta tìm thấy chân thân của vị công tử này. Là lang yêu, sức mạnh cũng khá lớn, tiếc là không phải thuần yêu."
"Chẳng trách y có thể bước vào huyễn cảnh... có điều, đi được đến Huyền Khư Cảnh hay không, chúng ta đều không biết."
Hai ánh mắt của họ nhìn vào quả cầu sinh mệnh, ánh sáng phát ra vẫn thật rực rỡ.
Danh Sách Chương: