Dáng vẻ âm trầm của Thiền Ngật rất đáng sợ, những lúc anh thật sự nổi giận như thế này thì đến Ngụy Dịch cũng không dám chọc ghẹo.
Nhưng đúng lúc này đối phương lại cứ vô tình chạm vào họng súng.
Ngụy Dịch lại gọi điện đến đúng lúc: "Cậu nhận được lý lịch học viên chưa, sao không nói gì thế?"
Thiền Ngật: "Bắc Hàng khi nào thì đưa học viên đi đào tạo thế?"
Ngụy Dịch "hả" một tiếng, "Cậu xem rồi hả? Cậu cũng biết là Bắc Hàng vẫn luôn ký hợp đồng với mấy trường đào tạo ngành hàng không ở nước ngoài mà?"
Ngụy Dịch lập tức nghe thấy giọng cười lạnh lùng từ đầu dây bên kia.
"?"
Sự tức giận vô cớ của Thiền Ngật, cách một cái điện thoại mà anh ta còn mơ hồ cảm nhận được.
Lý lịch và thư giới thiệu của Vương Ly An và Nhan An đều vô cùng xuất sắc, họ đều do anh ta đích thân chọn thì sao có thể kém được. Ngụy Dịch nghĩ lại rồi hỏi: "Sao thế? Không hài lòng à?"
Thiền Ngật: "Chẳng có gì không hài lòng hết."
Ngụy Dịch: "..."
Ngụy Dịch: "Có lý do gì không?"
Thiền Ngật: "Cậu cần lý do gì?"
Cái đệt.
Ngụy Dịch chỉ đành coi như tên FA này đang bị rối loạn nội tiết tố, nên anh ta cũng không thèm chấp đối phương: "Nếu không hài lòng thì huấn luyện đến lúc hài lòng thì thôi, tôi cho cậu toàn quyền quyết định, cậu cứ huấn luyện giống như trong quân đội cũng được, cho dù trầy da tróc vảy cũng không sao, sau này bồi dưỡng lại là được."
Thiền Ngật: "Rơi vào tay tôi, thì sẽ không chỉ là trầy da tróc vảy thôi đâu."
Điện thoại đột ngột bị ngắt máy.
Ngụy Dịch: "?"
Anh ta nghĩ thầm, cái tên này có phải độc thân lâu quá không có chỗ phát tiết nên cả người y chang bọn biến thái rồi không haizzz..
Ngụy Dịch lại tốt bụng nhắn lại: Nếu muốn tìm người phát tiết, thì cứ dùng thử cái app hôm trước tôi giới thiệu cho cậu đó, tìm một người đồng điệu về tâm hồn, rồi đồng điệu luôn cả thể xác thì càng tốt.
Ngày hôm sau, tại trụ sở Bắc Hàng, Nhan An đang làm thủ tục báo danh.
Những học viên hàng không cùng đến làm thủ tục với cô lần này đã ngồi đầy cả sảnh tiếp đón.
Trang Đống Lương cùng Nhan An đều là học viên được cử ra nước ngoài đào tạo nhưng không cùng một trường, cậu ta sớm nghe nói năm nay Bắc Hàng sẽ tuyển dụng hai nữ phi công, nhưng lúc này mới là lần đầu gặp mặt.
Trang Đống Lương cầm biểu mẫu đi đến nộp lên bàn, sau đó bắt chuyện với cô.
"Chào cậu, cậu tên là.. Nhan An hả?" Trang Đống Lương liếc nhìn biểu mẫu của đối phương, sau đó tiếp tục nói, "Làm nữ phi công chắc không dễ dàng gì nhỉ? Lúc ở trường cậu có bị người ta làm khó không? Chắc cũng bị người ta nói này nói nọ nhỉ? Tôi cảm thấy họ đúng là vô vị, bây giờ chả phải là thời đại nam nữ bình đẳng à? Tôi lại đánh giá cao những người như cậu đấy."
Cậu ta nói một tràng như súng liên thanh, vừa mở miệng là giống như không ngừng được, "Chúng tôi sớm biết là Bắc Hàng có tuyển nữ phi công, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được người thật. Mà quên mất giới thiệu, tôi tên là Trang Đống Lương."
Trang Đống Lương trông cao lớn, nhưng cũng rất đôn hậu thật thà, cậu ta nói chuyện khá thẳng thắn, vừa mở miệng là nói luôn chứ chẳng thèm suy nghĩ, người như vậy bước ra ngoài xã hội thì đúng là một tên thẳng nam chính hiệu.
Trong sảnh tiếp đón lúc này chỉ một mình Nhan An là con gái, nên có rất nhiều học viên đều hiếu kỳ về cô, số người muốn lại gần bắt chuyện với cô cũng không ít, chỉ là có Trang Đống Lương này ngồi một cục bên cạnh nên không có ai lại gần cô nữa.
Thực ra cậu ta chỉ thuần túy muốn bắt chuyện kết bạn với Nhan An thôi chứ không có ý định gì cả.
Còn Nhan An, lúc nghe thấy cách nói chuyện của cậu ta, cô đã muốn kết bạn với cậu ta, vì cô luôn thích những người nói chuyện thẳng thắn kiểu này, những người này mới dễ làm bạn bè. Nên mới gặp một lát mà hai người đã nói chuyện rôm rả vui vẻ.
Nhan An vì vừa nói vừa viết nên điền biểu mẫu hơi chậm, cô dùng ngón tay rà soát từng mục trên trang giấy. Có bệnh mạn tính gì hay không, có dị ứng với loại đồ ăn nào hay không, có dị ứng với loại thuốc nào hay không, có đang uống loại thuốc nào hoặc thực phẩm chức năng nào hay không, ghi rõ tên thuốc..
Những thông tin này lúc kiểm tra sức khỏe đã điền một lần, nên lần này chỉ là làm theo lưu trình để lưu hồ sơ mà thôi.
Nhan An lật biểu mẫu ra xem lại, tiếng lật giấy sột soạt thu hút Trang Đống Lương ngẩng đầu nhìn sang, cậu ta liếc một cái rồi ngạc nhiên hỏi: "Hả? Cậu bị dị ứng với thịt dê à?"
Trang Đống Lương: "Tôi chưa khi nào nghe nói có người dị ứng thịt dê đấy, cậu bị nghiêm trọng không? Ăn nhầm vào thì có sao không?"
Nhan An: "Tôi ăn nhầm một lần rồi, suýt nữa thì mù luôn."
Trang Lương Đống kinh ngạc: "Nghiêm trọng đến mức đó hả?"
Nhan An nghĩ lại, đó là chuyện hồi học cấp hai. Lúc đó, buổi trưa mọi người đều phải ở lại trường học, nếu không muốn ăn cơm ở căn-tin trường có thể tự đưa cơm, Nhan An và bạn học bàn kế bên đều chọn tự mang cơm, hôm đó đối phương vừa khéo mang theo món thịt dê hầm, vào mùa thu ngửi thấy mùi này rất hấp dẫn, đối phương cũng rất sảng khoái cho cô một miếng, lúc đó cô ăn cũng không có vấn đề gì. Nhưng đến tiết thể dục buổi chiều, sau khi khởi động thì phải chạy vòng quanh sân, Nhan An vừa chạy được hai phút đột nhiên thị lực giảm mạnh, dường như chớp mắt một cái, những sự vật trước mắt cô lại trở nên mơ hồ, không bao lâu cô liền không nhìn thấy gì nữa, khi đứng giữa đường chạy, Nhan An đã nghĩ rằng bản thân mù thật rồi. Tiếp sau đó thì cả người cô bắt đầu mất hết sức lực, chân mềm nhũn, còn đầu ong ong, lúc cô tỉnh lại là đã ở trong bệnh viện. Bác sỹ làm kiểm tra toàn thân cho cô nhưng không kiểm tra được nguyên nhân nên đã hỏi hôm đó cô có ăn món gì đặc biệt không, cô đáp có ăn một miếng thịt dê, sau đó bác sỹ thử phản ứng dị ứng rồi kết luận cô bị dị ứng thịt dê dẫn đến những phản ứng dị ứng như trên. Hơn nữa, mức độ dị ứng của cô rất nghiêm trọng, cô không thể tiếp xúc với thịt dê, còn nếu ăn nhiều có thể sẽ mất mạng.
Nhiều năm trôi đi, Nhan An thuận lợi lớn lên, nên cô cảm thấy việc dị ứng này cũng chẳng có gì to tát.
Nhan An: "Cũng bình thường thôi, chỉ cần không ăn nhầm là được, dù sao trong đồ ăn hàng ngày cũng ít khi có loại thịt này, hơn nữa mùi vị của nó cũng nồng nên vừa ngửi là biết ngay."
Không giống mấy loại như lạc, yến mạch hoặc sữa, muốn đề phòng cũng khó.
Lời vừa nói xong, Nhan An đã nhìn thấy một cô gái bước vào sảnh tiếp đón, cô ta từ chỗ lễ tân lấy biểu mẫu rồi ngồi xuống vị trí vừa khéo gần với bàn cô đang ngồi.
Trang Đống Lương liếc nhìn một cái, cả người liền dựa vào lưng ghế rồi nhiệt tình chào hỏi đối phương: "Hi, cô là nữ phi công còn lại của đội chúng ta hả?"
Nhan An cũng quay đầu lại nhìn. Đúng là cô gái cô gặp hôm kiểm tra sức khỏe.
Đối phương nghe thế nhìn về phía hai người, khóe môi hơi nhếch lên, có chút lạnh nhạt nhưng cũng mặc nhận trả lời câu hỏi của Trang Đống Lương.
Cậu ta thấy vậy liền tự mình báo ra danh tính: "Tôi là Trang Đống Lương, cũng là học viên đội bay giống cô."
Nhan An cũng nhếch miệng giới thiệu: "Nhan An."
"Vương Ly An, Villian."
Vương Ly An nói xong liền cúi đầu điền biểu mẫu, chứ không thèm nói gì thêm.
Trang Đống Lương liếc nhìn Nhan An một cái, cô nhún nhún vai tỏ vẻ không hiểu.
Lúc này Nhan An đã nộp biểu mẫu và lấy dấu vân tay, nhân viên hành chính cũng đã phát thẻ nhân viên cho cô. Đối phương chỉ lên chi tiết trên thẻ và giới thiệu với cô: "Hình vuông màu sắc phía trước tên đại biểu cho chức danh của mỗi nhân viên, chẳng hạn nhân viên mới sẽ là màu trắng, còn cơ phó là màu cam."
Nhan An tò mò: "Vậy cơ trưởng sẽ là màu gì?"
Nhân viên hành chính: "Cơ trưởng sẽ là màu xanh, màu xanh của bầu trời ngày nắng ấy."
Nhan An: "Oa, ngưỡng mộ ghê."
Cô nhân viên hành chính đột nhiên bị cô chọc cười.
Vương Ly An điền rất nhanh, lúc này cô ta đã mang biểu mẫu đến nộp cho nhân viên hành chính và nhận thẻ nhân viên, đúng lúc nghe thấy Nhan An và đồng nghiệp phòng hành chính nói chuyện
"Nghe nói cô là học viên được Bắc Hàng cử đi đào tạo ở đại học hàng không Australia hả."
Vương Ly An đột nhiên mở miệng nói.
Nhan An quay đầu lại.
Lý lịch học tập của các nhân viên tổ bay không cần phải bảo mật, nên lúc này cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Vương Ly An: "Vượt biển vượt núi để quay về chắc cũng lợi hại lắm nhỉ?"
Nhan An nghe vậy bật cười: "Ngành hàng không làm gì phân biệt quốc gia, học ở đâu hay tốt nghiệp ở đầu đều dùng một loại cần điều khiển cả, đâu có gì khác biệt."
Toàn thân Vương Ly An toát ra một loại khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo giống như một con khổng tước đang ưỡn ngực ngẩng đầu.
Nhưng người cường thế kiểu này thường mang theo một cảm giác xa cách, vừa dễ dàng thu hút người khác, vừa dễ dàng khiến người ta chỉ dám đứng xa xa nhìn lại.
Vương Ly An gật đầu cười cười: "Vậy khác biệt chắc nằm ở con người."
Nhan An không đáp lời cô ta nữa.
Trang Đống Lương đúng lúc này lại góp lời: "Đào tạo ở nước ngoài nếu mà là FAA (*) thì cũng không có gì khác, chỉ là lúc về nước sẽ không phải thi ICAO4 (**) thôi.
Câu trả lời đúng là đủ thật thà.
Nhan An bật cười.
Vương Ly An lại liếc nhìn Nhan An một cái, rồi quay đầu đi, ánh mắt không thèm nhìn cô nữa.
Cô nhân viên hành chính hình như có chút sợ hãi với loại khí chất của Vương Ly An, nên những thủ tục sau đó được thực hiện một cách khá cứng nhắc.
Sau khi xác định kích cỡ đồng phục, kiểm tra kết quả kiểm tra sức khỏe, thì đến việc ký hợp đồng kiến tập và cam kết miễn trách nhiệm.
Mọi việc đã xong xuôi, nhân viên hành chính liền thông báo số phòng tập huấn của họ:" Vương Ly An phòng 01, Nhan An phòng 02, Trang Đống Lương phòng 13, ba người có thể đến phòng của mình ngồi chờ trước, một lát nữa người hướng dẫn các bạn sẽ đến đó gặp các bạn. "Sau đó nhân viên hành chính lại nhắc nhở:" Tiếp sau đó các bạn sẽ đến phòng họp tầng 6, đúng 10 giờ buổi tập huấn dành cho nhân viên mới sẽ bắt đầu. "
Trang Đống Lương đột nhiên hỏi:" Cô có thể giúp chúng tôi xem ai là người hướng dẫn chúng tôi không? "
Nhân viên hành chính lắc đầu:" Ngại quá, tôi không có quyền hạn này. "
Vẻ mặt Trang Đống Lương hiện rõ vẻ tiếc nuối.
Nhan An cũng tiếc nuối.
Cô vẫn không thể lập tức gặp được cái vị cơ trưởng nghe đồn là nghiêm túc nhất ngành hàng không dân dụng kia.
Nhan An và Trang Đống Lương đeo thẻ nhân viên rồi đi về phía thang máy.
Lúc này có một nhân viên mới của tổ bay đi đến và trả lời câu hỏi vừa nãy:" Tôi nghe nói năm nay Thiền cơ trưởng và Lôi cơ trưởng đều tham gia hướng dẫn, tuy nhiên không biết là hướng dẫn ai thôi. "
Nhan An nghe vậy lập tức quay lại hóng.
Một nhân viên mới nói tiếp:" Nghe nói hai vị cơ trưởng này cực kỳ nghiêm khắc, làm học trò của hai vị này thì phải kẹp chặt đuôi lại. "
Thiền cơ trưởng hay Thiện cơ trưởng hay Phiến cơ trưởng? (***)
Nhan An không để ý lời nói của hai người đó, nhưng cô lại nhíu mày vì một cái tên trong đó.
Họ Thiền cũng không tính là hiếm, nhưng Nhan An sống 23 năm cuộc đời lần đầu quen biết một người mang họ này.
Thang máy đưa cô đến nơi, Nhan An liền tạm biệt Trang Đống Lương.
Phòng tập huấn không lớn, chỉ có hơn mười bộ bàn ghế, một tấm bảng trắng, trên bảng còn có vết chữ mờ mờ sau khi lau.
Trong lòng Nhan An lúc này dường như đang dâng lên một tia cảm xúc.
Đây là một phòng họp dự bị. Trên tấm bảng trắng hình như có viết những vấn đề trọng điểm cần chú ý của cơ trưởng và tổ bay trước khi bay. Bao gồm chặng bay, ước tính sự cố, và phương án giải quyết dự phòng. Ngồi trong môi trường này, cô cảm thấy bản thân thật giống như là người trong cuộc đang tham gia vào cuộc họp đó vậy.
Nhan An ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, dáng ngồi đoan chính, thái độ chờ đợi nghiêm túc.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, cô lập tức quay đầu nhìn về phía cửa.
Là một dì dọn vệ sinh đang cầm đồ vệ sinh đi qua, đối phương liếc nhìn vào cánh cửa đang mở một cái rồi bước đi.
Nhan An lại âm thầm thu hồi ánh mắt.
Thời gian cứ lặng lẽ chầm chậm trôi.
Nhan An ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ giữa phòng, cô đã đợi ở đây 20 phút rồi.
Lúc Nhan An bước vào phòng không đóng cửa, cách âm của phòng cũng không tốt, nên cô có thể nghe thấy giọng nói của người hướng dẫn ở hai phòng cạnh bên đang cất lên, đồng thời nghe ra họ đang ở bước giới thiệu bản thân.
Nhan An ngồi hơi lâu lại bắt đầu mất tập trung.
Cô tự nhiên nghĩ đến những lời Thẩm Điềm nói hôm đó, trong lòng cô chậm rãi dâng lên một tia tò mò, đi kèm với một chút phấn khích âm thầm.
Nhân vật hiếm hoi nghiêm túc nhất ngành hàng không dân dụng?
Nhan An vừa kỳ vọng vừa nghi ngờ, người như vậy có bao nhiêu nghiêm túc nhỉ?
Đúng lúc này, bên ngoài cửa, tiếng giày da lộp cộp từng bước lại gần.
Nhan An lập tức hồi thần, ánh mắt cũng lập tức nhìn về phía cửa.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng, mơ hồ phản chiếu bóng dáng của một người đàn ông, Nhan An chớp mắt, lưng cô lập tức thẳng tắp, còn cái cổ đang âm thầm duỗi dài ra nhìn.
Lát sau, cả người cô đứng hình tại chỗ.
Người đàn ông mặc bộ đồng phục đĩnh đạc, vai rộng eo thon, dáng người thẳng tắp, hooc-môn nam tính tràn trề.
Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, Nhan An lập tức nhớ lại tối hôm đó dưới ánh trăng sáng, đối phương còn bóp lấy eo cô, ánh mắt hoàn toàn bùng cháy và nói:" Em thích cắn lắm hả? Em có thể thử cắn chỗ khác xem. "
"..."
Cái đệch gì thế?
Đúng là đệch thật!
(Na chú thích:
(*) FAA: Cục Hàng không Liên bang (The Federal Aviation Administration) là cơ quan vận tải lớn nhất của chính phủ Hoa Kỳ và điều chỉnh tất cả các khía cạnh của hàng không dân dụng trong nước cũng như trên các vùng biển quốc tế xung quanh. [5]: 12, 16 Quyền hạn của nó bao gồm quản lý không lưu, chứng nhận nhân sự và máy bay, thiết lập tiêu chuẩn cho các sân bay và bảo vệ tài sản của Hoa Kỳ trong quá trình phóng hoặc tái nhập các phương tiện vũ trụ thương mại. Quyền hạn đối với các vùng biển quốc tế lân cận đã được Tổ chức Hàng không Dân dụng Quốc tế giao cho FAA.
Được thành lập vào tháng 8 năm 1958, FAA thay thế Cục Hàng không Dân dụng (CAA) trước đây và sau đó trở thành một cơ quan trong Bộ Giao thông Vận tải Hoa Kỳ.
(**) ICAO4: Kỳ thi giao tiếp tiếng Anh cấp 4 (International Civil Aviation Organization 4) dành cho Các thành viên phi hành đoàn làm việc trong lĩnh vực truyền thông, đơn vị hàng không hoặc cá nhân vận hành máy bay, trực thăng và khí cầu, liên quan đến các hoạt động quốc tế và khu vực)
Danh Sách Chương: