Ngụy Vân Nguyệt bám đuôi theo Ngụy Linh Hy đến tận nơi này, nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây quả thực rất vắng. Ngụy Linh Hy đột nhiên vào Bát Sinh Động ấy để làm gì? Động đó trước giờ nghe nói rất kỳ quái, không một ai dám bén mảng đến gần. Không biết nàng đang ẩn giấu thứ gì trong đó?
Ngụy Vân Nguyệt cố gắng kìm nén nỗi sợ, nàng ta lại gần ngó vào trong, suýt nữa hét lên vì nhìn thấy Ngụy Linh Hy đang tu luyện yêu thuật. Một luồng yêu khí vấn quanh vừa mờ vừa ảo, Ngụy Vân Nguyệt sợ hãi lui về phía sau, hai tay bịt chặt miệng không dám phát ra tiếng động.
"Ngụy... Ngụy Linh Hy... là yêu nhân?"
Nàng ta chợt nhớ đến thoại bản mà nàng từng được phụ thân kể lại. Yêu nhân thường có một đặc điểm đó chính là trên cơ thể của họ hoặc là có yêu ký, hoặc là có dấu vết tẩy tủy thành người và bảo vật phong ấn chân thân.
Ngụy Vân Nguyệt trước đây từng nhìn thấy, nơi ngực trái của Ngụy Linh Hy có một vết bớt màu đỏ hình lông chim, nhưng khi ấy nàng ta còn nhỏ, lại ngây thơ tin rằng đó là vết sẹo khi Ngụy Linh Hy bị ngã. Mãi cho đến bây giờ nàng mới nhớ lại.
Hơn nữa, Ngụy Linh Hy có một năng lực đặc biệt đó chính là cho dù vết thương lớn hay nhỏ, bệnh nặng cỡ nào cũng hồi phục một cách thần kỳ. Trên người nàng từ lớn đến nhỏ đều mang theo một chiếc vòng kỳ lạ.
Một chi tiết đặc biệt như vậy, nhất định là chìa khóa duy nhất để cứu vớt số phận của chính bản thân của Ngụy Vân Nguyệt.
Nàng ta bất chợt cười lên không một tiếng động, giống như một kẻ điên đang phát bệnh. Ngụy Vân Nguyệt rời khỏi nơi này, mang theo bộ dạng nhem nhuốc, bẩn thỉu của mình mà chạy đến điện của Huyễn Dạ Khuyết.
"Đâu ra nha đầu bẩn thỉu chạy đến đây thế này, mau cút đi!"
"Ta muốn gặp Hòa Vương, ta muốn gặp Hòa Vương, mau cho ta vào!"
"Ngươi... bẩn thỉu như vậy còn dám gặp Hòa Vương, người sẽ không bao giờ gặp đâu, mau đi đi."
"Giúp ta... giúp ta bẩm báo với người, ta có cách, ta có cách để tiêu diệt yêu phi!"
Cung nữ nghe thấy vậy cũng sợ xanh mặt, không còn cách nào khác chỉ có thể vào trong điện.
"Điện hạ, có một nha hoàn ở phường vải cứ náo loạn đòi gặp người."
"Không gặp."
Huyễn Dạ Khuyết đang tức điên về việc của Ngụy Linh Hy, hắn không muốn gặp bất cứ ai, cho dù thừa biết đó là Ngụy Vân Nguyệt. Tất cả cũng đều do nàng ta mà ra, hắn giữ lại một mạng cho nàng cũng quá nhân từ rồi, nàng ta còn muốn làm gì?
"Nha hoàn đó còn nói có cách tiêu diệt... yêu phi."
"..."
Thời gian hạnh phúc cứ như thế trôi qua yên bình, cho đến đại lễ Gia tế. Gia tế hằng năm đều được tổ chức một lần, bình thường đều là Huyễn Tư Khanh một thân một mình cúng tế, lần này Huyễn Dạ Khuyết quay lại ngôi vị, đương nhiên y sẽ là người gánh trọng trách ấy.
Ngụy Linh Hy mới được phong Quý phi chưa lâu, lời đồn mới chỉ hết cách đây vài tuần liền phải cùng Huyễn Dạ Khuyết tế bái tiên hoàng. Y đã quyết định nắm tay nàng quỳ trước bài vị, cũng tức là nhận định sẽ phong nàng thành hậu.
Cái diễn biến nhanh chóng mặt này khiến cho nàng cảm thấy có chút lo sợ.
"An Cơ nương nương, nô tì vào trong giúp người tắm rửa."
Là tiếng nói của Lâm Y. Nàng trước giờ không thân với bất cứ ai, cũng may Huyễn Dạ Khuyết để Lâm Y trở thành cung nữ của nàng nên mọi việc cũng thoải mái hơn. Đi theo sau nàng còn có thêm hai cung nữ khác, vì ngày mai đại lễ diễn ra nên bắt buộc nàng cần phải gột rửa sạch sẽ.
Ngụy Linh Hy ngồi trong bồn gỗ, vai trần trắng trẻo lộ ra, ánh mắt chứa đầy tâm sự nhìn về phía trước. Trong đám cung nữ đó lộ ra một gương mặt quen thuộc. Nàng ta liên tục cúi đầu, liếc nhìn nơi ngực trái của Ngụy Linh Hy.
Quả thật, nơi ngực trái của nàng vẫn còn yêu ký.
"Nương nương, nô tì giúp người tháo vòng."
"Không được!"
Ngụy Linh Hy nắm chặt lấy chiếc vòng trong tay, nàng tuyệt đối không thể cởi nó ra.
"Ý ta là... ta đeo quen rồi, không cảm thấy vướng."
Ngụy Vân Nguyệt phía sau lưng nàng ánh mắt sắc lên, nàng ta khẽ mỉm cười.
Sáng hôm sau, Ngụy Linh Hy mặc một y phục màu trắng đơn giản, tay bê theo một bồn gỗ chứa y phục của tiên Hoàng hậu. Huyễn Dạ Khuyết đứng bên cạnh cũng tương tự, đây chính là lễ Phụng y quan, một tiểu lễ nằm trong Gia tế, chỉ dành cho Hoàng đế lập hậu.
Trước kia, trong cung luôn có lời đồn y phục của tiên Hoàng hậu giống như ẩn chứa linh hồn của bà, chỉ những người xứng đáng với chức vị ấy mới có thể khoác lên, bằng không sẽ bị chúng cắn nuốt, đau như róc da lột thịt.
Ngụy Linh Hy cùng Huyễn Dạ Khuyết quỳ xuống bái lạy, sau khi mọi thủ tục làm xong, cung nữ sẽ trước mặt các chư thần giúp Hoàng thượng và Hoàng hậu mặc y phục.
Huyễn Tư Khanh ở phía dưới nóng lòng siết chặt tay, ánh mắt luôn chú ý đến cung nữ phía sau Ngụy Linh Hy.
Rõ ràng, nàng ta chính là Ngụy Vân Nguyệt.
Trong khi y phục được khoác lên, Ngụy Linh Hy đã ngay lập tức nhận ra cung nữ bên cạnh. Nàng dùng ánh mắt như dò hỏi, nhưng lại nhận được một nụ cười ẩn ý.
Y phục được khoác cẩn thận, Ngụy Linh Hy không cảm thấy được một chút đau đớn nào, hoàn toàn thoải mái và vừa vặn. Huyễn Dạ Khuyết cũng không cảm thấy ngạc nhiên, y đưa tay ra, ôn nhu nhìn nàng.
"Đừng sợ, có ta ở đây."
Chư thần chứng kiến được hình ảnh này đã không ngớt bàn tán ra vào. Ngụy Linh Hy xuất thân là một tiểu thư bình thường, tiến cung trở thành một cung nữ làm công việc thấp kém nhất nhưng lại là người mang y phục của Hoàng hậu.
Tuy vậy nhưng ở nơi linh thiêng thế này, bọn họ không dám nhiều lời.
Huyễn Dạ Khuyết cùng Ngụy Linh Hy hướng mắt xuống dưới, chư thần đều nhỏ như một hạt đậu. Y lấy ra một chiếc Phượng Trâm, nhẹ nhàng cài lên đầu nàng, sau đó dõng dạc nói.
"Tiểu lễ Phụng y quan hoàn thành, An Cơ Quý phi có được sự chấp nhận của tổ tiên, sắc phong Vĩnh Nghi Hoàng hậu."
"Hoàng thượng vạn..."
Chư thần phía dưới vừa mở lời liền bị một giọng nói chặn lại.
"Bệ hạ, thần đệ không đồng ý!"
"Hòa Vương, đệ lại muốn làm gì?"
Huyễn Tư Khanh ném cho Ngụy Vân Nguyệt một ánh mắt ra hiệu, hắn đứng trước toàn bộ các vị chư thần, quỳ xuống bái lạy bài vị của phụ mẫu, sau đó mới đứng lên nói.
"Mẫu nghi thiên hạ của Thục Quốc ta có thể là bất cứ ai, kể cả là một nha đầu ăn mày ngoài đường, nhưng tuyệt đối, không thể là một yêu nữ!"
Lời nói vừa dứt, Ngụy Linh Hy liền giật mình nhíu mày nhìn hắn. Huyễn Tư Khanh làm sao có thể...
"Yêu... yêu phi? An Cơ Quý phi là yêu phi?"
"Ta nói rồi, làm sao một cung nữ có thể nhảy lên ngôi vị Hoàng hậu được!"
"Ngươi nói bừa, nếu An Cơ Quý phi là yêu phi, vậy tại sao lại mặc được y phục của tiên Hoàng hậu! Nói như vậy chẳng khác nào nói tiên Hoàng hậu là... cũng là yêu phi!"
"Câm miệng!"
Huyễn Dạ Khuyết tức giận quát lớn, y vẫn nắm chặt lấy tay của Ngụy Linh Hy. Thân phận yêu nhân của nàng không khiến y quá ngạc nhiên, nhưng đây không phải thời cơ tốt để nàng bộc lộ chân thân.
"Nói năng hàm hồ! Hoàng hậu của trẫm là yêu phi, vậy chẳng phải ngươi muốn nói mẫu hậu dúng túng cho yêu phi hay sao?"
"Muốn biết thật giả, thử sẽ rõ."
Huyễn Tư Khanh nhếch khóe miệng mỉm cười, dùng ánh mắt ra lệnh cho Ngụy Vân Nguyệt. Ngụy Linh Hy nhạy bén phát hiện ra vấn đề, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể giữ lại, Ngụy Vân Nguyệt nàng ta đã có chuẩn bị từ trước.
Chiếc vòng phong ấn bị giật đứt, viên đá rơi xuống nền đất liền vỡ tan, toàn bộ sức mạnh bị phong ấn không ngừng thoát ra ngoài, bị thân thể của Ngụy Linh Hy hút kiệt. Ấn ký của tộc Phượng Hoàng dần bị mất đi phong ấn mà hiện ra, đôi mắt đỏ ửng sắc lên như hàng ngàn tia máu vấn quanh.
Chân thân của Ngụy Linh Hy dần xuất hiện, cánh phượng bật ra từ phía sau lưng, tỏa ra một luồng khí nóng ran như muốn thiêu chết đi tất cả. Chân thân đột nhiên xuất hiện, huyết mạch trong cơ thể một lần nữa được kích hoạt, Ngụy Linh Hy đau đớn hét lên.
"AAA! AAA!"
Luồng sức mạnh to lớn ấy giải phóng ra toàn bộ nhân gian, khiến cho Huyễn Dạ Khuyết và Ngụy Vân Nguyệt đứng gần đều bị hất văng ra xa, ngất lịm đi.
Chư thần ở phía dưới mặt mày tái mét, toàn bộ đều bấu víu lấy nhau mà lủi đi trốn. Huyễn Tư Khanh lui lại phía sau, dùng tay ám hiệu cho thuộc hạ ẩn nấp đằng xa, dường như hắn đã lập sẵn một kế hoạch.
"Yêu tộc... An Cơ Quý phi là người của Yêu tộc!"
"Ả ta sẽ không giết chúng ta chứ?"
"Mau trốn đi, mau trốn đi."
Ngụy Linh Hy nhắm nghiền mắt, cảm nhận sức mạnh của Phượng Hoàng đang chạy dọc khắp cơ thể. Nàng siết chặt tay, ánh mắt như ngọn lửa đang rực cháy nhìn về phía của Huyễn Tư Khanh.
"Bổn cung vốn dĩ muốn để ngươi sống thêm vài ngày, ai ngờ ngươi lại vội vàng tìm chết như vậy!"
"Yêu nữ, mau khoanh tay chịu trói!" Huyễn Tư Khanh người đã run cầm cập nhưng khẩu khí vẫn còn lớn.
Ngụy Linh Hy nhíu chặt chân mày sắc lẹm, nơi bàn tay xuất hiện yêu khí dày đặc, chỉ một phẩy, luồng sức mạnh kinh khủng ấy đã giáng thẳng về phía của Huyễn Tư Khanh. Hắn may mắn lách người thoát được, trốn chui trốn lủi sau lưng đám quan thần.
Ngụy Linh Hy chỉ mới khôi phục chân thân, đòn đánh chưa được chuẩn, sức mạnh của Phượng Hoàng cũng chưa thể tự mình điều khiển. Ngay khi nàng chuẩn bị tiến về phía của Huyễn Tư Khanh, những xiềng xích thô kệch từ trong những bức tượng liền đột nhiên xuất hiện, quấn chặt lấy hai chân của nàng.
Trong đám chư thần, một tên đạo sĩ đạp chân bay lên đài cao, tay vẽ vài đường trên không trung tạo thành một chiếc bùa chú.
"Thiên Ẩn, trấn!"
Thứ bùa này vốn dĩ không có tác dụng gì với Phượng Hoàng, nhưng vì Ngụy Linh Hy chưa thể hoàn toàn dung hợp với sức mạnh này cho nên đã bị ảnh hưởng. Nàng cứ như vậy mà ngất đi.
Danh Sách Chương: