• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lòng Cảnh Nghi hẫng một cái còn Cảnh Anh mặt càng lúc càng khó coi. Câu nói của anh như phá vỡ đi sự bao che của Cảnh Nghi. Anh liếc nhìn Cảnh Nghi.

- Chuyện vui mà dường như em lại uống say? Mắt còn ướt và đỏ?

Cảnh Nghi không muốn anh nói đến chuyện của Cảnh Anh nữa, cô không muốn chị khó xử thêm nên đổi đề tài.

- Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

- Có, hôm ấy anh đã mất 50 triệu cho em.

Cảnh Nghi dựa dẫm vào người anh, nắm lấy cổ tay Trạch Dương cười.

- Hôm ấy em lừa anh đấy.

Anh nhíu mày nhìn cô, hai má vì say rượu đỏ ửng, miệng cười nhưng mắt thì đong đầy nước, buồn sâu thẳm.

- Lừa gì?

- Em không giỏi uống rượu thế đâu? Em đã lén uống thuốc giải rượu trước khi uống.

- Anh nhìn thấy rồi.

Cảnh Nghi tắt hẳn nụ cười, nhỏm người dậy hai tay ôm lấy mặt anh.

- Thật hả?

- Ừ, anh biết em uống giải rượu.

- Vậy sao anh còn để em đi?

- Hôm ấy Hạo Nhiên tranh em với anh nên anh mới thả em đi. Nếu anh vạch trần em thì sao bây giờ em đang ngồi trong lòng anh như này chứ?

- Anh thật lưu manh.

Cảnh Nghi thấy tâm trạng mình dễ chịu hơn, trong tim như được thắp sáng lên. Tâm trạng cô không tốt anh nhìn cái ra ngay, cô lừa anh tưởng rằng cũng trót lọt nhưng lại bị anh biết được. Trong lòng cô chợt thấy cảm động, khóe mắt ươn ướt nhìn anh cười.

Trạch Dương chẳng thèm để ý đến hai người đang ngồi trước mặt mà giữ lấy Cảnh Nghi đặt xuống môi cô nụ hôn sâu, mắt cô mở to nhìn khuôn mặt quyến rũ của anh phóng đại ngay trước mặt.

Bác Lam mỉm cười đứng dậy đi vào trong bếp còn Cảnh Anh thì lúng túng quay mặt đi.

Cảnh Nghi thấy tay anh xoa sau lưng mình thì vỗ lên người anh.

- Anh mệt rồi lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi thôi.

Trạch Dương đứng dậy nhưng không quên bế ngang Cảnh Nghi bên mình. Cô đã say nên ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh nhắm mắt.

Cảnh Anh ngồi bất động nhìn theo bóng lưng Trạch Dương ôm Cảnh Nghi về phòng, trong lòng vẫn thấy nặng nề như bị đè nén bởi một sức nặng vô hình. Khẽ thở dài, cô ta đi về phòng lặng thinh với tâm trạng u buồn, thê lương. Cô ta không nghĩ có một ngày, đối diện với Cảnh Nghi lại thấy xa cách và ngượng ngùng như vậy?

Trạch Dương đặt Cảnh Nghi xuống giường, hai tay cô ôm lấy cổ anh không buông.

- Em say rồi hay sao ấy?

Trạch Dương chống hai tay bên hông Cảnh Nghi.

- Lần sau không uống nhiều như thế nữa.

Anh cúi xuống hôn lên hai má đỏ ửng của cô nhưng Cảnh Nghi mơ màng tránh nụ hôn đang tiếp tục trượt xuống môi mình.

- Em chưa tắm.

- Làm xong rồi tắm.

Anh vẫn hôn xuống, vùi đầu vào ngực cô.

- Không được, cả ngày nay em đi bên ngoài rồi nên bụi lắm, đừng cắn em.

- Không sao mà, em đừng quấy nữa.

Cảnh Nghi đẩy anh ra, nhỏm người ngồi dậy lảo đảo đi vào nhà tắm. Anh nhìn theo cười ngây ngốc rồi cũng đứng lên theo vào.

Cảnh Nghi pha xong nước bỏ quần áo ngồi vào chưa kịp ấm chỗ thì nước trào ra, một thân ảnh cao lớn vừa ngồi xuống đối diện.

- Anh không chờ được em tắm xong sao?

- Em say rượu để tắm một mình không an toàn, anh có ý tốt thôi.

Cảnh Nghi lườm hắn một cái sắc lẹm, lấy sữa tắm muốn tắm nhanh đi vào nhưng chưa kịp làm thì đã bị kéo lại. Bàn tay hư hỏng của anh lấy sữa tắm đặt vào nơi cao nhất trên người cô xoa nắn khiến hai quả đào của cô vặn vẹo méo mó mà ngạo mạn vươn lên.

Cả người cô nóng ran, Cảnh Nghi xấu hổ với phản ứng thái quá của mình, toàn thân run rẩy.

- Em say không thể ngâm nước lâu được.

- Nếu ốm thì anh gọi Khang Nam chữa cho em.

Cảnh Nghi biết dục vọng của anh đã bị đốt lên thì chỉ có cách mình phải dập tắt chứ nói gì thì anh cũng không nghe.

Cả thân thể cao lớn của Trạch Dương đè xuống người cô, chuẩn xác hôn xuống hai môi đang mím chặt của Cảnh Nghi, càng lúc càng cuồng dã, một bàn tay đã luồn xuống giữa hai chân cô mà dây dưa nóng bỏng.

Cảnh Nghi không thể phản kháng khi cả người bị giữ chặt cứng, toàn thân nóng rực khi tay anh đang di chuyển đốt cháy từng chỗ nhạy cảm trên người mình.

Hắn nhấc cô trồi nửa người lên trên mặt nước, nụ hôn trườn xuống ngực, thanh âm nhuốm mùi dục vọng khàn đặc.

- Thật đẹp.

Đôi mắt sắc tựa chim ưng tràn ngập vẻ u tối, đói khát mà quyến luyến nhẹ nhàng như nuốt chửng lấy con mồi bên cạnh.

- Dạo này anh lại có thói quen nhìn chăm chú vậy hả?

Cảnh Nghi hai tay ôm lấy ngực che đi ánh nhìn mê muội của anh, cô rùng mình thấy bản thân mình cũng đang mong chờ... được yêu anh. Cô lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa xuất hiện.

- Em che gì chứ? Chẳng phải em đẹp để cho anh thưởng thức sao?

Anh kéo tay cô ra, bàn tay nóng rực lại xoa nắn nơi đẫy đà ấy, đôi môi mỏng quyến rũ cũng không yên phận mà nhấm nháp trên ngực Cảnh Nghi, kích thích ham muốn trong lòng cô trỗi dậy.

- Anh... đừng... nghịch nữa.

Cô thấy xấu hổ với lời vừa nói khi thấy anh ngẩng lên nhìn mình cười gian xảo. Hắn không ngừng mê muội cơ thể của Cảnh Nghi đến phát cuồng thành nghiện.

Càng lúc cơ thể càng bị ôm chặt trong tay đến khó thở. Cô ôm lấy thân thể người đàn ông, bị anh kéo tay nắm lấy vật to lớn bên dưới bèn rụt tay lại.

Tiếng nói khàn khàn, hơi thở gắt gao phả lên tai cô nóng hổi.

- Em chưa quen?

Cô không dám nhìn thẳng mắt anh, tai bị cắn một cái dịu dàng kích thích sức nóng trong người cô bùng nổ.

Cô thả cơ thể cho anh mặc sức thỏa mãn, phiêu du khiến cơ thể mềm mại của cô càng lúc càng nóng rực. Rượu trong người lại kích thích ham muốn, trong người rạo rực mà rên rỉ không ngừng càng khiến anh hào hứng. Những ngón tay thon dài khẩn trương tiến vào nơi chật khít của cô mà khuấy đảo. Mỗi lúc, cơ thể cô lại méo mó, vặn vẹo vì bị anh hành hạ.

- A...em...

Cảnh Nghi không chịu được mà thốt lên, từ nơi sâu thẳm nhất trong người như núi lửa phun trào khẩn thiết khiến cô bốc cháy, đôi mắt trở nên mơ màng không nguôi. Một cảm giác sung sướng không thể kiềm chế bao lấy toàn thân thể cô. Cảnh Nghi càng lúc càng ôm chặt thân thể cao lớn của người bên trên, thân thể không kiềm chế được mà vươn lên uốn lượn càng thêm khiêu khích đối phương, cả người cô đỏ ửng, in dấu những cánh hoa đào đang nở rộ.

- Anh... đủ rồi.

Cả thân người lơ lửng, cô cố xua đi dục vọng nơi thâm sâu đang vô cùng trống rỗng.

- Thích chứ?

Việc làm phụ nữ ham thích như này chưa bao giờ có trong từ điển của hắn, chỉ với cô là khiến hắn có ham muốn mãnh liệt như thế.

- Đừng... anh dừng lại đi được không?

Đôi môi hồng rực không ngừng run rẩy, âm giọng lạc đi, thân thể vui sướng không chút giấu giếm theo từng nụ hôn của anh.

- Trạch Dương...

- Bây giờ anh không thể kiềm chế mỗi khi ở gần em, ăn em mãi phát nghiện rồi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK