• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự muốn đánh chết mình.



Cô ta nói rất nhiều nhưng tôi không có tâm trạng để nghe. Đến cuối cùng, cô ta vẫn không ngừng khiêu khích: “Cô có biết Lạc Thiên đã kể cho tôi nghe về cô như thế nào không?”.



Tôi không muốn.



Nhưng cô ta vẫn cứ nói: "Anh ấy nói cô là một người phụ nữ lớn tuổi đầy tẻ nhạt, lấy cô về chẳng qua là muốn thuê bảo mẫu mà không tốn tiền".



Những lời này rất ác độc, tôi đã bị cô ta kích thích, tôi cầm điện thoại lên rồi nhìn cô ta: "Vậy bây giờ tôi thử gọi cho Lạc Thiên hỏi xem có đúng là anh ta đã nói vậy không nhé?"



Cô ta hốt hoảng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Cô đừng kiêu ngạo nữa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi cô ra khỏi cửa"



Vậy tôi nên cảm ơn cô ta vì đã tiết kiệm chi phí thuê luật sự cho tôi.



Tôi đi ra mở cửa, dùng ánh mắt nói với cô ta rằng hiện giờ cô ta có thể rời đi.



Cô ta tức giận cầm lấy túi xách của mình rồi bước về phía tôi. Cô ta bước mạnh lên sàn nhà, tiếng bước chân vang lên "Cộp! Cộp! Cộp!" như đang giẫm mạnh vào thứ gì đó .



Ngay khi tôi cho rằng cuối cùng tôi cũng đã đuổi được cái người thần kinh này đi thì đột nhiên cô ta dừng lại. Nhân lúc tôi không chú ý, cô ta đã vươn tay ra đẩy tôi một cái.



Lúc đó tôi không hề chú ý, tiếp theo tôi trượt chân ngã về phía sau, không có gì đỡ lại, mông đập xuống đất.



“Đường Vân!” Giọng của Tiêu Lạc Thiên vang lên bên tai tôi, anh ta đã trở về.



Nhưng đã muộn rồi, bụng tối... Đau quá!



Trước khi Tiêu Lạc Thiên kịp lao đến đỡ tôi, tôi đã ngã xuống đất.



Bụng tôi như có thứ gì đó đâm vào, quặn đau dữ dội, phía dưới còn có chất lỏng đang chảy ra, chỉ sợ là tôi sẽ bị sảy thai.



Tiêu Lạc Thiên ném cái túi xuống, chạy về phía tôi, anh ta ngồi xổm trên mặt đất đỡ tôi dậy, có chút căng thẳng: "Đường Vân, em không sao chứ? Em bị ngã ở đâu vậy?".



Thậm chí anh ta còn không biết rằng tôi đang mang thai, anh ta chỉ quan tâm tôi ngã có đau hay không.



Tôi mở miệng, muốn bảo anh ta đưa tôi đến bệnh viện nhưng bị Lý Mẫn tức giận cắt ngang. Cô ta chỉ vào mặt tôi, khuôn mặt dữ tợn: "Cô đừng mà giả bộ, chỉ là bị ngã một cái thôi, không lẽ còn có thể bị nội thương hay sao?"



Nếu không phải bụng tôi đang đau dữ dội thì tôi không chắc mình có thể nhịn để không nhảy dựng lên và tặng cho cô ấy một cái tát hay không. Ai nói rằng bị ngã một cái thì không thể gây ra chấn thương bên trong? Có giỏi thì cô ta thử ngã một cái như vậy đi.



. Nhưng bây giờ không phải là lúc để cãi nhau, tôi nắm lấy tay của Tiếu Lạc Thiên, vội nói: "Mau đưa em đến bệnh viện."



Rõ ràng lúc trước tôi còn cảm thấy đứa bé đến không đúng lúc, tôi không muốn nó nhưng khi nghĩ mình sẽ bị sảy thai, tôi sợ đến nỗi cả người run lên.



Tiêu Lạc Thiên nói một tiếng "Được!" rồi muốn bế tôi lên.



Lý Mẫn kéo anh ta lên, không để anh ta ôm lấy tôi, làm nũng với Tiếu Lạc Thiên: "Lạc Thiên, anh nhìn này, móng tay



của em đã bị cô ta làm gãy rồi"



Đây là lần đầu tiên tôi muốn giết người phụ nữ này đến vậy. Móng tay của cô ta bị gãy còn con của tôi cũng bị thương thì sao?



“Tiêu Lạc Thiên!” Tôi gần như hét lên, quen biết anh ta bao lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên tôi to tiếng với anh ta như vậy. Không chỉ Tiêu Lạc Thiên mà ngay cả Lý Mẫn cũng giật mình bởi giọng nói của tôi, nhìn tôi ngây người trong nửa giây.



Tôi không có tâm trạng để ý đến sự thay đổi biểu hiện của họ, tôi đau bụng đến mức muốn đến bệnh viện nhưng không thể cử động được.



Đây là đứa con đầu lòng của tôi, tôi thực sự không muốn mất đi nó.



Cảm xúc hoảng loạn và bất an dâng trào trong lòng, trong lúc tôi đang vô cùng hoảng loạn, trong đầu tôi hiện lên gương mặt của Khưu Thiên Trường, tôi cố lấy điện thoại ra gọi cho anh ấy.



Bỗng nhiên Tiêu Lạc Thiên dường như vừa nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng, khuôn mặt anh ta trở nên căng thẳng, anh ta đẩy Lý Mẫn ra, chạy đến và ôm chặt lấy tôi, không ngừng dán mắt vào tôi.



Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta và thấy một dòng máu đang chảy ra dọc xuống chân, tôi mở miệng nói gì đó nhưng hình như cổ họng tôi bị nghẹn lại.



Tiêu Lạc Thiên cũng đang bị dọa sợ, anh ta bể tôi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa an ủi tôi: "Vợ ơi, em đừng sợ, anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay. Không sao, không sao đâu..."



Nói là an ủi tôi nhưng trông anh ta còn hoảng sợ hơn cả tôi.



May mắn là nhà tôi cách bệnh viện không xa, lái xe khoảng mười phút là đến. Dù vậy, trong khoảng thời gian đó, máu của tôi đã nhuộm đỏ cả tấm đệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK