“Không được đến Bạch thị xin việc, nhớ chưa?” Thẩm An Nguyệt bĩu môi gật đầu, nói lảng sang chuyện khác. “Triệt, sao lại ra ngoài vào giờ này?” “Anh có công chuyện gần đây” Lăng Triệt cúi người làm ra động tác mới tiêu chuẩn của quý ông. “Tối nay anh có một bữa tiệc bắt buộc phải tham gia, Nguyệt Nhi tiểu thư có thể đi cùng anh không?” Thẩm An Nguyệt bật cười trong trẻo, đặt tay vào bàn tay to lớn, hơi nhún người đáp lễ. “Rất sẵn sàng, thưa hoàng tử của lòng em” Vì muốn bồi thường việc ban ngày không nghe lời dặn của Lăng Triệt, Thẩm An Nguyệt chuẩn bị rất kỹ càng cho buổi tiệc tối. Cô chọn chiếc váy xinh đẹp nhất, trang điểm thật cầu kỳ. Cô không muốn Lăng Triệt bị mất mặt khi đưa cô đi cùng. Khoác tay Lăng Triệt đi vào sảnh lớn, Thẩm An Nguyệt trầm trồ về sự xa hoa hào nhoáng của buổi tiệc. “Bữa tiệc lớn như vậy, chắc chắn có nhiều người quyền quý lắm. Anh đưa em đi không làm sao chứ?” “Nguyệt Nhi, em phải tự tin vào ngoại hình của mình” Lăng Triệt si mê nhìn cô. Thẩm An Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, vẫn hơi lấn cấn trong lòng. “Nhưng khuôn mặt này từng động đến dao kéo..” Đôi môi đỏ mọng bị Lăng Triệt hôn đến quay cuồng, cô si mê và đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt của Lăng Triệt. Lăng Triệt di chuyển môi đến bên ngực của cô, lời thì thầm như có ma thuật xoa dịu sự căng thẳng của cô. “Em là cô gái xinh đẹp nhất đêm nay” Hơi thở của Lăng Triệt di chuyển khắp cơ thể cô, khiến cho đầu óc cô mê mẫn. Lăng Triệt đứng thẳng người lên, sửa soạn quần áo lại ánh mắt lãnh đạm nhìn một người đàn ông qua vai cô. Bên kia hội trường, đám đông đang vây quanh lấy lòng một người đàn ông phong độ. Anh ta có khuôn mặt đẹp trai ẩn giấu dưới khí chất tàn bạo lạnh lùng, thái độ hờ hững ngạo mạn với sự nhiệt tình bắt chuyện của các ông chủ, nhà đầu tư muốn nhấc lên quan hệ. Lăng Triệt biết người đàn ông này. Bạch Tư Vũ, người đứng đầu tập đoàn Bạch thị, một kẻ máu lạnh tàn ác từ trong xương tủy. Cách đây ba năm, Lăng Triệt hiểu rõ tình cảm trong lòng Mục Tịch Nhi là dành cho ai. Dù cô liên tiếp bị tổn thương, vẫn hạ mình không biết xấu hổ đi theo người đàn ông lạnh lùng kia. Lăng Triệt sợ rằng, người con gái hắn yêu sẽ rời bỏ hắn, về bên Bạch Tư Vũ như ba năm trước. Lo sợ trong lòng khiến Lăng Triệt thêm lần nữa dặn dò Thẩm An Nguyệt. “Nguyệt Nhi, hứa với anh không bao giờ nhắc đến chuyện em từng phẫu thuật thẩm mỹ, được không?” Thẩm An Nguyệt thấy thái độ Lăng Triệt cường ngạnh khó hiểu, ngạc nhiên hỏi. “Chuyện đó tại sao em phải kể với người khác?” Khóe mắt phát hiện có người mà hắn chán ghét đang đi đến, Lăng Triệt không tập trung trả lời Thẩm An Nguyệt. Mặt hắn hơi tái nhợt dưới ánh đèn, vẻ ngoài lạnh nhạt làm hắn như đang đổ bệnh. Thẩm An Nguyệt vội cầm tay hắn lo lắng. “Triệt, sắc mặt anh không tốt. Có phải anh thấy trong người không khỏe? Em dìu anh đến bên kia ngồi nghỉ nhé. Hay em tìm bác sĩ khám cho anh? Những buổi tiệc thế này chắc phải chuẩn bị bác sĩ sơ cua chứ?” Lăng Triệt đang bất an cũng phải bật cười trước cái miệng tía lia của cô. “Bác sĩ sơ cua? Giỏi cho suy nghĩ vui tính của em” Thẩm An Nguyệt giậm chân vì bị đùa giỡn, Lăng Triệt vội dỗ dành. “Được rồi. Nguyệt Nhi tiểu thư nhanh đưa tôi đến nơi nào thoáng đãng hơn đi” Thẩm An Nguyệt khoác tay Lăng Triệt, hơi kéo về phía trước. “Tuân lệnh” “Không phải Lăng thiếu gia đây sao? Ba năm không gặp, có vẻ khẩu vị của Lăng Triệt thiếu gia được nâng cao rất nhiều” Giọng châm biếm vang lên với thân hình to lớn chắn ngang đường đi của hai người. Thẩm An Nguyệt nghiêng đầu nhìn người đàn ông với thân hình cao lớn trong bộ vest cắt may khéo léo, khuôn mặt vuông dài, cằm chẻ, sống mũi cao cùng đôi môi dầy rất gợi cảm. Gợi cảm? Thẩm An Nguyệt giật mình vì bản thân cảm thấy một người xa lạ gợi cảm ngay lần đầu gặp. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, lặng lẽ đứng yên bên cạnh chờ đợi. Qua cách xưng hô, cô đoán Lăng Triệt có biết người đàn ông. “Bạch Tư Vũ, chuyện riêng của tôi không khiến anh bận lòng quan tâm. Tôi còn có chuyện, không tiếp được Bạch tổng” Lăng Triệt lạnh nhạt đáp lời, cố tình nghiêng sang hôn nhẹ trán Thẩm An Nguyệt. “Nguyệt Nhi, chúng ta đi”. Bị thân mật trước mặt nhiều người, Thẩm An Nguyệt bối rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Tầm mắt cô chạm phải cặp mắt ưng sắc bén của Bạch Tư Vũ, sự tàn bạo khát máu trong đó bủa vây giác quan của cô. Thẩm An Nguyệt cảm thấy bản thân bị đóng băng, hơi thở bị chiếm giữ, không cách nào thở được. Bạch Tư Vũ đảo mắt lướt qua cơ thể Thẩm An Nguyệt, anh công nhận cô gái này xinh đẹp, mê người quyến rũ không kém những tiểu thư xuất hiện tối nay. Bạch Tư Vũ xoa cằm, nheo mắt đánh giá Thẩm An Nguyệt như một món hàng. “Đây là tiểu thư nhà nào, sao tôi chưa gặp bao giờ?” Lăng Triệt bước đến chắn trước mặt cô, ngăn cản tâm nhìn của hai người. “Bạch tổng, đừng quá phận. Đây là vị hôn thê của tôi, mong ngài tôn trọng cô ấy” “Vị hôn thê? Vậy kỹ nữ Mục Tịch Nhi, người tình yêu mến của Lăng Triệt thiếu gia đã bị quên lãng rồi?” “Thứ người như anh không xứng để nhắc đến tên Mục Tịch Nhi.” Lăng Triệt siết chặt nắm tay, giận dữ nói. “Tôi không xứng, không nhẽ anh xứng?” Bạch Tư Vũ bước đến, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Khí thế cuồng bạo ngạo nghễ kích phát tỏa ra xung quanh, Bạch Tư Vũ trông thật lạnh lẽo đáng sợ. “Mục Tịch Nhi đúng là không có mắt nhìn người. Luôn miệng tuôn toàn lời hoa mỹ về tình yêu thiên trường địa cửu. Sự thật không đến ba năm ngắn ngủn, Lăng Triệt thiếu gia đã nhanh chóng có tình yêu mới. Quá nực cười và kệch cỡm cho thứ tình yêu rác rưởi” Bị chế giễu cợt nhả, bị nghi ngờ tình cảm ba năm qua dành cho Mục Tịch Nhi, Lăng Triệt bị Bạch Tư Vũ mạt sát như một gã sở khanh. Vài người muốn lấy lòng Bạch Tư Vũ nhanh chóng hùa theo chỉ trích Lăng Triệt. “Đây không phải Lăng Triệt thiếu gia của Lăng thị sao? Tôi nghe nói ba năm trước Lăng lão phu gia đột quỵ qua đời vì nghe tin cháu trai sống chung nhà với một phụ nữ có thai” “Tôi còn nghe nói, cái thai kia vốn không phải của Lăng Triệt thiếu gia” “Vì một phụ nữ mà hại chết người thân, cuối cùng lại nhanh chóng có vị hôn thê khác, loại bạc tình thế này đúng là hiếm có”. “Cô gái đứng bên cạnh là vị hôn thê của cậu ta? Thật đáng thương, xinh đẹp như thế mà bị lừa bởi loại đàn ông không ra gì.” Thẩm An Nguyệt nghe thấy Lăng Triệt trước đây từng yêu một phụ nữ khác thì rất ngạc nhiên. Bốn năm bên nhau, Lăng Triệt là người tốt, rất chung tình và luôn chăm sóc cô chu đáo. Lăng Triệt không thể nào là người tệ hại như miệng lưỡi ác độc của những người này. Thẩm An Nguyệt trừng mắt nhìn Bạch Tư Vũ. Chính người đàn ông lạnh lùng độc miệng kia khơi mào điều khiến dư luận. Cô bước lên trước, muốn ra mặt giải thích thay Lăng Triệt. “Các người không có bằng chứng, không được ngậm máu phun người. Triệt..” “Nguyệt Nhi, im miệng” Lăng Triệt quát lên, ngăn cản Thẩm An Nguyệt với vẻ mặt không vui. “Triệt, những người này miệng thật đê tiện.” Thẩm An Nguyệt bất lịch sự chỉ tay một vòng xung quanh, rồi đầu ngón tay dừng lại đúng khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tư Vũ. “Sao họ có thể nói xấu, vu hại về anh như thế. Đều là bịa đặt dổi trá.” “Được rồi, Nguyệt Nhi.” Lăng Triệt vội vàng bịt miệng cô. Tiệc tối nay toàn người có chức có quyền, không phải tổng tài thì cũng là phú nhị đại, Thẩm An Nguyệt vô phép như vậy rất dễ mang vạ vào thân. “Nguyệt Nhi ngoan, ra ngoài sân đợi anh, được không?” “Nhưng..” “Nghe lời” Lăng Triệt gắt lên không cho cô từ chối.”Em biết rồi.” Thẩm An Nguyệt bặm môi phụng phịu quay đi, ở nơi Lăng Triệt không nhìn thấy, liền trừng mắt đe dọa Bạch Tư Vũ. Bị một phụ nữ ngu ngốc trừng mắt, tim Mục Anh Húc lỏi mất một nhịp, trong đầu anh tự dưng có một suy nghĩ “Muốn ở đây, chiếm đoạt cô gái này ngay lập tức.” Anh nhìn theo Thẩm An Nguyệt đến khi cô rời khỏi hội trường. Cách đi đứng và mềm mại vây quanh cô gái có phần quen thuộc, Thẩm An Nguyệt nghi ngờ từng gặp ở đâu rồi. “Bạch tổng vui lòng đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu đó đặt lên vị hôn thê của người khác.” Lăng Triệt lãnh đạm nói. Bạch Tư Vũ quay lại, hừ lạnh coi thường. “Ánh mắt tôi làm sao kinh tởm bằng ảnh mắt của Lăng Triệt thiếu gia từng đặt lên vợ người khác”