Tôi cứ tưởng rằng tôi đã thể hiện rõ ba chữ “không tiếp khách” rồi nhưng cô ta giống như bị mù vậy, cô ta đi giày cao gót tỏ vẻ kiêu ngạo muốn đi vào.
Tôi nhớ lại lúc ở công viên hình như cô ta cũng trừng mắt nhìn tôi. Tiếc là khi đó tôi chóng mặt quá chứ không thì tôi đã trả đũa cô ta rồi, hơn nữa lúc đó tôi còn có Khưu Thiên Trường chống lưng.
Người tôi chặn trước mặt cô ta: “Thật ngại quá, tôi cần nghỉ ngơi rồi, cô có việc thì lúc khác đến đi”
Cô ta mù rồi chắc không đến nỗi điếc nữa chứ.
Cô ta nghe thấy tôi nói vậy bỗng nhiên đắc ý hừ một tiếng: “Tôi muốn nói chuyện với cô
Tôi: “Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô”.
Cô ta lại nói: “Thời gian của tôi rất quý báu, lúc khác sợ là không có thời gian, tôi đâu như cô hàng ngày chỉ cần ở nhà dọn dẹp vệ sinh là được rồi”.
Thì ra cô ta không mù cũng không điếc nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy mà đầu óc lại có vấn đề.
Tôi không tiếp tục phí lời với cô ta nữa mà đóng cửa luôn, nói chuyện tử tế với đồ thần kinh như cô ta chỉ làm hạ thấp giá trị bản thân thôi.
Không ngờ cô ta giơ tay ra cản lại, tôi không đề phòng nên cửa bị đẩy ra. Cô ta nhanh chóng đi vào.
Sau đó cũng để tôi mời chào mà cô ta đi thẳng vào phòng khách, dáng vẻ như bà chủ ngồi trên ghế sô pha của tôi.
Tôi rất bực mình những vẫn cố giữ nụ cười trên mặt vì có vẻ như là tôi không đánh lại cô ta.
“Ngồi ghế sô pha của nhà tôi đã trả tiền chưa đấy?” Tôi không đánh lại được nhưng đấu võ mồm mấy câu thì vẫn được chứ?
Cô ta cười lạnh, kiêu ngạo đáp lại tôi: “Không bao lâu sau đây sẽ không còn là nhà cô nữa rồi. Cô yên tâm, tôi không có nhỏ nhen như cô đâu. Về sau nếu như cô đến thì không chỉ ngồi miễn phí mà tôi sẽ tặng cô luôn cũng được, chỉ là mấy thứ rẻ tiền, tôi cũng chẳng tiếc”.
Tôi gật đầu ra vẻ đồng ý: “Đúng thế, phụ nữ rẻ tiền thì không nên dùng nữa, nhất là vừa rẻ tiền vừa không có đầu
ÓC."
Cô ta nghe thấy tôi mắng, tức giận nói: “Ai mới rẻ tiền chứ, e là cô vẫn chưa biết hết nhỉ? Tôi nói cho cô biết Lạc Thiên sắp đuổi cô ra khỏi nhà rồi, anh ấy đã sớm không còn thích bà cô già chỉ biết ở nhà nấu cơm dọn dẹp rồi”.
Cô ta cho rằng tôi cũng không có đầu óc như cô ta chắc, nếu không sao lại dám chạy đến làm trò hề trước mặt tôi như thế này chứ? E là Tiếu Lạc Thiên đã lâu không đến tìm nên cô ta mới lo lắng chạy đến chỗ tôi để lấy lại tự tin đây mà.
Cô ta nói xong bỗng nhiên bật cười, hỏi tôi: “Cô có biết lần đầu tiên tôi ở bên Tiếu Lạc Thiên là lúc nào không?”
Tôi không biết mà cũng chẳng muốn biết: “Muốn kể chuyện thì phiền cô ra gầm cầu đi, ở đó có nhiều khán giả”
Cô ta không để ý đến tôi, tiếp tục chìm đắm vào câu chuyện của mình: “Lúc đó tôi mới bắt đầu đi làm, không có kinh nghiệm, cũng không có quan hệ, muốn tiến từng bước
trong công ty rất khó khăn, tất cả những lời khó nghe và việc nặng nhọc đều là tôi làm, còn thường xuyên phải tăng ca đến nửa đêm..”
Sau đó thì sao? Ra vẻ đáng thương với tôi? Vậy thì cô ta thành công rồi, lúc tôi học đại học đã bắt đầu vừa học vừa làm, phát tờ rơi trên đường, giơ bảng, rửa bát, dán quảng cáo... Có việc gì ít vất vả hơn tăng ca của cô ta sao?
Tôi: “Tôi biết cô vất vả rồi, em gái, tí nữa ra khỏi nhà tôi sẽ cho cô hai trăm nghìn bắt taxi được không?”
Cô ta không để ý đến mấy lời châm chọc của tôi mà tiếp tục lảm nhảm: “Tôi nhớ ngày đó trời mưa rất to, tôi tăng ca xong đã là hơn mười giờ tối, đang đi trên đường thì bị mưa xối ướt đẫm. Tôi vẫn đi tiếp cho đến khi ngất đi, đến khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong xe của Lạc Thiên rồi, anh ấy còn dịu dàng đắp cho áo khoác cho tôi nữa.”
Hơn mười giờ tối, trời mưa, bị mất áo khoác, tôi cố tìm trong đầu khung cảnh này, sau khi nghĩ một lúc thì cuối cùng tôi cũng biết được buổi tối mà cô ta nói là ngày nào rồi.
Buổi tối sinh nhật tôi năm ngoái, tôi mua bánh rồi ở nhà chờ anh ta, cuối cùng chỉ nhận được một cuộc gọi: “Anh phải họp, không cần đợi anh”.
Mãi đến ba giờ sáng anh ta mới về, quần áo còn ướt, áo khoác thì bị mất ở đâu đó rồi.
Lúc đó tôi còn rất đau lòng cho anh ta, cảm thấy anh ta làm việc vất vả ở bên ngoài như vậy đều là vì cái nhà này. Sao tôi có thể không hiểu chuyện muốn anh ta cùng đón sinh nhật với mình chứ.