• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu giờ sáng, con chim sẻ đậu trên cây cột điện phành phạch đôi cánh đập tan sự yên tĩnh trong ngõ. Do tối hôm trước vừa mới đổ một trận mưa nên hoa quế rơi lả tả xuống dưới giống như hộp mật ong bị đánh đổ lênh láng lên trên mặt đất ướt sũng.

Không khí ẩm thấp luồn qua khe cửa sổ vào bên trong, Hứa Tùy nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại vì lạnh, cô nhấc đầu lên một cách khó khăn, giơ tay xoa mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Tối hôm qua Hứa Tùy vừa mổ xong, cộng thêm lúc nửa đêm bệnh viện triệu tập cô có chuyện gấp, đợi tới lúc bận xong thì trời đã sắp sáng rồi, cô nằm bò thẳng luôn xuống dưới bàn chợp mắt một lúc, lông mi đen dài cũng chẳng che giấu được vẻ mệt mỏi nơi mí mắt.

Trong nhà vệ sinh, Hứa Tùy ngậm nước súc miệng vị bạc hà trong miệng, mở vòi nước vốc một nắm nước lên rửa mặt để chuẩn bị đi làm ca sáng.

Bảy giờ năm mươi phút, người trong khoa dần dần đông lên, mọi người chào buổi sáng với nhau. Hứa Tùy tranh thủ thời gian giải quyết một phần bánh sừng bò, cà phê đen đặt ở bên cạnh, có người nhấc lên thay vào đó một hộp sữa.

Hứa Tùy ngẩng đầu, là bác sĩ thực tập mới đến, chàng trai ngại ngùng nói: "Bác sĩ Hứa, chị suốt ngày uống cà phê không tốt cho sức khỏe đâu ạ."

"Cảm ơn." Hứa Tùy mỉm cười, cô nhìn thời gian, "Đi thôi, đến giờ kiểm tra phòng bệnh rồi."

Bệnh nhân của Khu nội trú hầu như ai cũng thích bác sĩ Hứa đến kiểm tra phòng, cô vừa dịu dàng vừa có tính kiên nhẫn, lại còn rất biết lắng nghe những lời phàn nàn thỉnh thoảng của bọn họ.

Một vài bác sĩ thực tập theo sau Hứa Tùy, cô kiểm tra từng phòng một, ống tay áo phất lên một góc, nhìn sang bên ngực trái là thẻ chứng nhận màu xanh lam: Hứa Tùy, bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Phổ Nhân.

Khi kiểm tra phòng tới một cô gái, hai hôm nay người bệnh nhân này vừa mới mổ ruột thừa, Hứa Tùy dặn dò kỹ cô ấy phải ăn kiêng và điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt cho phù hợp.

Tuổi tác của cô gái vẫn còn nhỏ, phẫu thuật xong chưa được bao lâu đã khôi phục lại dáng vẻ lanh lợi như cũ, ngước đôi mắt to tròn long lanh nói bản thân mà còn ăn những đồ ăn bừa bãi như thế nữa thì kiểu gì cũng sẽ chết.

"Bác sĩ Hứa, em có thể uống trà sữa không ạ?" Cô gái hỏi một cách dè dặt.

Hứa Tùy cầm bút ký tên dừng lại trên tập tài liệu màu xanh lam, ngước mắt đối diện với cặp mắt long lanh đó, nói nhẹ nhàng: "Một chút thôi."

"Tại sao ạ? Em muốn uống Yihetang hơn cơ." Cô gái làm mặt đau khổ.

"..."

Bác sĩ thực tập đứng đằng sau không nhịn được bật cười thành tiếng, Hứa Tùy mặt không cảm xúc, thanh âm còn mang theo chút tàn nhẫn: "Bây giờ đến cả 'một chút thôi'* em cũng không được uống nữa đâu."

*Trung Quốc có một hãng trà sữa là 一点点: Yidiandian (một chút thôi)

Cô gái phản ứng lại một cách muộn màng, hối hận đáp: "Bác sĩ, em sai rồi!"

...

Kiểm tra phòng xong, Hứa Tùy đút hai tay vào trong túi áo quay về phòng làm việc, trên hành lang đụng phải thầy giáo kiêm chủ nhiệm khoa ngoại vẫn luôn dẫn dắt mình.

Chủ nhiệm khoa tới có việc, đúng lúc tóm được cô: "Tiểu Hứa, vừa kiểm tra phòng xong à?"

"Vâng." Hứa Tùy gật đầu, nhìn chủ nhiệm khoa như có điều gì muốn nói, cô chủ động hỏi: "Thầy à, thầy có chuyện gì vậy ạ?"

"Dạo này em là người liều mạng nhất trong khoa đấy, đúng là có dáng vẻ của thầy năm xưa rồi." Bác sĩ Trương mỉm cười, nét mặt hiền từ, "Nhưng cũng phải chú ý điều tiết hòa hợp, mẹ em đã gọi điện thoại tới cho thầy rồi đây này, bảo thầy phải lo lắng cho chuyện trọng đại của em."

Hứa Tùy ngẩn người, không ngờ hậu quả của nhiều lần từ chối đi xem mắt là mẹ lại tìm đến chủ nhiệm khoa để gây sức ép cho cô. Cô vựng lại tinh thần: "Thầy à, thầy có biết mơ ước sau khi qua tuổi trung niên của mẹ em là gì không ạ?"

"Là gì?"

"Là làm bà mai mối, lôi em ra luyện tập trước." Hứa Tùy dùng ngón tay chỉ vào người vô tội là chính mình.

"Cái đứa nhóc này." Chủ nhiệm Trương bật cười, ngữ khí bất lực, ngay sau đó chuyển chủ đề, "Ở trong khu nhà chỗ thầy ở có một chàng trai cũng được lắm, điều kiện cũng tốt..."

Đôi mắt của Hứa Tùy liếc điên đảo lên người ông, đánh lạc đề: "Thầy ơi, sao em ngửi thấy mùi thuốc lá ở trên người của thầy vậy? Nồng lắm ạ."

Người trong bệnh viện Phổ Nhân ai ai cũng biết y thuật chữa bệnh của bác sĩ Trương vô cùng xuất sắc, uy tín vang danh khắp nơi, nhưng đồng thời cũng là một người sợ vợ chính hiệu. Vợ của bác sĩ Trương là y tá trưởng của Khoa nhi, thường xuyên tới đây kiểm tra. Lần nào bà ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ông là lại tuyên bố nếu không phải kiêng dè hai tay của ông vẫn còn có thể dùng để chữa bệnh cứu người, thì bà đã bẻ gãy tay của ông đi lâu rồi.

"Hôm nay thầy đã kịp hút điếu nào đâu, chắc là bị ám mùi từ người nhà của bệnh nhân." Bác sĩ Trương kéo cổ áo lên ngửi, khuôn mặt lo lắng: "Thôi không nói với em nữa, thầy đi rửa tay đã."

...

Bận bịu suốt buổi sáng, cuối cùng Hứa Tùy cũng kết thúc công việc. Cô về nhà ngủ bù, ngủ tới lúc trời đất tối sầm mới tỉnh dậy, phía xa xa là những ánh đèn neon sáng lấp lánh.

Cô tưởng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng thật ra mới chỉ ngủ được có ba tiếng.

Hứa Tùy đờ đẫn một lúc rồi ngồi dậy đóng cửa sổ, dùng bluetooth của di động kết nối với loa mở một bản nhạc rock, cả người giẫm lên thảm mát xa thư giãn.

Mọi người phần lớn đều cho rằng đứng ở trên thảm mát xa sẽ rất đau, nhưng đối với Hứa Tùy mà nói, nó là một loại phương thức giải tỏa stress tốt nhất. Di động kêu lên một tiếng "ding", trên trán Hứa Tùy đổ một chút mồ hôi, cô trực tiếp ngồi phịch xuống dưới thảm mát xa cầm di động lên xem.

Mẹ Hứa gửi một loạt tin nhắn đến, ý tứ muốn cô đi xem mắt.

Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Chàng trai lần này thật sự rất được, lớn hơn con hai tuổi, người ta còn là trưởng phòng của một công ty lớn đấy, không những là người thành đạt, lại còn đẹp trai, người giới thiệu nói cậu ta là một chàng trai vừa ưu tú vừa có trách nhiệm.]

Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Ngày mai đi gặp nhé? Đừng viện cớ nữa, mẹ biết tối mai con không phải trực ban.]

"Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ" chuyển tiếp cho cô danh thiếp của một người, Hứa Tùy nhấn vào ảnh đại diện, phản bác: [Cái kiểu chụp ảnh khoanh hai tay trước ngực thế này, con thấy không giống người thành đạt, giống đa cấp thì có.]

Mẹ Hứa thấy Hứa Tùy đánh trống lảng là biết ngay cô lại muốn lừa bịp để qua cửa như mọi khi, thái độ chắc chắn có vấn đề. Mẹ Hứa hơi tức giận, bà chán chẳng buồn gõ chữ nữa, gửi luôn một loạt tin nhắn thoại qua khủng bố cô.

Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Năm nay con sắp sửa 28 rồi, sắp thành bà cô già rồi đấy, sao lại chẳng có tí gấp gáp nào thế hả?]

Hứa Tùy trả lời: [Mẹ, bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn lắm.]

Chí ít thì suy nghĩ trước mắt là như vậy, một mình vừa thoải mái vừa tự do tự tại, cộng thêm công việc của Hứa Tùy lại bận, kỳ thực chẳng còn sức lực để nghĩ đến chuyện khác nữa.

Gió thôi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Vậy con muốn làm gì?]

Hứa Tùy còn chưa kịp trả lời, "gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ" đã lại gửi tiếp một tin nhắn nữa đến: [Có phải con muốn đi làm ni cô không?]

Hứa Tùy phì cười, đang muốn trả lời thì màn hình đột nhiên nhảy ra một thông báo nhắc nhở, cô nhấp vào, cách nhiều năm vậy rồi mà vẫn có người nhấn thích bình luận đó của cô, lại còn trả lời lại nữa.

Câu hỏi đó là: Việc buồn cười nhất mà bạn đã làm trong thời kỳ yêu thầm khi còn là học sinh là gì?

Lúc đó Hứa Tùy nhiệt huyết dâng trào nên đã trả lời ẩn danh:

"Năm lớp mười một, có một bộ phim điện ảnh nước ngoài được công chiếu, tôi vô cùng thích nó, thế là đã mua một chiếc áo T-shirt màu xanh lam ở gần rạp chiếu phim.

Ngày đầu tiên mặc nó đến lớp, bỗng phát hiện cậu ấy cũng mặc chiếc áo T-shirt màu xanh lam, mặc dù áo mà cậu ấy mặc chỉ là loại bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng tim tôi lại đập lên thình thịch một cách rõ ràng, âm thầm cho rằng bọn tôi mặc đồ đôi với nhau.

Có lẽ ông trời thấy tôi yêu thầm khổ quá, nên đã cố ý tặng tôi một sự trùng hợp ngọt ngào chăng.

Từ đó về sau, tôi thường xuyên mặc chiếc áo đó. Thậm chí vào tối hôm trước tôi còn hoang tưởng liệu cậu ấy có mặc chiếc áo T-shirt đó vào ngày hôm sau hay không. Cậu ấy ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, còn tôi ngồi ở hàng hai từ trên xuống. Mỗi ngày lên lớp vì để được nhìn cậu ấy nhiều một chút, tôi còn cố ý đi vào từ cửa sau, giả vờ không để ý đi lướt qua người cậu ấy, thỉnh thoảng đáy mắt sẽ liếc thấy cậu ấy lười biếng tựa vào khuỷu tay, mái tóc rối bời, khi mà thứ nhô ra khỏi xương bả vai mảnh khảnh là bóng hình màu xanh lam ấy, tim tôi sẽ đập nhanh một cách khác thường, không hiểu sao lại vui vẻ suốt cả một ngày trời.

Kết quả sau này tôi biết được chiếc áo đó là chiếc áo T-shirt 9,9 tệ mà bạn gái cậu ấy đã tiện tay mua thêm khi đi siêu thị mua đồ tính hóa đơn. Một chàng trai bất cần như vậy lại ngày ngày mặc nó không hề để ý chút nào.

Tôi như bừng tỉnh, hình như đã hiểu ra được một chuyện: Có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi."

Số lượt thích bình luận của Hứa Tùy được xếp thứ nhất, thậm chí còn có rất nhiều người để lại lời nhắn: Chẳng buồn cười chút nào cả, sao tôi lại thấy chua xót thế nhỉ. Ôm ôm cô gái bé nhỏ.

Hứa Tùy ngẩn người, nhìn lại vào bình luận nhiều năm trước của chính mình, lúc đang chuẩn bị ẩn đi thì có một bình luận mới nhảy ra: Vậy bây giờ bạn còn thích người đó không?

Đáy mắt tối dần, Hứa Tùy ngồi trên thảm mát xa, cũng chẳng biết bị sao mà khắp người truyền đến cơn đau nhức tê dại từ tay chân, cô hít thở có chút khó khăn.

Hứa Tùy không trả lời, thoát khỏi app, cô trả lời lại tin nhắn của mẹ: [Vâng.]

...

Hôm sau, Hứa Tùy trang điểm qua một chút, cô đi theo địa chỉ mà mẹ gửi xuất hiện ở trong một nhà hàng, đối phương đã ở đó đợi từ lâu.

Đối phương tên là Lâm Văn Thâm, hiện đang làm việc tại một công ty Internet, ấn tượng để lại cho Hứa Tùy tốt hơn rất nhiều so với trong ảnh, ngũ quan vẫn coi như đứng đắn, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn nhã nhặn.

Hai người trò chuyện cũng không đến nỗi nào, sau khi ăn cơm xong, Lâm Văn Thâm đề nghị đi dạo ở gần đó, Hứa Tùy thầm nghĩ dù sao cũng đã đến xem mắt rồi, không cần phải ra vẻ làm gì nữa, cuối cùng cô gật đầu đồng ý.

Mười giờ tối, ánh trăng sáng ngời. Hứa Tùy và Lâm Văn Thâm vai kề vai đi sát bên nhau, hai người chốc chốc lại nói đôi ba câu, bầu không khí cũng khá thoải mái, đi mãi đi mãi đi đến tận con phố bán đầy đồ ăn vặt.

Trên phố ăn vặt, những tấm mành xanh đỏ đan xen lẫn nhau xếp thành một hàng, trên vỉ nướng dùng giấy bạc để đựng cà tím, ông chủ phết một lớp bột thì là, nướng dưới lớp lửa dầu phát ra những âm thanh "tí tách", cá thu đao nướng than ở bên cạnh màu sắc vàng ruộm, mùi thơm tươi ngon bay ra khắp xung quanh.

Bóng đèn treo trên đỉnh đầu hắt xuống dưới những tia sáng mờ ảo nhỏ vụn.

Thành Vưu bưng một đĩa xiên nướng tới ngồi xuống trước mặt người đàn ông, hai người uống chút rượu, bắt đầu trò chuyện câu được câu chăng với nhau. Thành Vưu đưa cho anh một xiên thịt bò, ngữ khí có phần dè dặt: "Lão đại, anh đừng có áp lực quá, lần này... anh coi như là nghỉ ngơi đi."

Châu Kinh Trạch đang nhai thịt xiên, nghe vậy, nâng mí mắt lên nhìn anh ta, thấp giọng cười khẽ: "Anh thì có áp lực gì."

"Không có thì tốt rồi." Thành Vưu thở hắt ra một hơi.

Châu Kinh Trạch ngồi đối diện Thành Vưu, chân giẫm bừa lên trên thanh xà dưới bàn, anh mới ngồi xuống chưa được bao lâu đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của những cô gái ở mấy bàn bên cạnh.

Nhưng anh cũng chẳng buồn nâng mí mắt, kẽ ngón tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc chầm chậm bay lên cao, trông anh vừa đẹp trai vừa lãnh đạm.

Thành Vưu ngồi cùng anh đã cảm nhận được vô số ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng, tự hào không thôi, cộng thêm anh ta hễ rượu vào là lời ra, mấy lời nhảm nhí đầy cả một đống: "Haiz, lão đại, mấy năm nay làm phi công ở trên trời bay đi khắp thế giới, thật sự vẫn chưa cẩn thận ngắm nhìn, nếu tính nơi nhiều người đẹp nhất thì có lẽ vẫn là ở thành phố Kinh Bắc của chúng ta."

"Uầy, anh nhìn người đẹp chân dài kia đi." Thành Vưu cảm thán.

Châu Kinh Trạch không nhìn, cười lạnh một tiếng: "Còn nhìn nữa anh sẽ nói với vợ em."

Thành Vưu hậm hực thu lại ánh mắt, giữa chừng, con ngươi như phát quang, đẩy cánh tay của anh: "Lão đại, anh nhìn người con gái xinh đẹp phía đối diện đi, vừa nhìn diện mạo là biết ngay người phương Nam."

Nghe thấy hai chữ "phương Nam", Châu Kinh Trạch bất giác ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hút liếc qua, sau đó có phần sửng sốt. Diện mạo của đối phương quả thật là người phương Nam điển hình, da trắng, mắt hạnh long lanh, mặc một chiếc váy liền màu mơ, hai quai váy bé nhỏ để lộ ra bả vai trắng ngần.

"Chậc, có bạn trai rồi, nhưng bầu không khí giữa hai người này vừa nhìn là biết ngay mới quen, có lẽ đang xem mắt, có điều khí chất của hai người họ đều rất lịch sự nhã nhặn, cũng hợp lắm." Thành Vưu đưa ra đánh giá.

Thành Vưu nói xong câu đó, cảm thấy không khí xung quanh chớp mắt lạnh hẳn đi, anh ta hơi hoảng hốt, vừa liếc nhìn thì thấy anh trai của anh ta không nói lời nào tay không bẻ gãy một que tre.

Hứa Tuỳ không chú ý tới động tĩnh ở bên này, cô sát vai Lâm Văn Thâm đi qua phố ăn vặt, mắt thấy sắp tới điểm dừng thì ở đầu ngõ truyền đến tiếng tranh chấp.

Có một bà lão bán kẹo bị một đám côn đồ nát rượu bao vây, bọn chúng lấy lý do kẹo khó nuốt nên muốn đập nát sạp hàng của bà lão. Hứa Tuỳ vốn dĩ chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng tiếng kêu cứu khốn khổ của bà lão vang lên chớp mắt giống hệt như bà nội của cô vậy.

Hứa Tuỳ đang muốn đi qua đó, Lâm Văn Thâm giữ cô lại, ngữ khí tỉnh táo: "Cô ngàn vạn lần đừng có đi qua đó vào lúc này, lỡ như bị đám côn đồ hoặc bà lão đó lừa bịp thì thảm đấy."

"Tôi thích bị người khác lừa." Hứa Tuỳ cong khoé môi, sau đó nhìn vào cánh tay đang giữ mình lại của Lâm Văn Thâm, đối phương ngượng ngập buông tay ra.

Bà lão bị tên cầm đầu đẩy ngã xuống dưới đất, Hứa Tuỳ đi đến đỡ bà dậy, thanh âm bình thản: "Bao nhiêu tiền, tôi đền."

Mắt của tên côn đồ nhuộm tóc đỏ nhìn thấy Hứa Tuỳ thì sáng rực lên, một cánh tay gác lên trên phần da thịt bị lộ ra ở bả vai của cô: "Nếu em gái đã cầu xin thì chuyện này coi như bỏ đi, uống rượu với anh đây, thế nào?"

"Anh đừng có... đừng có làm bừa, có chuyện gì thì từ từ nói... anh... anh buông ra..." Lâm Văn Thâm đẩy gọng kính, căng thẳng tới mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Mấy tên côn đồ thấy Lâm Văn Thâm chỉ là một tên yếu ớt, bọn chúng khua khua cây gậy sắt trong tay, hỏi: "Sao hả, muốn đánh nhau à?"

Lâm Văn Thâm lùi ra sau một bước, liếc nhìn Hứa Tuỳ, không ngờ anh ta lại cắn răng chạy mất thật.

Tay của tên côn đồ đặt trên vai Hứa Tùy còn cố tình vuốt ve sờ mó. Không đến một giây, Hứa Tuỳ vặn ngược tay của hắn ta ra đằng sau, phát ra tiếng kêu "rắc rắc".

"Con mẹ... nhà mày nữa..." Tên tóc đỏ đau đớn vội vã buông tay, mặt tối sầm lại, hắn ta vung tay muốn tát vào mặt Hứa Tuỳ, bỗng trong không trung có một cánh tay thon dài, từng mạch máu, từng khớp xương rõ ràng giữ chặt lại nắm đấm của hắn ta.

Là Châu Kinh Trạch.

"Ông đây lại còn tưởng là tay của phụ nữ, vừa mềm vừa không có tí sức lực nào." Giọng điệu của Châu Kinh Trạch cợt nhả, lộ rõ tia chế giễu.

Lời này của anh chẳng khác nào đang khiêu khích, đối phương quơ một cánh tay qua, Châu Kinh Trạch nghiêng người tóm gọn cánh tay của tên tóc đỏ, quật cả người hắn xuống dưới đất, tên tóc đỏ gào lên một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Mấy người vây lại một chỗ, đấm đá túi bụi.

Hứa Tùy ngồi xổm xuống đỡ bà lão dậy, giúp bà thu dọn đồ đạc, không nói tiếng nào đưa bà rời khỏi đó.

Một trận hỗn chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh, Châu Kinh Trạch dựa một đánh bốn, mấy tên côn đồ sợ hãi chạy mất dạng. Châu Kinh Trạch đứng dưới ánh đèn đường, bóng anh kéo dài tới tận trước mặt cô.

Bấy giờ Hứa Tùy mới ngước mắt quan sát kỹ anh.

Châu Kinh Trạch mặc một chiếc áo khoác bomber phi công, vóc dáng cao lớn, chiếc cổ thẳng tắp mang một loại cảm giác áp bức, mắt một mí, tóc ngắn, đường cong gương mặt sắc nét phân biệt rõ ràng, dưới cằm vẫn còn lưu lại một vệt máu đỏ, cặp mắt đen sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô.

Hứa Tùy bị Châu Kinh Trạch nhìn đến mức trái tim co rụt lại, cô vô thức lùi ra sau một bước. Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, lá cây bên vệ đường cùng túi rác bị thổi bay lên giữa không trung.

Châu Kinh Trạch nhìn dáng vẻ quen thuộc đó của cô, khóe môi rướn lên bật ra một tiếng cười.

Người đàn ông nghiêng đầu nhổ một bãi máu vào trong thùng rác, lúc xoay người, anh rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, kẽ ngón tay thon dài của anh kẹp lấy đầu lọc, cúi đầu ngậm điếu thuốc vào trong miệng, chiếc bật lửa bằng bạc phát ra tiếng "tách".

Vẫn là bộ dạng cợt nhả, ung dung thản nhiên như thuở nào.

Anh đang đợi Hứa Tùy lên tiếng trước.

Hứa Tùy rời ánh mắt, ngữ khí không ngờ lại trở nên xa cách: "Tối nay cảm ơn nhé, em đi trước đây."

Nói xong trong lòng Hứa Tùy tự sửng sốt, cô từng tưởng tượng ra vô số khung cảnh gặp lại của hai người họ, nhưng không ngờ khi thật sự xảy ra, đến cả một câu chào hỏi bọn họ cũng chẳng nói ra được.

Hứa Tùy xoay người muốn rời đi, Châu Kinh Trạch ép tới gần, mùi thuốc lá trên người anh rất rõ, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không thể cử động.

Nhìn từ dưới đất, bóng của anh phút chốc vây kín lấy cô. Anh cụp mắt xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi trải ra một khoảng mờ, giọng điệu như gằn qua từng kẽ răng.

"Em đang xem mắt?"

~Hết chương 1~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lê Minh Phương Nhi
Lê Minh Phương Nhi23 Tháng ba, 2023 12:03
2 chương cuối chính thức END của truyện là C97, C98 kể về Tây Tây xuyên về với quá khứ và HE với Thịnh Châu Nam cho bạn nào có trái tim mỏng manh nhen. Yên tâm đọc đi nè
DV
Duy Võ27 Tháng hai, 2023 15:20
Thương cp thịnh-tây quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang