• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Nghi chuẩn bị xong thì chạy vội xuống gọi Trạch Dương.

- Anh cho em qua viện thăm mẹ với.

Trạch Dương nhìn cô, chẳng phải cô gái hôm qua cũng mặc giống như này. Sở thích mặc áo sơ mi và quần lỡ này là của Cảnh Nghi. Chẳng lẽ... cô đang tính kế anh.

- Anh làm sao vậy? Đi thôi.

- Ừ, lên xe đi.

Vừa lên xe, Cảnh Nghi đã nhìn thấy túi xách nữ ở hàng ghế sau.

- Túi của ai kia?

Lúc này Trạch Dương mới quay lại nhìn, chắc chắn là túi của cô gái hôm qua để quên rồi. Hắn nhăn mặt khó chịu, lại xuống khỏi xe, lấy cái túi ném luôn vào thùng rác không thương tiếc.

- Sao anh không trả lại cho cô ta?

- Em muốn anh gặp lại cô ta?

- Tất nhiên là không rồi nhưng biết đâu túi còn có giấy tờ quan trọng thì sao? Mất giấy tờ làm lại khổ lắm.

- Ai bảo quên thì tự chịu. Xuống xe đi, đi xe khác.

- Vì sao?

- Chẳng phải em khó chịu khi ngửi mùi phụ nữ khác quanh anh sao? Để xe này chiều có người mang đi vệ sinh.

Cô chưa kịp nuốt trôi lời thì hắn đã xuống khỏi xe, đi sang xe khác. Cảnh Nghi lật đật xuống xe. Thấy bác Lam đi ra thì lên tiếng.

- Bác ơi, kiểm tra hộ cháu cái túi kia có giấy tờ tùy thân không nhé! Nếu có thì kiểm tra có số điện thoại gọi họ qua nhận nhé!

- Ừ, để bác xem.

Hành động này của Cảnh Nghi càng dấy lên nghi ngờ của Trạch Dương. Chẳng lẽ cô thực sự đang tính kế anh để rời đi? Mặc dù nghĩ vậy nhưng anh lại xua đi ngay "Cảnh Nghi thực sự không có gan ấy."

- Tối nay em muốn đến bar không?

- Hôm nay em bận rồi, anh cứ đi đi, uống ít và về sớm một chút là được.

....

Tới lấy đồ về, Mỹ Anh không thể tin vào mắt mình nơi ở của Trạch Dương lại đẹp và sa hoa như vậy.

- Đây chắc hẳn là túi của cô.

- Vâng ạ, cảm ơn bác.

- Không có gì.

Cô ta rời khỏi nơi này không ngừng tham vọng một ngày không xa bản thân sẽ ở đây cùng với Trạch Dương. Nghĩ vậy, cô ta càng phải tìm cách lọt được vào mắt anh.

...

Trong bar, không khí ngày nào cũng tấp nập, nhộn nhịp, nườm nượp người đến giải trí. Trạch Dương đến, đi thẳng vào phòng mà bạn bè đã đặt sẵn.

Bên trong phòng bao, đám bạn bè đã ngồi sẵn bên những cốc rượu được rót đầy. Hôm nay không ai dẫn theo bạn gái, tất cả trong phòng đều là đàn ông chỉ có một cô gái đang ngồi trước bàn với tư thế quỳ rót rượu.

Anh vừa ngồi xuống, cô ta đưa đến trước mặt một cốc rượu.

- Hôm nay các cậu ăn chay hết đấy hả?

- Không phải là đợi cậu sao? Cô gái của cậu đâu?

- Hôm nay cô ấy bận.

Chưa ngồi nóng chỗ, cửa phòng bao được mở ra, một đoàn các cô gái ăn mặc mát mẻ đi vào. Họ nhanh chóng tiến vào vị trí bên cạnh những gã đàn ông. Trạch Dương nhìn cô gái đi cuối cùng anh không khỏi giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội không yên. Chỉ có Cảnh Nghi biết tối nay anh đi bar và cô gái này lại xuất hiện.

- Cô vào chỗ kia đi, hầu hạ ngài ấy cho tốt.

Anh ta quay sang giả lả với Trạch Dương.

- Ngài yên tâm, đây là người được tôi chọn cẩn thận, còn tem mác đầy đủ.

Cô ta đi về phía Trạch Dương ngồi xuống. Đám đàn ông lên tiếng trêu đùa cùng những cô gái bên cạnh.

- Nói xem, hôm nay qua đêm được chứ?

- Nếu anh muốn thì em sẵn sàng.

Trạch Dương uống rượu, đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh mình.

- Gặp lại cô rồi. Tên gì?

- Mỹ Anh - Lê Mỹ Anh, em vừa đỗ Nhạc viện.

- Không đi học sao lại đến đây làm?

- Vì học ở đó tốn kém nên em đi làm lo tiền học.

Trạch Dương khẽ nhếch môi, cô ta như được lập trình sẵn để trả lời các câu hỏi của anh.

Ngay lúc này, hắn nghĩ tới Cảnh Nghi mà trong lòng ngùn ngụt lửa giận, cô thực sự có gan hơn hắn nghĩ, chỉ vì muốn rời bỏ hắn mà cô dám đem phụ nữ đến quyến rũ hắn.

Trong thoáng chốc, đáy mắt hắn đã như sâu thẳm, lạnh lẽo.

Muốn giở thủ đoạn với hắn thì xác định hắn sẽ trả lại gấp nhiều lần như thế?

Mỹ Anh nhìn anh ta có chút sợ hãi, vô tình lại trở thành bẽn lẽn, ngại ngùng. Vậy nhưng Trạch Dương lại không hề xa lánh còn ngang nhiên ôm eo Mỹ Anh.

Mỹ Anh nhìn chăm chú người đàn ông như bị thôi miên nhưng không hề thấy sự rung động trong mắt anh.

- Giá của cô bao nhiêu?

- Em chỉ mới đi làm, hôm nay nhận nhiệm vụ tiếp rượu anh thôi, em không đi khách.

Trạch Dương nhìn vẻ mặt e ấp của cô ta lại liếc nhìn điếu thuốc, ánh mắt trở nên u ám.

- Tôi mua cô, sẽ đưa cô ra khỏi đây không phải hầu rượu người khác nữa. Cô không muốn?

Nếu Cảnh Nghi đã muốn thì hắn sẽ chiều theo ý cô. Cô đừng nghĩ bản thân được nuông chiều mà muốn làm gì thì làm. Đừng mơ mà thoát khỏi hắn dễ dàng như vậy? Nếu cô gái này thực sự thay thế được cô thì hắn cũng không ngại đá cô đi để dạy cho cô một bài học.

Cảnh Nghi vốn đã về nhà nhưng Khả Như lại gọi cho cô đến Phồn Hoa. Vừa vào trong, Khả Như đã kéo tay Cảnh Nghi.

- Chị thấy Trạch Dương vào phòng Vip. Chị hỏi chị Vân được biết lão quản lí còn sắp xếp cho anh ta một cô gái mới đến vô cùng bắt mắt.

- Chị gọi em đến vì việc này sao? Chị muốn em đi bắt gian?

Cảnh Nghi cười khổ, cô làm gì có cái quyền ấy, dù anh ta có đi với người phụ nữ khác thì đó là quyền của anh ta. Hơn nữa, nếu hắn làm vậy thật thì chẳng phải cô sẽ được tự do sao.

- Chị chỉ muốn em nhìn rõ hắn thôi, không muốn em đau lòng.

Cảnh Nghi ngồi bên quầy bar với Khả Như hàn huyên, còn tự tay pha rượu cho hai chị em uống.

- Chị biết không? Em đâu có khác họ, cũng chỉ là nằm ngửa lấy tiền của anh ta, cuối cùng thì sẽ bị đá đi khi đã chán ngấy, vậy thì đau lòng cũng để làm gì đâu?

- Không phải hắn đối xử với em rất tốt sao?

- Người phụ nữ nào được hắn sủng hạnh đều được chiều như tiên vậy? Có khác gì nhau đâu.

Chẳng hiểu sao, Cảnh Nghi thấy rất đau lòng khi phải đối diện với thực tế này. Đáng lẽ nghe tin hắn chuẩn bị có người khác thì cô phải vui mừng khôn xiết nhưng ngược lại, cô lại rất khó chịu.

- Cảnh Nghi, sao em lại ở đây?

Cảnh Nghi nhận ra giọng nói của Khánh Phi nhưng không quay đầu lại, cũng không trả lời. Khả Như thấy vậy thì đứng lên.

- Nói chuyện xong thì gọi chị nếu muốn uống tiếp nhé!

- Chị không cần phải đi đâu.

Khả Như vẫn đứng lên, vỗ vai Cảnh Nghi rồi rời đi.

Khánh Phi ngồi xuống bên cạnh cô, trong lòng vui mừng không nguôi. Nhưng Cảnh Nghi lại đứng dậy không muốn nói chuyện.

- Em không thể uống cùng anh một cốc sao?

- Tốt hơn anh nên tránh xa em ra, làm sao em biết được hôm nay anh lại muốn chụp ảnh em với lí do là gì nữa? Anh có biết em đã thất vọng thế nào không?

- Nghi, nghe anh giải thích. Hắn ta không xứng đáng có được em. Em có biết hắn đang trong kia ôm ấp một người khác không?

Cảnh Nghi hất tay Khánh Phi ra, giọng nói nghẹn trong cổ họng, phát ra khó nhọc.

- Đó là việc của anh ta không liên quan đến em. Em cũng không cần anh quan tâm em như vậy được không? Dù anh có giết chết anh ta thì em cũng không quay về bên anh nên đừng kéo em vào những thủ đoạn của anh nữa.

Cảnh Nghi đứng dậy, rượu vào có chút đứng không vững nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu lấy lại trạng thái bình thường. Cô quay người muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Khánh Phi nắm chặt cổ tay lôi ngược lại.

- Anh sẽ cho em thấy hắn là người như thế nào?

- Buông em ra, em không muốn.

- Em đau lòng không dám nhìn sao? Hay em tin tưởng hắn như vậy?

Cảnh Nghi cố ghì bước chân nhưng không thể kéo lại với sức kéo của Khánh Phi.

Trạch Dương nhìn cô ta thấy bóng dáng của Cảnh Nghi ngày anh gặp. Hắn lắc ly rượu trong tay, dòng chất lỏng sóng sánh, lời nói ma mị, biến thái. Hắn quay sang nắm lấy cằm Mỹ Anh.

- Nếu tôi nhất định muốn cô thì sao?

Bị anh ta nắm cằm nâng về phía hắn, đôi mắt Mỹ Anh ngấn nước, nhìn người đàn ông trước mặt dù hung dữ, lạnh lùng nhưng lại mang vẻ đẹp hút mắt. Nếu không vì đại cuộc thì chỉ cần lên giường với anh ta một lần cũng cam lòng. Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ lạnh lùng cự tuyệt nhưng ánh mắt không tránh khỏi vui mừng, dù nước mắt đang đọng đầy hốc mắt.

- Anh muốn làm gì? Tôi không phải gái bán thân.

- Vậy 2 lần cô cố tiếp cận tôi làm gì?

Cô ta vờ ngạc nhiên, đôi mắt càng ướt sũng.

- Đó chỉ là vô tình.

Hắn cười lạnh, cầm cốc rượu đưa đến trước miệng của Mỹ Anh. Cô ta uống bị sặc, mặt mũi đỏ dựng lên.

Cảnh Nghi bị đẩy vào trong, ánh mắt thất thần nhìn Khánh Phi. Cửa ngay lập tức đóng lại, hình ảnh Khánh Phi bị che khuất sau cánh cửa.

Tất cả mọi người trong phòng đều quay ra cô gái vừa vào phòng đang ngã nhào dưới sàn. Vừa thấy bóng cô, Trạch Dương nở nụ cười khó hiểu rồi ngả người vào người Mỹ Anh mà không thèm để ý đến Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi vội vàng đứng dậy, dù không muốn thì ánh mắt vẫn nhìn thấy Trạch Dương. Dù đã được cảnh báo nhưng cô vẫn thấy lồng ngực mình co rút. Cô đứng như trời trồng nhìn Trạch Dương với cô gái bên cạnh cố tự trấn an mình: anh ta không là gì của cô cả, không phải, đừng khóc, đừng đau lòng như này, hãy bình tĩnh đi. Nếu hắn có cô gái kia thì mình sẽ được tự do.

Dù trấn an mình như vậy nhưng cô vẫn không kìm nén được mình mà rơi nước mắt, trái tim trở nên trống rỗng. Lúc nãy, ngoài kia, cô còn tự tin mình sẽ không sao? Anh ta sẽ không làm vậy với cô nhưng bây giờ nhìn thấy thì lòng cô như bị ai xé nát vậy, cả người không ngừng run rẩy. Muốn quay người rời đi nhưng lại không nhúc nhích được.

Những người đàn ông nhận ra cô, bỗng xôn xao. Tiếng cười xen lẫn hả hê, giễu cợt, trong số này có cả những người đàn ông có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của hắn.

- Ồ, đây chẳng phải là người của Trạch Dương sao? Cô đến đây đánh ghen hả?

Trạch Dương bày ra vẻ mặt chán ghét, mất hứng xoay ra nhìn Cảnh Nghi. Khi đối diện với mắt hắn, cơ mặt cô cứng đờ, lau sạch nước trên mặt như chưa từng khóc nhưng trong lòng vẫn đau đớn không nguôi.

Nhìn thấy sắc mặt cô kém, dù đã lau sạch nước mắt nhưng đôi mắt vẫn mọng đỏ, anh khó chịu lên tiếng.

- Em đến đây làm gì? Sao bảo tối nay bận?

Mỹ Anh nhìn cô gái trước mặt, cô ta vô cùng xinh đẹp, kiều mĩ, cả người toát ra một sức hút mãnh liệt, có sự dịu dàng nhưng có cả sự mạnh mẽ, gai góc, bảo sao những người đàn ông lại điêu đứng vì cô ta như vậy. Dù muốn lên mặt cho Cảnh Nghi biết nhưng cô ta lại vờ sợ hãi, muốn rời đi nhưng Trạch Dương lại nắm tay cô ta kéo ngồi xuống. Cách hành xử này khiến cô ta không giấu nổi sự vui sướng.

- Cảnh Nghi, em về đi.

Lúc này Cảnh Nghi như người tỉnh giữa cơn mê đã bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trạch Dương.

- Anh lừa dối em

- Chúng ta là quan hệ gì để em hỏi tôi câu ấy?

Cảnh Nghi chết điếng, vậy đúng là cô đã quá đề cao hắn, niềm tin không nên dành chỗ hắn. Hôm nay hắn đã tìm được niềm vui mới nên tất nhiên sẽ muốn ăn của lạ.

Hắn cho cô những tháng ngày vui vẻ, cô đã nghĩ rằng cô khác với những người khác nhưng cuối cùng cũng nhục nhã như vậy. Việc bây giờ cô cần làm là im lặng rời khỏi đây, ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn chơi chán rồi về như một con chó vâng lời chủ. Nếu hắn qua đêm cùng người đàn bà khác thì cô cũng phải coi như không thấy. Thế mới là một gái bao biết nghe lời.

Hắn nhìn Cảnh Nghi lạnh lùng.

- Đây là điều em muốn nhìn phải không? Em quên địa vị của mình rồi sao? Không ngoan ngoãn ở nhà mà đến đây quản chuyện của tôi. Rảnh rỗi quá nên muốn kiếm chuyện hả?Về nhà ngay.

Hắn ném chiếc cốc trên bàn xuống đất vỡ tan. Nhưng Cảnh Nghi không hề nao núng như những người trong phòng, ánh mắt cô tràn đầy lửa hận, vô cùng kiên cường không chút sợ hãi.

- Chúng ta dừng lại đi, em sẽ dọn ra khỏi nhà.

Hắn muốn điên lên khi thấy thái độ này của cô. Cô muốn rời bỏ hắn đến như vậy sao? Vì muốn rời bỏ hắn mà cô đã bày ra chuyện này. Người đứng sau cô gái bên cạnh anh là Cảnh Nghi. Anh đúng là đánh giá quá thấp cô rồi. Sự tức giận dường như lên đến đỉnh điểm.

Trạch Dương như muốn nổi điên khi thấy cô lại bình tĩnh đến như vậy, sống chết muốn rời đi.

- Cô muốn đi như vậy thì cút ngay cho tôi.

Cảnh Nghi uất nghẹn, trái tim trong lòng như bị móc ra, cả người bừng bừng giận dữ, nước mắt không kiềm được mà rơi ra. Sự thất vọng hằn lên trong đáy mắt.

- Anh cho rằng tôi muốn ở lại sao? Nếu không phải vì bất đắc dĩ, tôi chết cũng sẽ không đi theo anh, chuyện làm tôi hối hận nhất, chính là ở cùng với anh. Bây giờ thì tốt rồi, tôi có thể rời khỏi anh rồi.

Lần này là một chai rượu trên bàn bị ném về phía chân cô, đôi mắt hắn vằn lên sự điên cuồng.

- Cút ngay cho tôi.

Rượu vỡ bắn tung tóe lên chân Cảnh Nghi, mảnh thủy vỡ của chai rượu bắn vào bắp chân cô cào một vết nhưng chẳng làm cô đau nữa. Cô đưa mắt nhìn hắn không chớp mắt, nhìn thật sâu vào mắt hắn không chút nhún nhường khiến hắn phải đưa ánh nhìn dời đi trước. Cuối cùng thì hắn vẫn chịu thua ánh mắt ngang bướng của cô.

Cảnh Nghi rút mảnh thủy tinh cắm vào chân mình ném xuống sàn, máu túa ra nhưng cô cũng không để ý nữa mà quay người rời đi với trái tim vỡ vụn. Thoát khỏi ánh mắt của anh, cô không ngăn nước mắt mình nữa, mặc nó rơi đầy trên má.

Trạch Dương nhìn bóng lưng cô rời đi trong lòng không khỏi khó chịu.

Đóng cửa lại, cô vẫn nghe thấy tiếng cười đùa giễu cợt của những người trong phòng.

Khánh Phi và Khả Như ở ngoài chạy lại nhưng cô hất tay họ ra, nhìn thẳng vào mắt Khánh Phi lạnh lùng nói.

- Anh đã thỏa mãn rồi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK