Cả quảng trường chiều nay bị những vũ điệu nóng bỏng đốt cháy, những người qua đường cũng dễ dàng bị lây nhiễm không khí cuồng nhiệt này.
Và Nhan An cũng thế, toàn thân cô đang sôi trào vì nụ hôn mãnh liệt, cuồng dã và không thể tách rời này.
Thiền Ngật: "Em không biết hôn hả?"
Nhan An nhìn Thiền Ngật toàn thân chỉnh tề đang dựa vào cột, chiếc áo phông Polo lần này chỉ cởi ra một cúc, còn bàn tay đang giữ lấy cằm cô lại vừa khô ráo vừa lạnh lùng.
Nhưng cô lại như một tờ giấy ướt, dán chặt vào người anh, chiếc váy rộng thênh thang bám vào đùi anh, rõ ràng có chút câu dẫn ái muội.
Vốn dĩ là anh chủ động hôn cô, nhưng lại giống như cô đang cố ý lao vào vòng tay của anh vậy.
Nhan An nhếch môi cười, cô nghĩ đến lời nói của Á Mạn, chân lý quả thật chỉ có thể đúc kết từ thực tiễn.
"Em không chỉ không biết hôn, em còn không biết nhiều chuyện khác nữa, hay anh dạy em đi?"
Bàn tay đang ôm eo cô nóng như như ánh mặt trời đang thiêu đốt trên đầu họ, nhưng giây sau đối phương lại buông cô ra một cách lạnh nhạt, như thể người đàn ông muốn nuốt sống cô như dã thú vừa rồi không phải là người đang đứng trước mặt cô lúc này.
Và khi Nhan An nhìn về phía Thiền Ngật lần nữa, cơn bão trong ánh mắt anh đã bình tĩnh trở lại, trong ánh nhìn chăm chú của cô, anh khẽ cong môi rồi liếm khóe môi mình một cách cực kỳ gợi cảm, khiến Nhan An bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
Thiền Ngật đứng thẳng dậy, nhìn người con gái liên tục xâm nhập vào tầm mắt của mình và nói: "Nằm mơ đi nhé."
Nhan An nhìn đối phương lại xoay người rời đi, nhưng lần này cô lại nở một nụ cười rạng rỡ, người đàn ông này rõ ràng là thích cô muốn chết, hihi.
Khao khát được cởi bỏ lớp áo lạnh lùng điềm tĩnh của anh đã chiếm trọn từng giọt máu trong cơ thể Nhan An.
Cô nhanh chóng đuổi kịp bóng lưng đó, chiếc váy đỏ đung đưa như chất rượu vang đỏ sóng sánh trong ly.
Mùa hè nóng bỏng ở Tây Ban Nha và thanh xuân tươi đẹp vẫn nên được phung phí một lần.
*
Thiền Ngật rũ mắt liếc nhìn Nhan An, đối phương đã đuổi kịp và nắm lấy tay anh, cô không thèm nhìn anh, nhưng đôi bông tai dài đến tận xương quai xanh đang lắc lư một cách đắc thắng, chủ nhân của nó lại thản nhiên đổi từ nắm tay sang khoác lấy tay anh, còn một bàn tay khác chỉ về hướng túi hành lý: "Em còn chưa lấy hành lý."
Thiền Ngật để cô tùy ý dắt đi, rồi nhấc chiếc túi hành lý xách tay đơn độc của cô tung lên không trung, chiếc túi bay bay giống như những bộ quần áo cô mặc mọi lần.
Khóe miệng Nhan An cười đến mức sắp chạm đến mang tai: "Em không có kế hoạch gì cả, hay anh dẫn em đi cùng đi?"
Thiền Ngật: "Hành trình của tôi quá phong phú, sẽ không hợp với em đâu."
Nhan An nâng cằm mỉm cười, anh đã cầm túi cho em rồi, còn nói cái gì thích hợp với cả không thích hợp? Đúng là cái đồ nói một đằng làm một nẻo.
"Chẳng lẽ còn phong phú hơn cả khỏa thân tắm nắng hả?"
"Khỏa thân tắm nắng tính là cái gì?"
Nghe thấy thế, tên tiểu nhân trong nội tâm Nhan An vội lên tiếng: "Vậy chúng ta đi thôi! Chúng ta đi hướng nào vậy? Mau đưa em đi mở mang tầm nhìn hạn hẹp của em một chút xem."
Thiền Ngật không trực tiếp trả lời cô, chỉ tùy ý để cô nắm chặt lấy cánh tay mình rồi nói: "Đến lúc đó chỉ cần em đừng khóc lóc cầu xin tôi đưa em rời đi là được."
Đôi trai xinh gái đẹp đang đi trên phố, một người vui tươi như một ngọn lửa, một người bình tĩnh lạnh lùng như biển sâu, khí chất vừa tùy ý thoải mái vừa ưu nhã, tạo nên một một sự kết hợp rất kỳ diệu, và bất ngờ là lại giống như những đôi người mẫu trên tạp chí.
*
Bên cạnh sông Guadalquivir, là trường đấu bò tót Seville của Tây Ban Nha.
Tây Ban Nha là nơi khai sinh ra môn đấu bò tót, còn võ đài đấu bò tót Seville này cũng đã được xây dựng cách đây hơn 120 năm, lúc này mới bốn giờ chiều mà bên ngoài trường đấu đã đông nghịt.
Thiền Ngật hỏi cô: "Em muốn ngồi ở phía có ánh nắng hay phía có bóng râm?"
Nhan An không suy nghĩ gì mà lập tức chọn ngồi bên phía có nắng, nguyên nhân rất đơn giản, vì cô rất thích ánh nắng nơi đây nên sao phải chọn ngồi chỗ bóng râm làm gì?
Trường đấu bò có sức chứa hơn mười nghìn khán giả đã chật kín. Nhan An và Thiền Ngật ngồi trong đó cũng chỉ nhỏ như hai con kiến.
Giống như chú bò tót trên sân.
Lúc này, các đấu sĩ đã vào sân, ai cũng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ và cầm một tấm vải dài màu đỏ, còn con bò tót đen đã bị trêu chọc để kích phát ra dã tính.
Nhan An cảm thấy thật mới mẻ, khi con bò tót chạy đến tấn công đấu sĩ và bị họ tránh thoát một bên, cô cũng giống như những người trên khán đài đều đồng thanh cổ vũ.
Những cảnh đánh nhau rất dễ khơi dậy dã tính của đàn ông, Thiền Ngật cũng vậy, nhưng anh khác với những người trong sân lúc này, anh sẽ không để loại cảm xúc này tự do bành trướng.
Anh có thể say mê phóng túng, nhưng cũng giỏi kiềm chế và luôn luôn lý trí.
Tiếng hò reo trong khán đài dần dần tăng lên, và trận đấu mở màn gây cười cho những đứa trẻ trên sân cũng đã kết thúc.
Những đấu sĩ mặc giáp cầm thương cưỡi lên lưng ngựa đã vào sân khấu và ngay lập tức tấn công vào huyết quản của con bò tót đang trong trạng thái cực kỳ hung hãn, những giọt máu bắn tung tóe trên bãi cát vàng để lại hàng loạt những dấu vết kinh hoàng. Con bò lúc này đã bị chọc điên, còn đấu sĩ đang vung kiếm trước mặt nó để hoàn thành vòng chém giết thú vị đầu tiên.
Đấu bò tót có quy định riêng biệt.
Nếu con bò tham gia trận đấu không chết sau ba vòng đấu, đấu sĩ sẽ bị trục xuất khỏi trường đấu bò mãi mãi, vì vậy trên sân đấu bò chưa bao giờ xuất hiện lòng từ bi dành cho những con bò này.
Tiếng hoan hô bùng nổ trong đấu trường, nhưng người đứng bên cạnh Thiền Ngật lại đang im lặng.
Thiền Ngật quay lại nhìn cô, Nhan An đang nheo mắt dưới ánh nắng chói chang, khóe môi cô mím chặt, yên lặng giống như một đóa hoa đang héo rũ khi đối mặt với cuộc đấu tranh sinh tử này.
Lúc nhìn thấy đấu sĩ cắm hết sáu cây giáo móc vào lưng và cổ của con bò, Nhan An lặng lẽ vùi đầu vào vòng tay anh.
Màn giết chóc cuối cùng là đợt đấu cao trào nhất của toàn bộ cuộc đấu bò, nhưng lúc này Thiền Ngật lại đặt tay lên đầu Nhan An và đưa cô ra khỏi đấu trường đầy đẫm máu này.
Thiền Ngật: "Tôi nói rồi mà, đây không phải là nơi thích hợp cho em đâu."
Nhan An làm sao có thể ngờ tới cái trò chơi thú vị mà anh nói lại là loại này, cô liền hỏi anh: "Con bò đó cuối cùng có bị giết chết không?"
Mội trận đấu có 6 con bò được đưa vào sân, nếu đến cuối cùng chúng không bị giết trên sân, thì sau khi lùa vào chuồng cũng sẽ bị đâm chết bằng kiếm, đây là một truyền thống đã kéo dài hàng nghìn năm ở nơi đây.
Thiền Ngật không đánh giá môn thể thao này là tốt hay xấu, nhưng anh tôn trọng lịch sử và văn hóa của mỗi quốc gia.
Thiền Ngật: "Có lẽ là không, phải xem xem số mệnh của nó là như thế nào."
Nhan An gật đầu, cô cũng không phải là người đại từ đại bi gì, cô cũng chỉ là một kẻ phàm tục thích ăn thịt uống rượu, nhưng không thể tránh khỏi, cô vẫn cảm thấy rất tàn nhẫn trước màn ỷ mạnh hiếp yếu không cần thiết này, cô thở dài một hơi rồi nói: "Em muốn uống một hớp rượu."
Thiền Ngật nhướng mày.
Nhan An liền tỏ ra đáng thương: "Em phải uống một ngụm để bình tĩnh lại chứ."
*
Nhan An đi theo Thiền Ngật vào một quán rượu nhỏ, nói nhỏ đúng là nhỏ thật, bên trong không có bao nhiêu bàn, và gần như đã không còn chỗ trống.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ phía ngoài rìa, Nhan An còn đang nhìn ngắm xung quanh thì người phục vụ đã bước đến hỏi họ muốn chọn loại rượu nào.
Thiền Ngật buông tay và trao toàn quyền chọn rượu cho Nhan An.
Nhan An: "Vậy thì uống chút rượu mạnh đi!"
Thiền Ngật nhìn cô thảo luận với người phục vụ loại rượu nào là mạnh nhất, và trong cả quá trình anh không hề đưa ra ý kiến gì.
Rượu được mang lên rất nhanh, màu hổ phách đậm như ánh đèn ở đây, cảm giác rất mơ hồ.
Nhan An đã khát từ lâu, nên ngụm đầu tiên cô uống hơi vội, làn da có chút lạnh do bị điều hòa trong quán thổi tới lúc này lập tức trở nên hồng hào, cô không thấy lạnh nữa, mà thậm chí còn có chút nóng lên.
Nhan An: "Quán rượu này có huyền cơ gì thế?"
Quán rượu này cách rất xa trường đấu bò, giá taxi đến đây cũng cao ngất ngưởng, nhưng Thiền Ngật dường như đã xác định địa điểm rõ ràng từ trước, nên hai người đã đi thẳng đến nơi này.
Sau khi xuống xe để đi bộ vào đây, hai bên đường rõ ràng có rất nhiều quán rượu có mặt tiền rộng lớn, hoặc trang trí rực rỡ, nhưng thật kỳ lạ là không có quán nào náo nhiệt bằng nơi cũ kỹ nhỏ bé này.
Hai người ngồi ở phía ngoài rìa, nên ánh đèn khá mờ, Thiền Ngật nhìn Nhan An đang nghiêng người qua bàn nói chuyện với mình, mảnh băng thanh ngọc khiết dưới vai như đang ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, tà váy đang dán lên chân anh lúc này chuyển thành màu đỏ đậm giống như mực, khiến màu đỏ trên khuôn mặt và đôi môi đối phương đặc biệt bắt mắt.
Thiền Ngật không đáp lời cô.
Anh cảm thấy kỳ nghỉ này bản thân đã trải qua quá nhiều thứ, còn quá nhiều thứ gì thì anh cũng không định đào sâu tìm hiểu, nhưng anh có chút do dự không biết có nên giải phóng cho sự xúc động trong lòng mình hay không.
Anh không biết gì về người con gái trước mặt mình ngoại trừ tên của cô, anh vừa muốn tìm hiểu thêm, lại vừa muốn xem thử cô có thể khiến anh khắc chế bản thân đến mức nào.
Phóng túng bản thân thì rất đơn giản, nhưng nếu không nhất định phải là cô, thì anh cảm thấy cũng không cần thiết.
Chỉ một phút vui vẻ thì thật chẳng có chút ý nghĩa gì.
Mà lúc này, người không được đáp lời là Nhan An đang chống má mỉm cười và ngắm nhìn Thiền Ngật đang quay đầu nhìn về phía nơi khác.
Sườn mặt anh như được điêu khắc một cách tinh xảo trong lúc mẹ tạo hóa đang có tâm trạng tốt nhất, đây đúng là vốn liếng để mà kiêu ngạo.
Cô không thèm che giấu sự ngưỡng mộ đối với người đàn ông vừa như băng lại vừa như lửa này. Anh gần như hội tụ tất cả những yếu tố phù hợp với tiêu chuẩn về người tình trong mộng trong lòng Nhan An. Chỉ thiếu điều là cô chưa xé toạc lớp quần áo trên người anh để ngắm nhìn trái tim bướng bỉnh, kiêu ngạo và tự phụ đó, xem xem có giống như cô tưởng tượng là sẽ khiến cô yêu thích đến mức không rời tay được hay không.
Lúc này, kim phút di chuyển chưa đầy nửa vòng, nhưng Nhan An đã biết được đáp án cho câu hỏi lúc nãy của mình.
Trên sân khấu giữa quán rượu, một đôi nam nữ đang biểu diễn điệu flamenco táo bạo và cực kỳ gợi cảm triền miên.
Hai vũ công đó là một cặp nam nữ khá lớn tuổi, điệu nhảy của họ đã được phủ lên những trải nghiệm và thăng trầm của cuộc sống, nên đã mang đến những cảm xúc mạnh mẽ và lan tỏa cho mọi người.
Nền nhạc và động tác khiêu vũ của của vũ điệu Flamenco cuồng nhiệt như lửa, và ngọn lửa này lặng lẽ đốt cháy cảm xúc các nam thanh nữ tú trong quán, không ai có thể tránh được.
Khi Nhan An và Thiền Ngật bước ra khỏi quán rượu là đã gần mười giờ tối, cơn gió giữa đêm mùa hè ở Tây Ban Nha ấm áp giống như sự vuốt ve của tình nhân.
Rượu mà Nhan An gọi thực sự rất mạnh, sau khi uống cạn cả ly tuy không thể nói là say nhưng cô có cảm giác cực kỳ choáng váng, làn da lộ ra ngoài đều bị nhuộm đến đỏ thẫm.
Lúc này Thiền Ngật hỏi cô đang ở khách sạn nào.
Nhưng Nhan An nói cô chưa đặt khách sạn nào cả rồi hỏi lại anh nên làm gì bây giờ.
Thiền Ngật bật cười, rồi lấy điện thoại di động ra đặt phòng cho cô luôn, Nhan An bĩu môi thầm nghĩ anh thật quân tử, rồi nói: "Cảm ơn."
Thiền Ngật đặt phòng cho cô ở cùng khách sạn với anh, mục đích thuần túy chỉ là để thuận tiện đưa cô về, đỡ phải vòng quanh thành phố giữa đêm khuya chỉ để đưa một con ma men về nhà.
Anh đích thân đưa cô đến tận cửa phòng, quẹt thẻ mở cửa giúp cô, rồi đẩy cô vào trước khi cô kịp quay lại động tay động chân với mình, sau khi đẩy cô vào và đối diện với vẻ mặt sững sờ của cô, anh cong môi mỉm cười và nói: "Chỉ có thể mở cửa giùm em thôi, chứ muốn tôi bán thân cho em thì đừng hòng nhé."
Nhan An ngơ ngác đứng sau cửa:?
Thiền Ngật ra khỏi phòng tắm, anh đã tắm sạch hết mùi rượu và dấu vết của ngọn lửa đã được đốt lên từ khi ở trong quán rượu.
Anh thản nhiên choàng khăn tắm đi đến bên cửa sổ, đang định đóng rèm cửa lại thì ánh mắt chợt sững sờ, mọi động tác cũng vô thức dừng lại.
Phòng anh đối diện với cái bể bơi lớn ở dưới lầu, bể bơi vào đêm cực kỳ yên tĩnh, nhưng có một bóng người đang yên lặng nằm trên ghế tắm nắng bên bể bơi.
Bộ bikini trắng tinh dính vào làn da hơi ửng hồng của cô giống như một đóa hoa lan trắng.
Một đóa lan trắng đang bị nhiễm lên chút phấn hồng và không thể tránh khỏi mà lan ra một tia dâm ý..
Danh Sách Chương: