• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghiên"

Âm thanh phía sau hai người lại vang lên lần nữa.

Lâm Thi Dĩnh trong lòng hơi hồi hợp, cô không biết ở khoảng cách gần như vậy có ai nhận ra không.

Bị bàn tay ai đó nắm chặt, giương mắt lên nhìn, Hàn Duẫn Nghiên hướng về phía cô trừng lớn.

"Sở tổng, trùng hợp thật."

Hàn Duẫn Nghiên nắm lấy tay Lâm Thi Dĩnh rồi xoay người, vẻ mặt cùng nghi lễ hoàn mỹ không cho người ta lụm được hột sạn nào.

Người mới gặp chính là tổng giám đốc hãng hàng không Quang Vinh Hưng, Sở Lăng.

Sở Lăng nhíu mày, khuôn mặt cứng rắng đẹp trai hiện lên một tia bất mãn "Nghiên, không trong giờ làm, không cần xa lạ như vậy."

Lúc hắn nói câu này cũng là lúc hắn làm cho người phụ nữ đi bên cạnh cảm thấy bất an và không vui. Đối với người mà cô nghĩ là tình địch, đương nhiên không cần vẻ mặt vui vẻ, cơ mà từ dóc dáng khuôn mặt khí chất, cô gái làm gì có cửa mà so với Hàn Duẫn Nghiên, vậy nên cô sử dụng tuyệt chiêu, dùng bộ ngực 36D của mình chen vào cánh tay của Sở Lăng, ỏng ẻo nói "Lăng, bạn của anh đang cùng bạn trai dạo phố mà, chúng ta không nên quấy rầy mới phải."

Sở Lăng ở một bên không ngừng dùng ánh mắt đặc biệt khinh bỉ đánh giá Lâm Thi Dĩnh.

Cô gái này.!

Trước tới giờ chưa từng bị loại ánh mắt kiểu này đánh giá, hơn nữa còn là loại đàn ông không ra gì này.!

Lâm Thi Dĩnh cảm thấy như nuốt phải nguyên cái bánh kem, còn là bánh kem vị blueberry cô ghét nhất, thiệt muốn ói.

"Đúng đó, chị đây nói rất đúng, quấy rầy người ta đang vui vẻ sẽ bị núi đè đó." Hàn Duẫn Nghiên cười nói.

"Cô gọi ai là chị?" Tuổi của phụ nữ là nguyên hố bom, càng xinh đẹp thì hố bom lại càng bự.

"À, xin lỗi" Hàn Duẫn Nghiên che miệng, vẻ mặt thì giống xin lỗi cơ mà rõ ràng là đang chơi đểu với người đối diện, công lực giết người không thấy máu bằng ngôn ngữ của Hàn Duẫn Nghiên xác thật thượng thừa rồi.

"Thật sự xin lỗi, đối với cô thì..." dừng lại một chút, Hàn Duẫn Nghiên lấy chiều cao làm ưu thế đánh giá đối phương "Loại người đầu chỉ chứa mỹ phần cùng với kiểu tranh giành gái gú, tôi không nên ép cô hiểu được thế nào là lời nói của vĩ nhân."

"Cô!"

"À đúng rồi, nói tới mỹ phẩm thì cô nên xem lại bộ mỹ phẩm cô dùng đi nhé, loại ấy không thích hợp với da của câu đó, da của cô qua thời kỳ sử dụng bộ mỹ phẩm này rồi. Hơn nữa cô xem, phấn son gì cũng dính lên y phục của Sở tổng hết rồi kìa."

Hàn Duẫn Nghiên, câu trước câu sau đều là một kiếm giết người, nghe theo lời nàng, ba người còn lại đều nhìn lên bả vai của Sở Lăng, quả thực có một chút phấn dính lên đó.

Sở Lăng nãy giờ im lặng nhàn nhạt nói "Chung tiểu thư, tôi nghĩ chuyện liên quan tới vấn đề hợp tác tôi sẽ cùng cha cô nói chuyện sau."

"Được, mấy người được lắm.!" Chung tiểu thư dậm muốn gãy guốc, chật vật rời đi.

Cách này của Hàn Duẫn Nghiên quả là làm lòng người hả hê, nếu không phải đang trong tình huống này thì Lâm Thi Dĩnh thiệt muốn vỗ tay đùng đùng khen hay.

Có điều, đi một thì vẫn còn một.

Đối với chuyện bạn gái của mình chạy đi, Sở Lăng không có vẻ nào là quan tâm, mắt của hắn nhìn hai người đối diện. Khí ánh mắt nhìn Hàn Duẫn Nghiên, rõ ràng là trở nên ôn hòa, nhưng một giây sau đó khi nhìn Lâm Thi Dĩnh, lại là ánh mắt của một người lãnh đạo, giống như ánh mắt chim ưng đang nhìn chầm chầm Lâm Thi Dĩnh.

Hắn mím miêng, dời đi ánh mắt của mình, rồi đi lên một bước, vóc người cao to rắn chắc, hắn và Hàn Duẫn Nghiên bây giờ chỉ còn cách một cánh tay.

"Nghiên..."

Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy Sở Lăng động thủ cũng đúng lúc kéo Hàn Duẫn Nghiên ra phía sau mình.

"Anh định làm gì?" Lâm Thi Dĩnh vẫn nhớ tạo hình của mình, cô hạ giọng, dáng vẻ y như gà mái mẹ ==

Chưa nói hết đã bị nhảy vào họng, hơn nữa còn bị giọng điệu như tra khảo, Sở Lăng nhíu nhíu mày, cơ mà chuyện đó cũng không tổn hại được khí chất ôn hòa của hắn.

"Cô là ai?" Nói đến đây, ánh mắt hắn đâm chiêu nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt.

"Liên quan gì tới anh, bộ anh đui hay sao mà không thấy là cô ây không thèm để ý tới anh?"Lâm Thi Dĩnh lúc này hoàn toàn chở che cho Hàn Duẫn Nghiên ở phía sau, vẻ mặt của cô cũng không giống như thường ngày cười nói, mặt không hề có chút cảm xúc nào trừng trừng nhìn đối phương.

Sở Lăng cau mày, hỏi ngược lại "Vậy cô biết tôi là ai không?

"Anh là ai liên quan gì tới tôi."

Không muốn tiếp tục tồ lô, Lâm Thi Dĩnh nắm lấy bàn tay khẽ run của Hàn Duẫn Nghiên. Cô nghiêng đầu, giọng điệu ôn nhu hiếm có nhìn Hàn Duẫn Nghiên nói "Chúng ta đi thôi."

"Tôi là anh của em ấy."

WTF????

Chân vừa nhấc, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy hình như cô vừa bị ảo thính....

Bàn tay đang nắm càng lúc càng run rẩy, Lâm Thi Dĩnh cứng nhắc quay đầu, nhìn Hàn Duẫn Nghiên vẫn cúi đầu, hai vai run cực kỳ lợi hại.

Sau đó...

"Xì..."

Nụ cười giống như vừa nhìn thấy cái gì hài hước lắm, tiếng cười cứ như vậy vang vang trong miệng Hàn Duẫn Nghiên.

Cái này...

"Nghiên."

Sở Lăng ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là vẻ mặt của hắn bây giờ tốt hơn lúc nãy.

Cười đến đau cả bụng, Hàn Duẫn Nghiên đứng lên, tay phải lau lau mắt bởi vì cười lớn mà chảy ra nước mắt.

"A Dĩnh, người này là anh của tôi. Tôi vừa..."

"Buồn cười lắm sao?" Lâm Thi Dĩnh cắt lời Hàn Duẫn Nghiên.

"A Dĩnh?" Hàn Duẫn Nghiên dừng lại động tác lau nước mắt, nàng nhíu nhíu mày, Lâm Thi Dĩnh ở trước mặt không có biểu lộ cái gì, phản ứng như vậy không giống như nàng nghĩ. Nàng hi vọng đối phương có thể giống như trước giơ tay nhấc chân, oán giận rồi chửi loạn, vẫn tốt hơn bây giờ im lặng không nói gì. Lòng tự nhiên lại thấy hoang mang quá, nàng nắm chặt lấy bàn tay đối phương.

"Rất buồn cười đúng không? Chơi rất vui đúng không?" Lâm Thi Dĩnh lạnh lùng nhìn Hàn Duẫn Nghiên, cô đâu phải người ngốc đến hết thuốc chữa, cô biết mình vừa bị Hàn Duẫn Nghiên chơi một vố đau rồi.

"Không phải..." Hàn Duẫn Nghiên mở miệng định giải thích, nhưng đối phương hình như không có ý muốn nghe.

Lâm Thi Dĩnh dùng tay trái đẩy Hàn Duẫn Nghiên ra.

"Hàn Duẫn Nghiên, cô có biết là có những chuyện không nên trở thành chuyện cười không."

Rất lâu rất lâu rồi, Lâm Thi Dĩnh mới dùng giọng nói lạnh lùng như vậy với nàng. Lần cuối cùng...là bảy năm trước.

"Ý cô là gì." Sở Lăng phía sau bất mãn bước lên.

"Anh..." Hàn Duẫn Nghiên lập tức ngăn cản Sở Lăng.

Đối với lời nói có phần uy hiếp của Sở Lăng, Lâm Thi Dĩnh không thèm để ý, tầm mắt cô quay về, nhìn thẳng Hàn Duẫn Nghiên "Xin lỗi, chiều nay tôi còn có việc, không thể làm trò cho các người được nữa rồi. Các người thong thả tìm một kẻ ngu si khác đi nhé. Thật có lỗi quá."

"A Dĩnh." Hàn Duẫn Nghiên theo bản năng vươn tay định nắm lấy đối phương. Nhưng đối phương cứ như vậy hất tay nàng ra rồi chạy đi.

"Cô.!"

Nhìn thấy em gái mình bị người ta quăng ở chỗ này, Sở Lăng lập tức muốn chạy theo bắt người lại.

"Anh.!"

Hắn dừng bước, tay áo đã bị cô em gái này nắm lại.

"Nghiên..." Nhíu nhíu mày, dáng vẻ này của Hàn Duẫn Nghiên hắn chưa bao giờ thấy.

Hàn Duẫn Nghiên lắc lắc đầu, trong mắt là bóng lưng nhỏ xíu đã biến mất ở chỗ rẽ đầu đường.

Nàng nhăn mày, trong đầu hiện lên vẻ mặt của Lâm Thi Dĩnh lúc nãy.

Lần này, có phải quá lắm rồi không??

Lâm Thi Dĩnh không có bắt xe, cô một thân một mình đi trên đường lớn.

Đối với hành vi lúc nãy của Hàn Duẫn Nghiên cô rất giận, còn giận cả chính mình.

"Thi Dĩnh??"

Ngạc nhiên với âm thanh truyền đến tai, ngẩng đầu lên, cô nhìn về hướng người vừa gọi cô.

"Đúng là cậu rồi.!" Cố Thanh Sứ che che miệng, dáng vẻ kỳ lạ "Cậu làm trò gì vậy? Tạo hình gì đây??? Camera ẩn hả? Hay đang cosplay???" Nói xong còn cẩn thận nhìn xung quanh.

"Hi~ Thanh Sứ" Lười nhác trả lời.

Không phát hiện ra điều gì bất ổn, Cố Thanh Sứ thu lại tầm mắt. "Cậu đừng nói đang đi dạo phố nha, bản mặt như đang muốn đốt cả thế giới thế kìa..."

"Điên, tớ còn chưa tới mức đó."

"Hay cậu muốn tớ nghĩ là ngày mai là ngày tận thế hả?"

"..." Cô thiệt muốn đạp chết người trước mắt rồi...

Cảm giác mà Hàn Duẫn Nghiên cho cô cuối cùng cũng bị mấy phen chọc cười làm cho tiêu tán đi một ít.

Nhẹ nhàng thở hắt ra, cô cười nói "Thanh Sứ, cám ơn"

Cố Thanh Sứ nhún vai, kéo kéo tay Lâm Thi Dĩnh "Nếu muốn cám ơn thì mời tớ đi ăn cơm đi."

"Được, cơ mà phải xác định là mấy cái vệ tinh theo đuổi cậu không làm thịt tớ nha." Lâm Thi Dĩnh trừng mắt nhìn đối phương.

Cố Thanh Sứ uốn éo thân thể, gắt giọng "Ghét quá đi, trong lòng người ta chỉ có một mình cậu thôi hà."

"Thiệt không?" Lâm Thi Dĩnh nắm lấy cổ tay của Cố Thanh Sứ, ngọt ngào nói "Vậy thì tốt quá, cậu ở trong lòng tớ là ánh mặt trời sáng chói cực kỳ luôn ý."

"Thi Dĩnh.!"

"Thanh Sứ.!"

"Dĩnh Dĩnh.!"

"Sứ Sứ!"

Sau đó.... (Đm, gớm chớt mạ luôn =)))) ~)

"Muốn ói quá má ơi.~" Dạ dày bây giờ chập chùng như sóng biển, lau lau miệng, ngẩng đầu nhìn mặt đối phương, là song phương lại tiếp tục muốn ói.

"Lần sau không nên diễn trò này nữa, tớ thiệt không nhịn nổi đâu."

Trong phòng ăn, Lâm Thi Dĩnh quơ quơ dao nĩa.

Bây giờ nghĩ lại, Lâm Thi Dĩnh vẫn cứ thấy muốn ói, vậy nên cô tiếp tục nhét thức ăn vào miệng.

"Còn không phải tại cậu" Cố Thanh Sứ không đâu dễ chịu gì, mặt mài đẹp đẽ giờ có chút xanh xao "Ai nghĩ được cậu chịu diễn như vậy."

"Hừ" Lâm Thi Dĩnh khiêu khích "Cái đó cần phải nói sao."

"Sau này không đi hát nữa, thì cậu nên chuyển sang phát triển sự nghiệp diễn xuất, tuyệt đối thành danh."

"Hừm, đề nghị không tồi, hôm nào tớ sẽ thử" Lâm Thi DĨnh làm như thật gật gù.

"Ừm, tôi lấy cột nhà chống hai con mắt lên xem, không giựt được giải thì đừng dòm đến mặt tôi."

Hai người cứ một câu lại một câu hạ nhục đối phương.

Mà cũng nhờ vậy nên tâm tình không vui của Lâm Thi Dĩnh cũng đã tiêu tan đi hết.

Lúc này nhớ lại, cô thấy chính mình lúc nãy hành xữ cũng có chút không bình thường.

Làm sao bây giờ? Cô rất sợ chết nha.! Cô vừa bỏ rơi Hàn Duẫn Nghiên, kẻ này nhất định sẽ dằn vặt cô tới chết cho xem! Nghĩ tới thôi mà Lâm Thi Dĩnh đã rùn mình.

"Cậu lạnh hả?"

"Không, tớ đang mặc niệm cho tương lai thôi...."

WTH? Cố Thanh Sứ đần mặt ra.

Chắc là do ông trời thích trêu người, cứ vào đúng lúc vui vẻ nhất sẽ lại có người xuất hiện phá đám.

Con người thì thường có một thói quen cực kỳ xấu, đó là nếu thấy đại mỹ nữ ngồi có mình ên, chúng ta sẽ không đi lại bắt chuyện đâu, nhưng nếu đại mỹ nữ ngồi cùng với một người mà so với mình xấu hơn nhiều còn trò chuyện rất vui vẻ, thì sẽ cực kỳ cao hứng muốn bắt chuyện, mấy thằng như vậy toàn là con cháu xa gần của trư bát giác mà thôi.

Vậy nên mới có cảnh, một người dáng vẻ bình thường lại cố làm ra vẻ tiêu sái đi tới bàn của hai người.

"Vị tiên sinh đây, xin hỏi có thể giúp gì được cho ông?"

Lâm Thi Dĩnh buông nĩa trong tay xuống, lịch sự hỏi người không mời mà tới.

Nhưng đối phương bị điếc, ánh mắt cứ nhìn Cố Thanh Sứ đang nghịch ống hút.

"Vị tiểu thư xinh đẹp đây không biết tôi có thể vinh hạnh mời cô một bữa cơm không?"

Cố Thanh Sứ cuối cùng ngẩng đầu lên, cô nâng cầm, giọng nói ngây thơ nhìn Lâm Thi Dĩnh. "Cục cưng, vị tiên sinh này muốn mời em ăn cơm kìa."

Lâm Thi Dĩnh đang hóng chuyện vui cuối cùng lại bị Cố Thanh Sứ đá cho nguyên trái banh hình heo. Cô đảo mắt qua lại, Cố mỹ nhân đương nhiên coi như không nhìn thấy.

Aiz~

Heo ca ca thấy Cố Thanh Sứ nghiêng đầu nhìn về người nãy giờ hắn không thèm nhìn, ánh mắt khinh bỉ nhìn trang phục cùng món ăn, rõ ràng là đâu có xứng với người đẹp.

Lâm Thi Dĩnh há miệng, nếu không ra tay thì lại mang tiếng không có lương tâm cho coi.

"Cái này..."

Lời vừa mới cất, một cánh tay đã khoát lên vai cô, trong tầm mắt của cô là Cố Thanh Sứ và heo ca ca đang cực kỳ kinh hãi. Giọng nói nửa quen nửa lạ ở đâu đó truyền đến bên tai.

"Xin lỗi, cậu ây là người của tôi."

~~~~~~~~~~~~

Đm, hùng hồ quá mà =)) ~ 2 má Lâm Cố diễn sâu vãi =)) ~

Tui nói tui sẽ chết ở tuổi 50, vậy có nghĩa là tui sống đc gần 1 nửa cuộc đời, mà đến hôm nay tui mới phát hiện ra, để yêu thương phải cần có may mắn và cơ hội. Aiz~ đời đúng là cõi phiền mà. ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK