• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạch phu nhân mang theo tâm tư trĩu nặng, tâm trạng u ám của bà ấy phút chốc bao trùm cả căn nhà.

- Có chuyện gì mà mẹ lại cất công đến đây?

Nghe con trai hỏi, chẳng hiểu sao Mạch phu nhân lại càng thêm hoài nghi, trong lòng nổi dậy cơn sóng cuộn về những ngờ vực chưa được xác thực rõ.

- Chẳng lẽ phải có chuyện gì thì mẹ mới được đến đây sao? Mẹ ghé thăm con không được à?

Bạch Nhiễm và Tử Duệ đưa mắt nhìn anh, cả hai cũng cảm thấy lo lắng trước sự xuất hiện đột ngột của Mạch phu nhân.

- Con không có ý đó. Mẹ đừng hiểu lầm.

Tử Duệ cất lời, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang:

- Mẹ à, đừng nói mẹ đến đây để...bắt con về nhà...

Mạch phu nhân nhìn con trai út, ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng:

- Con cũng nghĩ đi đâu vậy, mẹ chỉ đơn giản muốn đến đây thăm Vĩ Luân thôi. Hai con làm sao thế?

Nói rồi bà ấy chuyển tầm mắt nhìn sang Bạch Nhiễm. Từ nãy đến giờ cô đã muốn cất lời chào mẹ của anh nhưng vì chút căng thẳng trong cuộc nói chuyện giữa bà ấy và Vĩ Luân nên cô chưa kịp chào hỏi, cũng chưa nói lời giới thiệu.

- Đây là...vệ sĩ Bạch đúng chứ?

Cô ngạc nhiên nhìn Mạch phu nhân, cả Vĩ Luân cũng ngây người vài giây. Vốn dĩ anh chưa từng kể hay nhắc với mẹ về "chàng" vệ sĩ riêng, ấy vậy mà Mạch phu nhân đã biết cô họ Bạch. Qua lời bà ấy vừa nói, Vĩ Luân càng khẳng định rõ hơn về suy đoán trong lòng.

Nghe "mẹ chồng" hỏi đến mình, cô vội cúi đầu:

- Xin chào phu nhân, con tên Bạch Nhiễm, là vệ sĩ riêng của Mạch tổng.

Bà ấy nở nụ cười khó hiểu ngay sau lời giới thiệu của cô. Giọng nói vừa nhu lại vừa cương, rõ ràng chứa đựng ẩn ý khiến người ta phải suy ngẫm:

- Tôi biết cậu là vệ sĩ riêng của Vĩ Luân. Hy vọng chỉ dừng lại ở mối quan hệ chủ tớ, vệ sĩ chỉ nên là vệ sĩ.

Trên môi bà ấy vẫn giữ nguyên nụ cười thâm sâu:

- Tôi nói ít mong vệ sĩ Bạch đây hiểu nhiều.

Cô bối rối, có chút run lên vì đã phần nào ngầm hiểu được điều mà Mạch phu nhân muốn ám chỉ. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Tử Duệ cũng lờ mờ suy đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nên bà ấy mới nói bóng gió như vậy.

- Mẹ đến đây chỉ để nói với Bạch Nhiễm những chuyện này sao?

Nghe con trai "chất vấn", thái độ rõ ràng đang ra mặt bảo vệ cho vệ sĩ riêng càng khiến Mạch phu nhân thêm khó chịu, sự hoài nghi mỗi lúc càng thêm sâu sắc.

- Mẹ đã nói gì đâu, sao trông con có vẻ căng thẳng thế? Hôm nay mẹ muốn ra ngoài dùng bữa cùng các con, Vĩ Luân à, con sẽ không từ chối yêu cầu đơn giản này của mẹ chứ?

Anh thừa biết bà ấy không đến đây đơn thuần như vậy. Chưa kể ban nãy Mạch phu nhân đã buông lời "dằn mặt" Bạch Nhiễm. Ngay từ lần đầu gặp cô mà mẹ của anh lại tỏ rõ ánh nhìn chẳng chút thiện cảm với "con dâu tương lai".

- Dĩ nhiên là được.

Trước yêu cầu này của mẹ, anh đưa nhiên không thể từ chối. Trong lúc Bạch Nhiễm đang rối bời và hoang mang, Mạch phu nhân lại tiếp tục nói với cô:

- Vệ sĩ Bạch à, cậu cũng đi cùng nhé.

Cô cảm thấy khó xử nên nhìn Vĩ Luân, nhưng đích thân bà ấy lên tiếng nên cô càng khó làm trái. Nếu nhất quyết từ chối thì e rằng không phải phép.

- Dạ thưa phu nhân.

---------------------------------------

Bàn ăn chỉnh chu trong một căn phòng sang trọng, Mạch phu nhân bảo muốn được riêng tư nên không lựa chọn ngồi ở các bàn ăn bên ngoài.

- Vệ sĩ Bạch, tôi nghe nói cậu và Vĩ Luân là bạn học thời cấp ba.

Cô cảm thấy cuộc nói chuyện rất ngượng gạo, nuốt nước bọt cũng thấy không thoải mái vì dường như Mạch phu nhân không có thiện cảm với mình. Tuy nhiên Bạch Nhiễm vẫn gượng cười đáp:

- Dạ phải thưa phu nhân.

Anh thừa sức đoán được bà ấy đã âm thầm tìm hiểu về Bạch Nhiễm nhưng vẫn im lặng quan sát tình hình.

- Là bạn học cũ với nhau, tốt nhất đừng đi quá giới hạn.

Lời nói mỗi lúc càng thêm rõ ý phản đối, đến lúc này Vĩ Luân có thể chắc chắn mẹ của mình đã biết được tin đồn lan truyền trong công ty mấy ngày qua.

Bạch Nhiễm chỉ biết giữ im lặng trước sự ác cảm của Mạch phu nhân dành cho cô. Đến Tử Duệ cũng thấy hôm nay Mạch phu nhân cư xử rất lạ. Từng câu chữ nói ra cứ như đang “cảnh cáo” Bạch Nhiễm.

- Vĩ Luân, ba mẹ nghĩ cũng đã đến lúc con nên hẹn hò và kết hôn. Vì vậy ba mẹ đã sắp xếp một cuộc gặp mặt cho con và Thục Uyên vào tuần sau. Con biết Thục Uyên rồi đấy, con bé đang làm tiếp viên hàng không của Darius.

Ba người còn lại bất ngờ nhìn nhau. Anh lập tức buông đũa đang cầm trên tay vì bất mãn. Thật ra ngay từ đầu Mạch phu nhân không định dùng đến biện pháp mạnh này, nhưng sau khi bài đăng kia xuất hiện, bà ấy rất quyết tâm phải ép buộc Vĩ Luân, muốn kéo anh rời khỏi “chàng vệ sĩ” càng sớm càng tốt.

- Tại sao ba mẹ không hỏi ý kiến của con mà đã quyết định?

Cô lo lắng nhìn anh, bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề. Vĩ Luân cảm thấy bản thân không được tôn trọng, anh rất ghét việc người khác đứng ra sắp xếp cuộc đời anh.

- Chỉ là một cuộc gặp mặt thôi, ba mẹ làm vậy thì có gì quá đáng à? Con đang có ý trách ba mẹ sao?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK