• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nhiễm thoáng im lặng, cô bối rối, hai bàn tay đan vào nhau:

- Từ trước đến nay em đã bao giờ được người khác giới tán tỉnh đâu mà biết chứ. Em xin lỗi.

Lời nói chân thật từ cô khiến cơn nóng giận trong anh bỗng chốc hạ nhiệt. Bầu không khí lắng xuống, anh cảm thấy có lỗi vì đã không đặt mình vào vị trí của bạn gái để suy nghĩ.

Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, kỳ đà Tử Duệ đã trở về. Nhìn thấy anh trai và chị dâu đang ngồi ở bàn ăn, ánh mắt cậu nhóc liền sáng rỡ:

- Em về rồi đây.

Vừa dứt câu nói, Tử Duệ liền đứng hình vài giây khi thấy diện mạo mới của Bạch Nhiễm, xém chút cậu ấy chẳng không nhận ra cô.

- Chị...là chị sao? Hôm nay trông chị khác quá.

Cô nở nụ cười, cậu nhóc vội bước đến gần cô, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào chị dâu, giờ thì Tử Duệ càng tin Bạch Nhiễm chính là con gái "thiệt".

- Em thấy khác lắm sao?

Kỳ đà Tử Duệ gật đầu, gương mặt mừng rỡ:

- Đúng vậy, trông chị rất xinh đẹp. Sau này chị cứ như vậy, đừng làm vệ sĩ của anh hai nữa, đến lúc để anh ấy bảo vệ chị rồi.

Đúng là cậu em trai lắm lời, bảo đi chơi đến tối mà chưa gì lại về ngay giờ cơm chiều, biệt danh "kỳ đà" quả không sai, rất hợp với cậu em trai hay thình lình xuất hiện.

Nhìn thấy chiếc balo của cậu nhóc, Vĩ Luân liền cất lời:

- Cho em này.

Thấy anh đang làm gì đó với chiếc balo được đeo sau lưng, Tử Duệ vội hạ một bên quai đeo xuống khỏi vai, vẻ mặt vô cùng khó hiểu:

- Anh làm gì vậy? Cái này...là gì đây?

Tử Duệ chạm tay vào vật nhỏ đang lủng lẳng trên khóa kéo của ngăn ngoài, biểu cảm vô cùng thắc mắc:

- Móc khóa...

Vĩ Luân nhếch nhẹ một bên môi:

- Đúng vậy, anh thấy rất hợp với em.

Nghe anh trai phán một câu, Tử Duệ liền chau mày, tỏ ý không đồng tình:

- Hợp chỗ nào chứ? Móc khóa hình bông hoa, em mà dùng cái này thì vào lớp thế nào cũng bị trêu. Trả cho anh.

Tử Duệ vừa định tháo móc khóa ra trả lại thì Vĩ Luân lập tức lạnh giọng:

- Em không thích thì có thể vứt, chỉ cần đừng để anh nhìn thấy là được.

Thái độ này của Vĩ Luân rất khác lạ, Tử Duệ chưa từng nhìn thấy anh cau có một cách bất thường đến vậy. Nhưng cậu nhóc nào biết rằng, Vĩ Luân đang "ghen" nên hóa thành hũ giấu chua, ai nếm vào cũng phải nhăn mặt.

- Anh bị sao thế? Khó hiểu thật.

Bạch Nhiễm hoang mang nhìn anh, cô cũng chẳng rõ có phải anh đang giận mình hay không. Nếu biết trước anh sẽ không vui khi biết chuyện chiếc móc khóa thì cô đã chẳng để anh nhìn thấy.

- Em đói không? Ngồi xuống dùng bữa cùng anh chị đi.

Tử Duệ nhìn sang anh trai, quan sát gương mặt ẩn chứa sự bực tức của anh. Cậu nhóc suy đoán có lẽ cặp tình nhân này đang có chuyện gì đó.

- Em ăn với bạn rồi. Chị và anh hai cứ anh đi. Em về phòng đây.

Em trai vừa đi khuất, Vĩ Luân lập tức nói rõ:

- Anh ghen rồi, em mau dỗ anh đi.

Cô chưa kịp cầm đũa đã thấy nuốt không trôi, có vẻ như bữa cơm do đích thân anh nấu chẳng dễ xơi một chút nào.

- Sao chứ?

Vĩ Luân đen mặt, anh nũng nịu nói tiếp:

- Hôm nay bạn gái của anh được người đàn ông khác tặng quà nên anh cảm thấy không vui.

Cô chưa từng có kinh nghiệm trong một mối quan hệ yêu đương nên cảm thấy rất bối rối. Huống hồ từ nhỏ đến lớn Bạch Nhiễm đều phải sống ẩn mình dưới lớp vỏ bọc con trai, vì vậy cô càng trở nên lúng túng khi đối diện với chàng người yêu mè nheo.

- Em xin lỗi, lần sau em sẽ không như vậy nữa, không phải...là không có lần sau mới đúng.

Trông dáng vẻ bối rối, ánh mắt to tròn nài nỉ của cô khiến lòng anh mềm nhũng vì xao xuyến. Vĩ Luân đưa tay vuốt nhẹ sống mũi thẳng tắp, lời nói nhỏ nhẹ:

- Ngốc quá, anh không trách em, anh chỉ nói em biết là anh đang ghen thôi. Còn không mau dỗ dành anh đi.

Cô nghiêng nhẹ đầu vì chưa kịp hiểu, Vĩ Luân kề sát mặt đến gần cô, đã vậy còn chu môi, lộ rõ sự gian xảo.

Bạch Nhiễm bật cười trước chiêu trò vô sỉ của anh, cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh một hôn, nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Vĩ Luân mà chỉ muốn cắn cho một phát.

- Sau này anh phải giữ em chặt một chút. Chưa gì đã có người muốn tán tỉnh bạn gái của anh.

Thật không ngờ khi ghen anh lại đáng yêu như vậy. Ban nãy cảm thấy có chút căng thẳng, cô còn nghĩ anh sẽ tức giận mà chẳng thèm nhìn mặt cô.

- Chẳng phải là do anh sao?

Lần này đến lượt Vĩ Luân ngớ người, Bạch Nhiễm đã thay đổi cục diện, trở thành người nắm thóp đầy ngoạn mục.

- Ý của em là...

Cô mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt anh rồi tràn đầy tự tin đáp:

- Anh đã bí mật cùng Tiêu Châu lập kế hoạch đúng không?

Biết rõ bản thân bị người yêu phát giác, Vĩ Luân vẫn tiếp tục diễn dù đã bị bại lộ.

- Kế hoạch gì chứ? Anh không biết gì cả.

Từ lúc bước chân vào cửa nhà đối diện với anh, Bạch Nhiễm đã chắc chắn Vĩ Luân đứng sau chuyện này. Anh chẳng hề hỏi cô vì sao hôm nay lại đột nhiên trở về dáng vẻ nữ tính, đã vậy biểu cảm cũng rất điềm tĩnh. Nếu không phải kế hoạch của anh thì cô cũng chẳng thể tìm ra đáp án nào phù hợp hơn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK