“Triệt, em là ai? Tại sao anh gọi em là Tịch Nhi? Anh luôn nghĩ em là thế thân của Mục Tịch Nhi, phải không?” Trước ánh mắt bi thương, Lăng Triệt vì đau lòng nên gọi sai tên. “Tịch Nhi, mọi thứ không như em nghĩ. Đây là hiểu lầm, em là chính em, không phải thế thân của bất kỳ ai” Trong khi giải thích, Lăng Triệt muốn nắm tay Thẩm An Nguyệt, nhưng cô né tránh. Cô cười tự giễu. “Anh vừa gọi em là Tịch Nhi đấy thôi.” “Là anh gọi vội.” Lăng Triệt lo lắng, nắm chặt tay cô, không bận tâm sự vùng vẫy không vui. “Trong trái tim anh, em là Nguyệt Nhi, không phải thế thân của bất kỳ ai. Mục Tịch Nhi mà Bạch Tư Vũ nhắc đếm không liên quan em, càng không phải em. Anh cố tình nói để anh ta đừng làm phiền vị hôn phu của mình. Anh cũng biết ghen mà Nguyệt Nhi.” “Vậy ư?” Uông Trữ Hạ ngỡ ngàng, nửa tin nửa ngờ. “Triệt, anh sẽ không nói dối em, phải không?” “Em biết anh yêu em mà Nguyệt Nhi.” Lăng Triệt mỉm cười chân thành nhìn cô, không trả lời trọng tâm. Thẩm An Nguyệt cắn môi ngượng ngùng. Lăng Triệt hôn lên trán cô và bảo cô nghỉ ngơi sớm. Thẩm An Nguyệt thở phào nhẹ nhõm vì Lăng Triệt không muốn ngủ lại đây, dù anh là vị hôn phu nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng sống thử như nhiều cặp đôi. Lăng Triệt nhanh chóng rời đi, hắn sợ ở lâu sẽ đầu hàng trước đôi mắt biết nói xinh đẹp kia. Cả đêm Thẩm An Nguyệt không ngủ được. Cô trằn trọc về cuộc trò chuyện nghe thấy bên ngoài hành lang. Lăng Triệt nói Mục Tịch Nhi đã chết, Bạch tổng lại nghi ngờ cô là Mục Tịch Nhi. Mục Tịch Nhi là ai? Cô có điểm gì giống cô ấy? Rốt cuộc sự việc, bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Thời điểm cô tỉnh dậy vào bốn năm trước, Lăng Triệt gọi cô là Tịch Nhi, về sau chuyển sang gọi Nguyệt Nhi, cô chỉ đơn giản nghĩ là biệt danh Triệt đặt riêng cho cô. Lăng Triệt nói rằng cô bị tai nạn xe hơi, não tổn thương nên không có ký ức các năm trước. Thậm chí quên cả chính vị hôn phu của mình. Tên của cô, tuổi và học vị, mọi thứ đều do Lăng Triệt sắp xếp. Cô đã từng hỏi Lăng Triệt về quá khứ, nhưng hắn nói rằng quá khứ bị quên đi là sắp đặt của ông trời, đều có nguyên do. Chỉ cần cô sống có ý nghĩa và trân trọng hiện tại là được. Nhưng Thẩm An Nguyệt cảm thấy một người thiếu đi quá khứ là người đó không toàn vẹn. Đây là một phần lý do cô muốn quay về thành phố T. Do cả đêm mất ngủ, Thẩm An Nguyệt thiếu tập chung trong cuộc họp sáng hôm sau. Bạch Tư Vũ hai lần gọi, cô đều không phản ứng khiến nhiều người trong phòng họp bắt đầu soi mói. Phó thư ký mới đang vuốt râu hùm? Trước khi Bạch Tư Vũ bùng nổ gào thét, thư ký Vân Thiên đá nhẹ chân cô nhắc nhở. “Bạch tổng yêu cầu cô đưa tài liệu cho mọi người.” Thẩm An Nguyệt lạnh sống lưng vì sợ hãi, chú tâm hơn vào buổi họp hơn. Buổi họp kết thúc, Bạch Tư Vũ lạnh lùng nhìn cô trước khi rời đi. “Công ty không nuôi phế vật. Chểnh mảng trong công việc, trừ thưởng tháng này.” Thẩm An Nguyệt tiu nghỉu tự trách bản thân quá ngu ngốc. Thư ký Vân Thiên đột nhiên động lòng trắc ẩn, buông lời an ủi. “Chỉ cần cô cố gắng trong công việc, Bạch tổng cảm thấy hài lòng, có thể sẽ tăng lại lương cho cô.” Thẩm An Nguyệt cười gượng gạo, mắt đảo một vòng rồi bước đến gần thư ký Vân Thiên, nhỏ giọng thì thầm như đang làm chuyện xấu. “Thư ký Vân, anh làm việc của Bạch tổng lâu chưa?” “Hơn sáu năm.” Thư ký Vân Thiên nhướn mày nhìn bộ dáng thần bí của cô. Thẩm An Nguyệt chớp mắt, cố gắng trưng vẻ ngây thơ nhất của mình. “Anh biết Mục Tịch Nhi không?” Vân Thiên giật mình hoảng sợ nhìn xung quanh, nhận thấy phòng họp chỉ còn hai người, thở phào nhẹ nhóm. Nhìn ánh mắt mong chờ ngây thơ của Thẩm An Nguyệt, anh cảm thấy nên giúp đỡ cô gái này, dù chỉ là lời nhắc nhở. “Đây là một cái tên cấm kỵ. Hãy chắc chắn cô không được nhắc đến tên này trước mặt Bạch tổng.” “Tại sao lại không được nhắc đến? Cuối cùng Mục Tịch Nhi là ai?” Vân Thiên mất kiên nhẫn trước sự gan lỳ của Thẩm An Nguyệt giọng cảnh cáo. “Muốn tiếp tục làm việc ở Bạch thị, cô chỉ cần nói ít làm nhiều. Đừng quên, tính tò mò sẽ giết chết con mèo.” Thẩm An Nguyệt nhìn vẻ xa lánh của Vân Thiên, hiểu là không thể khai thác thông tin từ anh ta. Cô gật đầu nghe lời, nhưng trong lòng càng dấy lên nghi vấn. Việc Bạch Tư Vũ thăng chức cho Thẩm An Nguyệt, rồi không mắng cô trong buổi họp vì thiếu tập chung, tất cả đều chuyền đến tai của Mục Tử Du. Ả ta tức giận, sợ hãi và lo lắng, ả không cho phép chuyện này tiếp diễn. Trong sự bất an hoảng loạn, Mục Tử Du gọi điện cho Lăng Triệt. “Tại sao anh chưa đưa Mục Tử Du rời đi? Anh muốn để cô ta quay về với Bạch Tư Vũ đúng không?” “Rốt cuộc Mục tiểu thư muốn nói gì?” Giọng Lăng Triệt rất bình tĩnh. “Anh không sợ họ nối lại tình cũ sao? Dù sao hai người cả ngày dính với nhau trong công việc. Mục Tử Du là phó thư ký của Bạch Tư Vũ.” “Tịch Nhi mất trí nhớ.” Mục Tử Du sửng sốt không nói nên lời “Tai nạn giao thông ba năm trước, Tịch Nhi không còn nhớ bất kỳ điều gì trong quá khứ, thậm chí cô ấy cũng không nhớ tôi là ai.” Mục Tử Du như được thức tỉnh. Cô nhớ đến vẻ ngạc nhiên xa lạ của Thẩm An Nguyệt mỗi khi tiếp xúc. Hóa ra cô ta không giả bộ. Tin tức về chứng mất trí nhớ của Thẩm An Nguyệt khiến Mục Tử Du cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cô ả cũng không bỏ qua tin đồn về phó thư ký cùng Bạch tổng. Mục Tử Du đi đến Bạch thị, mỉm cười thân thiện với lễ tân. “Vũ có trên văn phòng không?” “Mục tiểu thư.” Nữ lễ tân cúi đầu chào lịch sự. “Bạch tổng đã đi ký hợp đồng với đối tác cách đây nửa tiếng.” “Bao giờ anh ấy về?” “Tôi không rõ, thưa Mục tiểu thư.” “Không sao, tôi sẽ chờ trong văn phòng. Cảm ơn cô!” Trước mặt người ngoài, Mục Tử Du luôn tỏ ra là một tiểu thư khuê các có gia giáo. Dù sao, cô ả cũng là người duy nhất bên Bạch Tư Vũ bốn năm, lại trực tiếp chăm sóc con trai Bạch tổng, mọi người chỉ mong có cơ hội lấy lòng cô ả. Bầu không khí làm việc nghiêm túc và bận rộn trong văn phòng đã bị phá hủy sau khi Mục Tử Du xuất hiện. Thấy cô bước vào văn phòng của Bạch tổng, mọi người cúi đầu xì xào bàn tán. Ngay khi Thẩm An Nguyệt quay lại, cô bị đồng nghiệp của mình kéo sang một bên, “An Nguyệt, người tình của Bạch tổng đang ngồi trong phòng. Tổ chức tin tưởng kinh nghiệm pha cà phê của cô. Cô mang nước vào đi.” Thẩm An Nguyệt phì cười trước lời nói đùa. “Tình nhân của Bạch tổng?” Hóa ra ngoài Mục Tử Du từng bạo hành Bạch Tư Hàn, Bạch Tư Vũ còn cặp bồ nhiều người nữa à? Tò mò, Thẩm An Nguyệt mang một tách cà phê vào và đặt nó lên bàn, khi cô ngước lên liền nhận ra chính là Mục Tử Du. Không phải cô gái này chăm sóc Bạch Tư Hàn và sống cùng nhà Bạch tổng sao? Làm thế nào biến thành tình nhân rồi? “Chúng ta lại gặp nhau. Nghe nói, cô là vị hôn thê của Lăng Triệt thiếu gia.” Thẩm An Nguyệt nhướn mày ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì giọng miệt thị đã dội vào tai. “Thân phận Lăng Triệt thiếu gia khoongg phải tầm thường, sản nghiệp nhà anh ta rất lớn, tại sao lại đồng ý cho vị hôn thê hạ mình làm thư ký cho người khác?” Thẩm An Nguyệt cau mày khó chịu vì Lăng Triệt bị cô gái này nhục mạ. Nhưng hiện tại cô trong giờ làm việc, không thể bất lịch sự với khách của ông chủ. Thẩm An Nguyệt trầm mặc không đáp lời. Mục Tử Du cũng không quá bận tâm thái độ lạnh nhạt của cô, cầm tách cà phê lên uống một ngụm. “Tôi thích cà phê có cả đường và sữa. Nghe nói cô từ trợ lý chuyên pha cà phê mà được cất nhắc lên vị trí phó thư ký, nhưng tại sao có thể làm ra cốc cà phê với mùi vị kinh khủng này?” “Để tôi đổi cốc khác cho Mục tiểu thư.” Thẩm An Nguyệt tốt tính nói. Thẩm An Nguyệt quay lại với một cốc cà phê cùng ít sữa và ít đường bên cạnh. Mục Tử Du nhìn khói trắng bốc lên, không hề chạm tay đến, khó chịu nói. “Quá nóng, cô muốn tôi bị bỏng?” Thẩm An Nguyệt kìm nén giận dữ, tiếp tục kéo căng nụ cười cương cứng trên mặt. “Để tôi đổi cốc khác cho Cao tiểu thư.” Nhìn Thẩm An Nguyệt vẫn kiên trì mỉm cười, Mục Tử Du tức giận nghiến răng, để xem cô ta có thể chịu đựng bao lâu. Thấy Thẩm An Nguyệt quay ra với cốc cà phê còn nguyên, đồng nghiệp lập tức ngăn cô lại, muốn giúp đỡ. “ Mục tiểu thư luôn dùng chiêu này mỗi lần đến văn phòng Bạch tổng. Cô ta đang cố tình chèn ép cô đấy, để tôi mang vào giúp cô.” Thẩm An Nguyệt cảm kích nhìn đồng nghiệp, lắc đầu trong nụ cười tự tin. “Nếu cô mang vào, Mục tiểu thư sẽ càng có cớ gây khó dễ nhân viên làm công ăn lương như chúng ta. Yên tâm, tôi không chịu thua đâu.” Nhìn Thẩm An Nguyệt, tiếp tục đổi một cốc cà phê khác, đồng nghiệp không khỏi khâm phục tính kiên trì chịu đựng của cô. Mục Tử Du vắt chéo chân ngồi trên ghế, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn cốc cà phê mới đặt trên bàn. “Quá nguội, đổi một tách khác.” “Mục tiểu thư còn chưa uống, sao biết cà phê nguội?” Mục Tử Du quắc mắt lên dữ dằn. “Tôi nói nguội tức là nó nguội. Cô uống hay tôi uống?” Thẩm An Nguyệt nhún vai, cúi xuống muốn cầm lại cốc cà phê thì có giọng nói rét buốt sau lưng. “Không cần đổi!”