• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi muốn cậu, câu nói có bao nhiêu sự ấm áp.

Đây có phải tượng trưng cho sự khát khao của Hàn Duẫn Nghiên đối với Lâm Thi Dĩnh.

"Ừm.." Lâm Thi Dĩnh nhẹ nhàng gật đầu.

Hàn Duẫn Nghiên nở nụ cười, nhìn đến cái người đang đỏ như tôm luộc làm nàng không nhịn được cười thành tiếng. Tiếng cười tuy nhỏ nhưng đánh vào tai Lâm Thi Dĩnh rất rõ ràng.

"Cười cái gì.!" Lâm Thi Dĩnh thạn thùng ngượng ngùng đẩy Hàn Duẫn Nghiên ra vội đứng lên.

Cô chắc chắc lúc nãy ấm đầu rồi mới gật đầu.

Uầy vịt con dâng tới miệng, Hàn Duẫn Nghiên sẽ dễ dàng buông tha sao?

Nàng lập tức đứng lên, không nói gì đem cái người đang định trốn chạy ôm vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý triền miên "A Dĩnh, cậu mới vừa đồng ý với tớ rồi mà, không lẽ định nuốt lời?"

Cãi chầy cãi cối luôn luôn là tuyệt chiêu Lâm thị dùng với Hàn Duẫn Nghiên.

"Lúc nào?" Xoay đầu đi, cô là có chết không nhận đó. Rồi làm gì cô?

"Ồ ~" Một chữ nhưng được chủ nhân nhấn mạnh kéo dài.

Hàn Duẫn Nghiên nheo mắt, đáy mắt ánh lên sự nguy hiểm, hơi thở nóng bỏng như lông chim quấn quýt tai Lâm Thi Dĩnh không rời. Lâm Thi Dĩnh đương nhiên cảm thấy thân thể bũn rũn, tay chân gì cũng không còn sức, mặt hay cơ thể gì cũng đỏ bừng bừng.

Cả căn phòng chìm ngập trong bầu không khí ám muội.

Tóc của Hàn Duẫn Nghiên bởi vì chuyển động của Lâm Thi Dĩnh mà hòa vào tóc của Lâm Thi Dĩnh, một vàng một nâu, tưởng không thể dung hòa lại cực kỳ hòa hợp.

Hàn Duẫn Nghiên vòng tay ôm lấy vòng eo tinh tế, hơi thở ấm áp ngự trị trên cổ Lâm Thi Dĩnh, trong nháy mắt, bao nhiêu da gà da vịt gì cũng nổi lên hết, cô cảm thấy hình như chính mình vừa bị điện giật cho một trận.

"A Dĩnh, cậu có nhớ hồi lớp mười cậu với tớ bị giam ở phòng thực nghiệm không?"

Hàn Duẫn Nghiên đột nhiên khơi chuyện.

"Hả?" Lâm thị cực lực tìm lại năng lực suy nghĩ.

Từ phía sau, Hàn Duẫn Nghiên siết chặt vòng tay ôm người trong lòng, cằm tựa nhẹ lên vai đối phương, giọng nói vẫn dịu dàng, nàng chậm rãi nói "Hồi đó tớ còn nghĩ cậu là đứa hư hỏng ý, dù là cậu rất hay đọc sách cơ mà tớ lại không có cách nào ưa được cậu luôn cơ."

Lâm Thi Dĩnh trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ biểu hiện bất mãn "Cậu cũng có kém đâu, thái độ ngạo mạn quá chừng, dáng vẻ giống như ai đó nợ cậu mấy triệu không trả ý."

"Có sao?"

"Có chớ sao không, hồi đó mỗi lần nhìn thấy cậu là tớ thiệt muốn lao vào đấm cho mấy cái ý."

Nhìn ra dáng vẻ tức giận của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên cười ra tiếng, vòng tay ôm càng lúc càng chặt.

"Không nghĩ cậu còn nhớ." Chắc do đứng lâu nên mệt, Lâm Thi Dĩnh nghiêng đầu dựa vào Hàn Duẫn Nghiên.

"Làm sao quên được, nếu không có lần đó chúng ta chắc sẽ không biết nhau đâu."

Nhắm mắt lại, hình ảnh năm đó hiện ra trong đầu Lâm Thi Dĩnh.

Nếu như không có lần đó, cô và Hàn Duẫn Nghiên cũng chỉ là những người bước qua nhau, chào hỏi vài câu rồi đi tiếp.

Ngày đó, cô nhớ trời mưa rất lớn, lại sắp nghỉ hè nên đứa nào cũng muốn trở về nhà mau mau.

Là học sinh ngoan hiền dễ thương trong mắt thầy, Lâm Thi Dĩnh lúc chuẩn bị về thì bị gọi lại. Trong tay là bộ dụng cụ hôm nay lớp đã mượn, mà cái vật này mỗi khi học xong phải trở về đúng chỗ.

Học sinh trong lớp đã đi hơn nửa, Lâm Thi Dĩnh trước giờ đều có hình tượng tốt trong lớp nên đâu nỡ từ chối thầy giáo được.

Trời thì đang mưa to, nếu đi cũng chỉ mất một hai phút thôi, hơn nữa chỉ cần trả dụng cụ đúng nơi là được, lượng công việc cũng đâu khó khăn gì.

Mà cũng bởi vì trời mưa to nên không có ai muốn ở lại trường cả, đám người thường ngày cà kê đến tối chưa chịu về thì giờ ai nấy cũng nói lời tạm biệt rồi tự dằm mưa về nhà. Trong hành lang chỉ còn lại duy nhất một người là Lâm Thi Dĩnh.

Đi tới phòng dụng cụ, Lâm Thi Dĩnh không bật đèn, cô nghĩ chỉ cần đặt đồ xuống là được, cần gì thao tác dư thừa mất sức.

"Hàn Duẫn Nghiên, cậu nói rõ ràng đi, cậu có thích Lý Thánh Kiệt không?"

Vừa ngồi xổm xuống, ngoài phòng đã vang lên tiếng nữ sinh nào đó đang tức đến nổ phổi.

Hàn Duẫn Nghiên? Lỗ tai Lâm Thi Dĩnh dựng đứng lên hóng chuyện, người này cô biết, phải nói là trong trường không ai không biết, dáng người cao gầy, tóc dài đen nhánh, hơn nữa khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, trường cấp ba Quang Minh, Hàn Duẫn Nghiên được mệnh danh là Lãnh Mỹ Nhân, Hoa khôi lạnh lùng của trường nha.

Ai mà chả thích cái đẹp đúng không? Vậy nên Lâm Thi Dĩnh đâu có ngoại lệ, cô thừa nhận đã từng tim đập rộn ràng khi nhìn thấy khuôn mặt cấp độ yêu nghiệt của đối phương.

Cơ mà chuyện bên ngoài là sao ý nhỡ?

"Tớ thấy không cần thiết phải nói với cậu."

Hàn Duẫn Nghiên vung tay, thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy tay nàng, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng, mắt phượng híp lại nhìn thẳng người trước mắt, một luồng áp lực nặng nề trực tiếp ập tới người đối diện.

"Cậu...cậu..." Người đối diện bời vì áp lực mà lùi về sau một bước.

Hàn Duẫn Nghiên dựa vào chiều cao nhìn trên dưới người đối diện, giọng nói không chút khách khí "Còn nữa, tớ không biết Lý Thánh Kiệt là ai cả, tìm tớ nói chuyện thì chi bằng cậu đi tìm hắn. Tớ không có nhiều thời gian để cùng cậu chơi trò tẻ nhạt này đâu."

Nói xong, nàng không có ý định tiếp tục ở lại, hôm nay nàng có chuyện cần phải xữ lý nữa.

Câu nói sắc bén này khác nào đâm nhói lòng thiếu nữ, ngay lúc Hàn Duẫn Nghiên lướt ngang qua đối phương, đối phương lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, cảnh tượng không hề bắt mắt tí nào, trên người thiếu nữ phát ra nguồn lực lớn, đem người Hàn Duẫn Nghiên cao hơn mình một cái đầu kéo về sau.

Cô cuồng loạn hét to: "Nhất định là cô quyến rũ hắn.! Cái thứ hồ ly tinh.!" Dứt lời thiếu nữ vung tay, tiếng tát vang lên trong phòng.

"Xàm đủ chưa?!"

Tay vẫn giơ cao, nữ sinh kia mở to mắt bàng hoàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.

Hàn Duẫn Nghiên lúc này là giận thật đấy, nàng ghét nhất là mấy cái tình tiết máu chó này.

Tim hay thân thể gì cũng bị tổn thương, thiếu nữ mới mười mấy tuổi vẫn còn đang trong thời kỳ mẫn cảm làm sao chịu nổi, nữ sinh ôm mặt đỏ khóc lóc chạy ra ngoài.

"Ra đây."

Thiếu nữ rời đi rồi nhưng Hàn Duẫn Nghiên không có đi, nàng lạnh lùng quay mặt về phía phòng học không bóng người thét lớn.

Cửa phòng bị đẩy ra, từ trong đi ra một bóng người mảnh khảnh.

"À, xin chào, thật trùng hợp ha."

Lâm Thi Dĩnh lúng túng đẩy gọng kính đen trên mũi.

Đôi mắt như thạch anh lạnh lùng nhìn chằm chằm người đứng cạnh cửa. Nhìn người đứng đó, nàng biết tiết mục này cùng tiết mục lúc nãy sẽ không giống nhau.

Nàng học ở đây trước giờ không nể mặt mũi ai cả, lúc nãy còn bị má kia chọc giận, vậy nên lửa giận vẫn còn đùng đùng đó.

Cái danh nghe trộm chuyện người ta thực sự làm hỏng hình tượng Lâm Thi Dĩnh dựng lên trong trường mất rồi, cô đảo mắt, không dám nhìn người đối diện.

"Đẹp mắt không?" Hàn Duẫn Nghiên nở nụ cười trào phúng.

"Tôi không phải cố ý."

"Ồ ~ Thật sao?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng phối với vẻ mặt thì lại thành ra 'tôi tin cô mới là lạ.'

Lâm Thi Dĩnh chưa từng trải qua chuyện này, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt của người trước mắt cô rõ ràng cô lại càng không thích.

"Tôi còn đang cảm thấy trò đùa này chưa đủ đặc sắc."

Lời nói này sao có chút là lạ.

Lâm Thi Dĩnh cau mày tự chỉ mình "Hàn Duẫn Nghiên, cô cho rằng là tôi làm sao?"

"Chẳng lẽ không đúng? Dám làm không dám nhận sao? Tiểu đội trưởng."

Giọng nói của Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng là giễu cợt.

Lâm Thi Dĩnh tự nhìn mình tốt tính, nhưng này nghĩ xem, không chỉ một mà những ba lần đối phương trào phúng chế giễu cô, là ai thì cũng sẽ tức giận thôi, huống chi bọn họ vẫn còn trong thời kỳ thiếu nữ mới lớn nha ==

"Hàn Duẫn Nghiên, tôi nói cho cô biết, tôi và chuyện này không liên quan, tôi chỉ là tình cờ đi ngang vậy thôi.!"

"Trùng hợp ha"

Ai tin? Giờ này không về nhà tự dưng chạy đến đây, phòng thì không mở đèn, lời nói dối này hơi thiếu muối đúng không.

"Cô đúng là...." Xoay mặt đi, Lâm Thi Dĩnh bây giờ chưa biết nên dùng từ nào để hình dung.

"Tiểu đội trưởng chột dạ rồi nhỡ?!"

Lâm Thi Dĩnh nhìn quái vật Hàn Duẫn NGhiên, cô cuối cùng cũng có thể dùng đúng từ để hình dung rồi, người này đúng là "Cô bệnh thật đấy.!"

Quên đi, cô không muốn tiếp tục cùng đối phương đôi co, tin hay không mặc xác cô! Lâm Thi Dĩnh hất tay rời đi.

Ngoài phòng mưa rất lớn,gió bão trong phòng cũng không nhỏ. Chưa kịp nhấc chân lần hai, cánh cửa màu xanh lục tự nhiên hạ xuống.

Trong nháy mắt, hai người trong phòng sắc mặt đại biến đổi.

Trường Quang Minh cấp ba, phòng thực nghiệm xưa nay đều là được mở từ bên ngoài, bởi vì sợ người ngoài nhân cơ hội lẻn vào bên trong.

Lâm Thi Dĩnh vội vàng chạy tới cửa lớn, vẻ mặt mong chờ, nhưng cái cái ổ khóa bự chà bá đánh vụn hi vọng của cô.

Sắc mặt Hàn Duẫn Nghiên cũng chả đẹp đẽ gì, nàng vốn có việc, bây giờ bị nhốt chả biết khi nào mới có thể rời đi, đã vậy còn mưa ==

Nhìn người đứng cạnh cửa, một luồng oán khí ở đâu đó tỏa ra, Hàn Duẫn Nghiên không như ngày thường lạnh nhạt "Lâm Thi Dĩnh, cô làm chuyện tốt rồi.!"

"Hàn Duẫn Nghiên, cô có bệnh hả?! Mắc mớ gì tới tôi?"

"Nếu không tại cô thì tôi sẽ bị giam ở đây chắc?!"

"Cô không hiểu tiếng người hả?! Tôi nói này, đối với tình sử máu chó của cô, không có hứng thú, okie!?"

Hàn Duẫn Nghiên trầm mặt "Cô nói cái gì"

Lâm Thi Dĩnh đâu sợ Hàn Duẫn Nghiên, cô khoanh tay trước ngực cười gằn nói "Tôi nói cô là người THỪA, thích chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, người thứ ba, người thứ ba đấy."

"Mau xin lỗi.!"

"Méo.!"

Hàn Duẫn Nghiên nghiêng đầu nhìn thấy khóe môi đang cười của người trong lòng "Cậu không biết lúc đó tớ tức giận thế nào đâu, lúc đó chỉ muốn nhào tới xé rách miệng của cậu thôi đấy."

Lâm Thi Dĩnh liếc mắt, tức giận nói "Nói nhá, tớ lúc ấy thiệt muốn cạy cái đầu của cậu ra coi trong đó có gì, giải thích cỡ nào cũng không tin, tớ còn nghĩ cậu sẽ giết tớ bịt miệng không chừng ấy."

Nhưng cũng nhờ chuyện lần đó mà từ đó về sau hai người họ giống như hai cái mũi kim thấy nhau là đâm nhau, còn nữa, bởi vì cả hai người cùng lúc bị nhốt đến nửa đêm mới có người phát hiện ra, vừa lạnh, vừa đói vừa tức, hương vị này đúng là ấn tượng sâu sắc xấu, cực kỳ khó quên.

Cơ mà...

Hàn Duẫn Nghiên cố ý để lại dấu son trên cổ Lâm Thi Dĩnh, hài lòng nhìn người trong lòng đang run rẩy.

"Cậu....sao lại tiếp tục rồi?" Lâm Thi Dĩnh vừa mới bị công kích, chân đứng đâu vững.

"Tớ đâu có nói muốn dừng đâu."

Hàn Duẫn Nghien nói ra lời này, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa vô tội.

"Cậu."

Mấy lời định nói đều bị đối phương chặn lại bằng nụ hôn, soi với nụ hôn như lửa của Lâm Thi Dĩnh, thì nụ hôn của Hàn Duẫn Nghiên lại có chút trêu tức khiêu khích, bởi nụ hôn quá kích thích nên Lâm Thi Dĩnh gần như mềm nhũn trong lòng Hàn Duẫn Nghiên. Khuôn mặt trắng nõn này đỏ bừng nóng rực.

Không biết ai là người mở đầu, cũng không biết ai là người cởi trước.

Trong phòng, đèn giường nhá nhem phát ra ánh sáng mông lung mờ ảo, Hàn Duẫn Nghiên chống tay nhìn người thương, đôi mắt thường ngày giảo hoạt này lại mê say nhìn nàng, sợi tóc màu vàng óng ả xõa tung hòa quyện tuyệt vời với màu lam của ga trải giường, Venus, chính là như thế này.!

Thật ra nàng không nói cho Lâm Thi Dĩnh biết, lúc đó nếu là người khác nàng sẽ không tiếp tục nổi nóng, cũng sẽ không lúng túng, lúc nàng nhìn thấy đôi mắt trong suốt trong phòng tối, cũng là lúc nàng cảm thấy mình vừa bị một cái tát hung hăng.

Có lẽ, từ đó nàng bắt đầu chú ý tới Lâm Thi Dĩnh. Chỉ là nàng không chắc, không rõ ràng.

Cúi đầu, Hàn Duẫn Nghiên hôn lên môi đỏ kiều diễm.

Đêm, còn dài lắm, hai người còn rất nhiều thời gian để vỗ về nhau.

~~~~~~~~~~~~~~

:)) ~ á hihi ~ hôm qua P đã bờ-núc rồi, nên hôm ni mọi người thong thả đợi nhaaaaaaaaaa:))))) ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK