Sáng sớm hôm sau, Diệp thức dậy trong căn phòng của Lâm Vân Du.
Cô vắt tay lên trán, hồi tưởng lại những chuyện ngày hôm qua, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Chợt cô nghĩ đến, hôm nay là có kết quả xét nghiệm DNA.
Vậy nếu.. cô không phải là thân thích của bác ấy thì sao?
Cô không dám nghĩ tới những điều mình sắp làm nữa.
Chợt tiếng gõ cửa 'cốc cốc cốc' vang lên.
"Tiểu thư, tôi vào được không?" Là giọng nói của nữ giúp việc.
"Được, mời vào." Diệp ngồi dậy, vuốt lại mái tóc có hơi rối của mình. Cô giúp việc nhanh chóng bước vào, là một cô gái có vẻ khá trẻ, tay đang bưng bữa sáng và một ly sữa.
"Tiểu thư ăn sáng đi ạ." Cô ta đặt bữa sáng lên cái bàn. "Tổng thống có dặn, ngài ấy phải đi một lát, lát nữa sẽ về ạ."
"Cảm ơn cô." Diệp đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cô ngồi bên bàn, ăn sáng.
Ăn được một nửa thì có tiếng điện thoại bàn từ dưới nhà vang lên. Một lúc sau thì cô giúp việc lúc nãy gõ cửa phòng cô.
"Tiểu thư, là điện thoại của ngài tổng thống."
"Được, tôi ra ngay đây." Diệp vội vàng ra mở cửa nhận lấy điện thoại, cô bắt máy: "Dạ alo?"
"Thanh Diệp đấy à? Bác sĩ thông báo có kết quả xét nghiệm rồi, lát nữa sẽ mang về cho cháu." Tiếng giấy sột soạt và tiếng ký văn kiện được truyền qua điện thoại làm Diệp nghe rất rõ.
Có lẽ bác ấy vừa làm việc vừa gọi điện cho cô. Bỗng dưng trong lòng Diệp chậm rãi dâng lên một loại cảm giác ấm áp.
Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự ấm áp như thế này nhỉ?
"Alo, Thanh Diệp?" Tiếng sột soạt biến mất, giọng nói lo lắng của Tiêu Ngọc Phương vang lên qua điện thoại.
"Dạ, cháu đang nghe ạ." Diệp hồi thần, cô nói với Tiêu Ngọc Phương: "Bác cứ làm xong công việc đi ạ, cháu chờ được."
"À, mà bác nghe A Du gọi điện về nhà rồi. Nó bảo nó được nghỉ sớm, nên nó sẽ về hôm nay." Tiêu Ngọc Phương vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng cô giúp việc ở dưới lầu.
"Chắc là chị ấy về rồi, để cháu xuống xem thử xem sao."
"Ừ, chào cháu nhé."
Diệp cúp máy, sau đó cô đi xuống dưới lầu.
"Chào Du tiểu thư ạ. Mừng cô về nhà."
"Ừm." Cô gái gật đầu, có phần hơi bất ngờ khi thấy Diệp đang đi xuống cầu thang, nhưng cô ấy nhanh chóng nở nụ cười thân thiện: "Là em họ sao?"
Triệu Thanh Diệp gật gật đầu: "Dạ vâng, chào chị, em tên là Triệu Thanh Diệp."
Cô lặng lẽ quan sát người chị họ này của mình. Cô ấy và cô rất giống nhau, thảo nào lần trước Trần phu nhân lại nhầm lẫn cô thành cô ấy. Tuy nhiên hai người cũng có những điểm khác biệt.
Khắp người Lâm Vân Du tỏa ra một loại cảm giác phóng khoáng, thoải mái dễ gần. Mái tóc dài đến ngang vai của cô ấy được nhuộm thành màu bạch kim, gò má cô ấy cao hơn một chút. Tóc mái trước mặt chỉ đến ngang lông mày, gương mặt nhờ mái tóc mà có vài phần tinh nghịch. Style của cô ấy cũng rất đơn giản: Một cái áo phông và một chiếc quần jeans, ngoài ra có thêm một cái vali nữa.
"Em đang ở trong phòng của chị đúng không? Thấy căn phòng của chị thế nào?" Lâm Vân Du bá vai Triệu Thanh Diệp cười nói liên tục: "Là tự chị phối đồ trong đó đó, có đẹp không? Em ở trong phòng của chị có thoải mái không?"
"Dạ.. thoải mái lắm ạ.." Diệp cười khổ, làm sao cô trả lời hết được những câu hỏi đó một lúc được nhỉ?
"Chị nghe nói em là diễn viên à? Em đang đóng bộ phim nào thế?" Lâm Vân Du chuyển chủ đề một cách nhanh chóng.
"Em đang đóng bộ phim 'Hoa học trò' nhưng vẫn chưa được công chiếu. Em là diễn viên mới, còn chưa chính thức debut ạ."
"Ủa vậy à? Thế thì chừng nào mới được xem phim nhỉ?" Lâm Vân Du tỏ vẻ tiếc nuối.
"Không lâu nữa đâu ạ, đạo diễn nói là sắp quay xong rồi ạ." Diệp nhẩm tính, ừ, còn khoảng 1, 2 tháng nữa.
"Vậy thì vui quá rồi, chị nhất định phải xem thử phim của em họ xem như thế nào." Lâm Vân Du phấn khích vỗ tay. Hai chị em bọn họ có vẻ rất hợp nhau.
"Vậy chị làm nghề gì thế ạ? Hay chị vẫn còn đang học?"
"À, chị ấy à, chị đang học đại học Y năm thứ 4." Nói đến đây ánh mắt Lâm Vân Du trở nên rạng rỡ như sao: "Chị muốn làm một bác sĩ."
"Vậy ạ. Nói thế thì năm nay chị 22 rồi ạ?"
"Ừ, còn em bao nhiêu? Để chị đoán xem.." Lâm Vân Du búng ngón tay một cái. "20 đúng không?"
"Vâng ạ."
"Thế em có bạn trai chưa? Chị nghe nói em có căn hộ riêng, là ở đâu thế? Em sống một mình à? Em gặp ông bà ngoại chưa? Em tới đây bao nhiêu ngày rồi?" Lâm Vân Du hỏi một tràng dài làm Triệu Thanh Diệp trở nên rối rắm, không biết trả lời thế nào cho kịp.
"Chị có thể.. hỏi từng câu một được không?" Diệp ngập ngừng.
"À ha ha ha.." Lâm Vân Du ngượng ngùng sờ sờ gáy. "Do chị tò mò về em quá đấy mà, thông cảm nhé, thông cảm nhé."
Danh Sách Chương: